Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Pháp

[MINH HUỆ 27-04-2023] Vào đầu những năm 1990, khi đang sống ở Trung Quốc, tôi đã từ bỏ công việc kế toán trong một công ty nhà nước để bắt đầu tự kinh doanh. Công ty của tôi nằm ở trung tâm thành phố. Hàng ngày, vào buổi sáng và tối, từ cửa sổ văn phòng của mình, tôi có thể nhìn thấy 30 đến 50 người đang tập Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp ở quảng trường thành phố và tôi nghe thấy tiếng nhạc luyện công của họ.

Một ngày sau khi làm việc xong, tôi đi đến chỗ các học viên đang luyện công. Âm nhạc vang lên du dương, và động tác luyện công thật đẹp mắt. Một phụ nữ tuổi trung niên nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Em có thích luyện công không? Chị có thể dạy nếu em muốn học. Không khó đâu.“

“Em rất thích,” tôi trả lời, “nhưng hiện giờ em còn rất bận và chưa có thời gian.” Chị ấy mỉm cười và nói, mong rằng sau này tôi sẽ có thể dành thời gian để học. Tôi mỉm cười chào chị ấy và bước đi.

Cứ như vậy hàng ngày tôi nhìn thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp luyện công một cách ôn hòa cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1999. Vào ngày này, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy có gì đó trống vắng khi không còn thấy nữa những khuôn mặt tường hòa, những động tác luyện công đẹp mắt.

Một đêm nọ, khi đang làm việc, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc luyện công của Pháp Luân Đại Pháp phát ra đủ nghe. Hóa ra là một cặp vợ chồng già đang luyện công ở một nơi yên tĩnh bên ngoài công ty của tôi. Trông họ thật yên bình. Tôi vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa ấn tượng và lo lắng cho họ.

Rồi một đêm, tôi nghe thấy có tiếng la hét bên ngoài, tiếng một cảnh sát hét: “Ông bà vẫn dám đến đây hả! Có người báo rằng có học viên Pháp Luân Công đang ở đây. Ông bà thật là to gan, còn dám luyện công nữa! Hét xong, người cảnh sát kéo họ đi. Anh ta đẩy bác trai trước, nhưng bác đứng im bất động. Người cảnh sát nhìn vào tay mình rồi định kéo bác gái đi nhưng cũng không sao kéo được. Anh ta bối rối, nhìn quanh, lẩm bẩm một chập rồi bỏ đi.

Vợ chồng bác học viên tiếp tục luyện công và một tiếng sau thì rời đi. Tôi nhìn hai bác ấy, từ sâu thẳm trái tim tôi trào dâng một cảm giác ngưỡng mộ đối với Pháp Luân Đại Pháp và hai vị học viên này. Nhưng sau đó tôi không còn gặp lại họ nữa.

Đầu năm 2000, em gái tôi tốt nghiệp đại học và tới làm việc cho tôi. Đến lúc đó tôi mới biết rằng em tôi cũng đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vào mùa xuân năm 2003, em gái đi công tác về và kể cho tôi nghe về một sự việc. Cô ấy lên một chiếc xe buýt hai tầng và lên tầng trên ngồi. Khi tới bến của cô ấy, người tài xế vẫn đi tiếp rồi mới đột ngột phanh lại để dừng. Em tôi ngã lăn xuống boong dưới. Một người phụ nữ đỡ cô ấy dậy. Nhiều hành khách đã mắng người tài xế. Anh ta sững người không nói được gì. Em tôi nói với mọi người rằng cô vẫn ổn và bước xuống xe nhờ giúp đỡ của một người phụ nữ. Người tài xế lái xe đi tiếp.

Người phụ nữ đó nói với em gái tôi rằng cô ấy đã ghi lại số xe buýt để em gái tôi có thể kiện tài xế. Em gái tôi nói: “Em là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Em sẽ không để người khác phải gặp rắc rối. Em không sao. Cảm ơn chị đã giúp em!”

Người phụ nữ nói: “Cơ quan tôi cũng có các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng giống em, đều là người tốt.”

Về đến nhà, em tôi nhớ ra mình chưa cảm ơn đầy đủ người phụ nữ đã giúp đỡ mình nên đã viết thư cảm ơn bà ấy, đăng lên báo và để lại số điện thoại. Hai ngày sau, người tài xế gọi cho em tôi. Anh ta sợ sẽ bị em tôi đến công ty của anh ta để kiện. Em gái tôi nói với tài xế: “Đừng lo. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi làm người tốt, vì vậy tôi sẽ không kiện anh đâu.”

Người tài xế trả lời: “Tôi tin chị. Tôi không thể tưởng tượng rằng chị vẫn ổn sau khi ngã lăn từ tầng trên xuống. Tôi có người thân cũng tu luyện Pháp Luân Công, và họ cũng tốt như chị vậy. Tôi thật may mắn vì đã gặp được chị.”

