Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-06-2023] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 30 năm. Không từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ tôn kính. Tôi muốn thốt lên từ tận đáy lòng: “Sư phụ, Ngài đã vất vả rồi!”
Tham dự khoá giảng Pháp của Sư phụ ở Tề Tề Cáp Nhĩ năm 1993
Hơn 50 tuổi, cũng như nhiều người khác, tôi bắt đầu gặp vấn đề về sức khỏe. Tôi đã thử tập nhiều môn khí công mà bệnh vẫn không khỏi và sức khoẻ không cải thiện.
Năm 1993, tôi may mắn được tham dự khoá giảng Pháp của Sư phụ ở Tề Tề Cáp Nhĩ. Đêm trước buổi giảng Pháp đầu tiên, tôi ngồi im lặng 15 phút trước khi đi ngủ như thường lệ. Đột nhiên, tôi nhìn thấy nhiều thứ giống như cánh quạt điện đang quay tròn trong phòng. Tôi không biết đó là gì nhưng cảm thấy rất tốt.
Sau này tôi mới biết Sư phụ phát Pháp Luân để điều chỉnh thân thể cho học viên ngay cả trước khi khoá giảng Pháp bắt đầu. Tôi rất may mắn khi được nằm trong số đó.
Mỗi ngày tôi đều đến hội trường sớm và ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc chúng tôi học các bài công pháp từ các đệ tử của Sư phụ, Sư phụ đứng trên khán đài quan sát chúng tôi. Sau đó, Sư phụ từ khán đài bước xuống và chỉnh lại các động tác cho tôi trong bộ công pháp thứ ba.
Vào cuối khoá giảng Pháp, tôi đã viết một bài tâm đắc thể hội và đích thân nộp cho Sư phụ. Tôi rất hạnh phúc–đến tận hôm nay, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy ấm lòng.
Sau chín ngày, khoá giảng Pháp kết thúc sau 8 giờ tối và Sư phụ phải bắt chuyến tàu đêm đến Bắc Kinh để giảng Pháp tại Đại học Công an Bắc Kinh.
Chúng tôi đi theo Sư phụ ra ngoài. Lúc đó trời đang mưa nhưng chúng tôi vẫn đứng vây quanh Sư phụ để xin chữ ký. Sư phụ đứng dưới mái hiên và ký tặng cho chúng tôi dưới ánh đèn rất mờ. Tôi nhờ một học viên cao lớn cầm sách Pháp Luân Công của tôi xin chữ ký của Sư phụ. Sư phụ ký tên và còn ghi ngày tháng trên sách.
Khoảng 9 giờ tối, một đệ tử của Sư phụ nói: “Xin nhường đường. Sư phụ cần bắt chuyến tàu”. Chúng tôi di chuyển sang hai bên và lặng lẽ nhìn Sư phụ rời đi. Nhiều năm đã trôi qua nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó tôi vẫn còn xúc động đến rơi lệ.
Sau khoá giảng Pháp, nhiều điểm luyện công đã được thành lập tại các quận ở Tề Tề Cáp Nhĩ. Chúng tôi cùng nhau luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi tối. Mọi người tu luyện tinh tấn và không ai muốn bị rớt lại phía sau. Môi trường tu luyện luôn truyền động lực cho tôi.
Tôi tham gia một khóa giảng Pháp khác của Sư phụ được tổ chức ở Cáp Nhĩ Tân bắt đầu vào ngày 4 tháng 8 năm 1994. Sân vận động 4.000 chỗ được các học viên ngồi chật kín nhưng bầu không khí rất yên tĩnh.
Trong giờ giải lao, một đệ tử của Sư phụ bước đến và nói với người ngồi kế bên tôi là giám đốc của một nhà máy. Vị đệ tử nói: “Sư phụ bảo tôi đến hỏi có phải ông đã suy nghĩ như vậy trong lúc Sư phụ đang giảng không: ‘Ở đây có đông người đến vậy mà không ai phát ra tiếng ồn; thật đáng nể’”. Thật ngạc nhiên, giám đốc nhà máy đã nói: “Đúng vậy! Tôi đã nghĩ đúng như vậy đó! Thật không thể tin được!”
Cuộc bức hại bắt đầu
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi cùng các học viên đi đến Toà thị chính vào ngày 22 tháng 7 để bày tỏ nguyện vọng. Không một lời giải thích, cảnh sát đã đẩy chúng tôi vào xe buýt và chở đến một trường học ở vùng ngoại ô thành phố.
Họ không thả chúng tôi cho đến khi thu thập xong thông tin cá nhân của từng người. Lúc về đến nhà, tôi quỳ gối trước Pháp tượng của Sư phụ, khóc không ngừng: “Thưa Sư phụ, bây giờ con phải tháo Pháp tượng của Sư phụ xuống. Con hứa sẽ bảo vệ Pháp tượng của Sư phụ, sách Đại Pháp, và tất cả tài liệu Đại Pháp“.
Gia đình tôi đã chuyển đến hai tỉnh và vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà nhà tôi đã từng bị sách nhiễu trong hơn 24 năm qua. Nhưng tất cả các sách Đại Pháp, Pháp tượng của Sư phụ, và biểu ngữ “Chân-Thiện-Nhẫn” được dùng trong Pháp hội vẫn còn nguyên vẹn. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, không tài liệu Đại Pháp nào bị mất hoặc hư hại.