Tôi nói với em gái: “Thật không an toàn chút nào khi em lại công khai số điện thoại của mình trên báo và khi nói chuyện điện thoại, còn nói rằng em tu luyện Pháp Luân Công.”

Em gái tôi trả lời: “Em không nghĩ gì đến an toàn của bản thân, mà chỉ muốn mọi người biết về sự thần kỳ của Đại Pháp.” Tôi đã rất xúc động.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Công việc kinh doanh của tôi rất tốt, và tôi sắp mở thêm chi nhánh. Tuy nhiên, vào mùa đông năm 2003, tôi bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Tôi bị nứt sọ phải và theo đó xuất hiện nhiều phản ứng phụ. Tôi không thể làm việc trong mấy năm và phải nghỉ ở nhà.

Vào thời điểm đó, em gái tôi khuyên tôi nghe các bài giảng Pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Nghe được hai bài giảng đầu, tôi đã rất phấn khích và nói: “Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đây là điều tôi muốn làm!” Đó là ngày 16 tháng 4 năm 2007, ngày tôi đắc Pháp. Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này.

Hôm sau, em gái tôi đã mang cho tôi hơn 30 cuốn sách và kinh văn của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và nhìn thấy ảnh của Sư phụ. Trông Ngài thật từ bi và trang nghiêm. Nước mắt tôi trào ra và tôi nói: “Sư phụ, con thật ngu dốt và đắc Pháp muộn, nhưng từ hôm nay trở đi, con sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách nghiêm túc.”

Bất cứ khi nào tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi đều cảm thấy những ngón tay của mình như đang lướt qua những trang giấy vàng, từng chữ, từng từ đều vàng óng, sáng lấp lánh và có ba chiều. Thật tuyệt vời! Những tháng sau đó, lần nào mở sách Chuyển Pháp Luân ra đọc, tôi cũng trào nước mắt vì xúc động.

Sư phụ giảng:

“Thế nhân đa thị thiên thượng Tiên

Hạ thế đẳng Pháp đọc kim thiên”

(Lộ thông thiên, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Con người thế gian đa số là Tiên từ trên trời

Xuống thế gian đợi Pháp đọc sách vàng kim”

(Con đường thông lên trời, Hồng Ngâm III)

Mỗi lần đọc bài thơ này, tôi lại nhớ đến cảnh lần đầu tiên đắc Pháp.

Sau khi đọc xong những cuốn sách vô cùng trân quý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi như thoát thai hoán cốt. Tất cả bệnh tật và các phản ứng phụ nơi thân thể tôi đều biến mất. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như hồi trẻ. Tôi đã rất vui mừng.

Phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp

Được em tôi khích lệ, tôi đã cùng cô ấy đi phát các tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Em tôi cũng chỉ cho tôi cách truy cập trang web Minh Huệ. Sau đó tôi đã mua thiết bị để in tài liệu Đại Pháp và ghi đĩa CD. Mỗi ngày đều rất bận, nhưng tôi rất vui.

Hàng ngày tôi đi phát tài liệu chân tướng và trải nghiệm được sức mạnh của Đại Pháp. Năm 2008, trong thời gian diễn ra Thế vận hội Olympic 2008, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tăng cường bức hại Pháp Luân Công và sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để ngăn cản chúng sinh biết đến sự thật về Đại Pháp. Xe cảnh sát hú còi inh ỏi lướt qua các khu phố. Các quan chức chính quyền đã thuê người bảo vệ các tòa nhà, họ theo dõi, ngăn chặn và thẩm vấn những người lạ.

Một lần tôi đến một khu chung cư khép kín để phát Cửu Bình và đĩa CD chân tướng Đại Pháp. Tôi đi lên tầng cao nhất, tầng sáu, và treo một gói tài liệu trên một cánh cửa. Tôi nghe thấy tiếng ai đó đi lên cầu thang và nghĩ: Hy vọng đó không phải là chủ nhân của căn nhà này. Một người phụ nữ chạc 50 tuổi bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị. Tôi lướt qua bà ấy khi đi xuống cầu thang. Sau đó tôi nghĩ: Bà ấy sẽ làm gì khi nhìn thấy gói tài liệu? Sau đó, tôi nghe tách một tiếng và gói tài liệu bị ném xuống cạnh chân tôi, chỉ suýt nữa là trúng đầu tôi.

Chấp trước vào sợ hãi của tôi đã chiêu mời rắc rối. Tôi phát chính niệm để giải thể can nhiễu. Tôi mỉm cười và nói: “Chào bà, chúng ta có duyên gặp nhau. Tôi mang đến cho bà tài liệu chân tướng để giải đáp nhiều bí ẩn mà có thể bà chưa biết.”

Bà ấy nguyền rủa tôi, lấy điện thoại di động ra và nói rằng bà ấy sẽ gọi cảnh sát. Tôi liền nói: “Những gì tôi mang đến cho bà là một kho báu đó. Nó có thể khiến cuộc sống của bà tốt hơn. Tại sao bà lại không xem chứ?”

Bà ấy gọi cho cảnh sát và nói: “Có một học viên Pháp Luân Công đến tòa nhà của tôi phân phát tài liệu về Pháp Luân Công.” Bà ấy nói vị trí của tòa nhà, dừng lại, nhìn tôi và nói tiếp: “Tôi không nhìn rõ người đó và không biết đó là nam hay nữ.”

Ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở đằng xa. Người phụ nữ này bỗng xua tay và nói: “Cô đi ngay đi! Tôi thấy cô là người tốt. Những gì cô vừa nói cũng có lý đó. Thôi cô đi đi, còn kịp đấy.”

Tôi cười và nói: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Mong bà sẽ được phúc báo.” Tôi đi xuống cầu thang và bước vào một tòa chung cư khác, tiếp tục phát hết chỗ tài liệu còn lại.

Khi bước đi ở lối ra của khu chung cư, tôi đã cảm ơn Sư phụ bảo hộ và nói với Ngài: “Con muốn quy chính lại những suy nghĩ của mình và cứu nhiều người hơn nữa.”

Hai chiếc xe cảnh sát đậu ngoài cổng, bốn năm cảnh sát canh giữ lối vào, kiểm tra chứng minh thư hoặc thẻ xuất cảnh. Tôi không mang theo giấy tờ tùy thân, nhưng không sợ hãi. Tôi bước ra cùng với đám đông, và không bị ai ngăn lại.

Giảng chân tướng nơi hải ngoại

Sau đó tôi chuyển đến Pháp sinh sống và đi giảng chân tướng cho du khách du tại các khu danh lam thắng cảnh. Trong đại dịch, tôi đã gọi điện đến Trung Quốc để giảng chân tướng về Đại Pháp.

Có lần tôi gọi điện, một phụ nữ trạc 70 tuổi nghe máy. Bà ấy đã thoái Đội Thiếu niên Tiền phong (tổ chức liên đới của ĐCSTQ) với hóa danh tôi đã đặt cho bà. Bà nói: “Tôi rất thích cái tên này. Tôi tin có Thần. ĐCSTQ thực sự rất tà ác. Nó không quan tâm đến cuộc sống của người dân.”

Tôi nói với bà: “Bác hãy nói với bạn bè và người thân niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé.”

Bà ấy cười và cho biết đã từng có người nói với bà điều này khi bà đang đi chơi với ba người bạn. Bà nói: “Tôi tin và niệm chân ngôn này mỗi ngày. Suốt đại dịch, tôi khỏe mạnh, không bị sao. Ba người bạn tôi không tin, và họ đều bị mắc COVID. Tôi bảo con trai tôi niệm chín chữ để bảo bình an. Cháu không tin, và cả gia đình cháu đều mắc COVID. Nhiều người trong khu phố tôi đã chết vì COVID, nhưng hàng xóm và người thân của tôi, những người đã thuộc lòng những lời này thì vẫn bình an vô sự. Con trai tôi bây giờ cũng đã bắt đầu đọc thuộc lòng chín chữ chân ngôn này.”

Một lần khác, một người đàn ông bắt máy và nói: “Tôi có thể nói rằng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là vụ dàn dựng ngay khi tôi vừa xem lần đầu. Một tai nạn xảy ra như thế lại được cảnh sát tuần tra chụp ảnh là sao? Ông ấy đồng ý thoái ĐCSTQ và nói: “Điện thoại tôi đang bật loa ngoài, vợ và con trai tôi đang nghe. Họ cũng muốn thoái.”

Tôi đặt cho họ ba hóa danh để tam thoái, và họ đều vui vẻ nói: “Những cái tên hay quá! Rất tuyệt vời!” Người con nói: “Đại dịch khiến mọi người gần như suy sụp tinh thần. Cô vừa nói chín chữ chân ngôn là linh đan diệu dược, và cháu tin điều đó. Cô nói lại mấy từ đó được không? Cháu muốn viết chúng ra để gửi cho bạn bè của mình, và tặng cho những người không sử dụng điện thoại di động.”

Sau nhiều năm, tôi chân thành biết ơn cơ hội được tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp, thật tuyệt vời biết bao! Tôi muốn nói với thế giới rằng tôi không phải là người duy nhất được Đại Pháp ban phúc. Hàng triệu đệ tử Đại Pháp đã được thụ ích về tinh thần và thể chất. Đó là lý do tại sao tất cả các học viên chúng tôi đều muốn nói với mọi người rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng con! Con quyết tâm không để bản thân bị tụt hậu trong tu luyện!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/27/456657.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/29/209607.html

Đăng ngày 31-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share