Mất đi môi trường học Pháp nhóm, tôi cảm nhận sâu sắc rằng mình cần phải học Pháp nhiều hơn để có thể bước đi trên con đường Sư phụ an bài. Tôi đọc đi đọc lại sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và các kinh văn khác.
Mỗi khi chuyển đến nơi ở mới, tôi đều cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm thấy các học viên địa phương. Mỗi lần như thế tôi đều có thể liên lạc với họ trong khoảng thời gian ngắn. Tôi lập nhóm học Pháp tại nhà bất cứ nơi nào chúng tôi chuyển đến. Gia đình tôi, đặc biệt là chồng tôi, rất ủng hộ tôi tu luyện. Chồng tôi luôn chào đón các học viên và rất hiếu khách.
Khi sách Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản được công bố vào cuối năm 2004, phong trào thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn, Đội) bắt đầu. Tôi minh bạch ra tầm quan trọng của việc giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và vạch trần cuộc bức hại của ĐCSTQ–đó là thệ nguyện tiền sử của chúng ta. Sư phụ đã ban cho chúng ta cơ hội để hoàn thành thệ nguyện của mình.
Tôi bắt đầu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho người thân, bạn bè và bạn học trong khắp cả nước. Tôi thậm chí còn tìm được vài người mà tôi đã mất liên lạc trong nhiều năm. Tôi gọi điện, đi tàu và xe buýt đến gặp họ. Sau khi giảng chân tướng cho họ, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực tiếp cho người lạ.
Lúc đầu, tôi cảm thấy khá khó khăn và không biết nên bắt đầu thế nào. Tôi chia sẻ thể ngộ với các đồng tu và nhận ra mình phải bước ra khỏi vùng an toàn và tự bước trên con đường chứng thực Pháp.
Khi tôi bước vào đám đông, tôi có thể cảm nhận nỗi khổ của họ. Một khi họ minh bạch chân tướng và thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn, Đội, thì họ mới hạnh phúc thực sự. Họ coi tôi như người thân, thốt ra những lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn chị!” “Bảo trọng nhé!” “Giữ sức khỏe!” “Hẹn gặp lại!”
Trải qua nhiều năm, tôi đã giảng chân tướng cho hàng ngàn người và họ đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, tuy nhiên vẫn còn kém xa so với các học viên ra ngoài giảng chân tướng mỗi ngày.
Có một lần, tôi gặp một nhà thiết kế máy bay cao cấp trên xe buýt. Anh ấy minh bạch chân tướng và nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công. Các vị thật xuất sắc! Dám đứng lên và vạch trần chế độ độc tài bất chấp cuộc bức hại tàn bạo“.
Một lần khác, tôi gặp một người đàn ông có vẻ ngoài lịch thiệp tại một siêu thị. Tôi hỏi: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi mà trông sắc sảo, tinh tường quá!” Khi ông ấy nói đã 82 tuổi, tôi nói: “Phiền anh có thể ngồi xuống nói chuyện một chút với tôi được không? Anh chăm sóc bản thân tốt thật. Chắc anh là người làm những việc quan trọng”. Ông ấy nói: “Tôi là giáo sư“.
Tôi giảng chân tướng và nói với ông ấy về việc thoái Đảng. Ông ấy nói: “Tôi từng đến Hoa Kỳ, người dân ở đó có quyền tự do tín ngưỡng. Không ai can thiệp đức tin của người khác”. Sau đó ông ấy hài hước nói: “Chị có biết tại sao tôi gia nhập Đảng không? Bởi vì tôi dạy chủ nghĩa Mác-Lênin trong 13 năm. Tôi đã tự mình ‘trà trộn’ vào trong Đảng“.
Tôi nói: “Nếu anh nói về chủ nghĩa Mác-Lênin ở phương Tây, họ sẽ thấy nực cười đó”. Ông ấy đồng ý: “Phải rồi, triết lý đấu tranh của chủ nghĩa Mác-Lênin rất tai hại“. Cuối cùng, ông ấy thoái Đảng, nhận tài liệu chân tướng, cảm ơn tôi và vui vẻ rời đi.
Tôi thường gặp những người lớn tuổi có trình độ, nhiều người trong số họ là trí thức cấp cao. Họ thường dễ dàng chấp nhận chân tướng. Đặc biệt, tà đảng hiện nay ngày càng tệ hại nên những người minh bạch chân tướng sẵn lòng thoái xuất khỏi nó càng sớm càng tốt.
Thuận theo quá trình chính Pháp của Sư phụ không ngừng tiến tới, đám hắc thủ lạn quỷ hãm hại chúng sinh đang không ngừng bị thanh trừ và ngày càng có nhiều chúng sinh đang dần thức tỉnh. Thể ngộ của tôi là, miễn là tâm chúng ta đặt tại việc cứu người, Sư phụ sẽ an bài mọi thứ cho chúng ta.
Nếu chúng ta có thể làm điều này thường xuyên, tất sẽ trở thành thói quen. Ngay khi bước ra khỏi cửa, niệm đầu tiên của chúng ta nên là: “Xin Sư phụ gia trì chính niệm cho con để giải thể những nhân tố tà ác và đám hắc thủ lạn quỷ để có thể cứu được nhiều chúng sinh hơn. Sư phụ quyết định tất cả! Con chỉ bước trên con đường Sư phụ an bài”.
Sư phụ đã bảo hộ và ban cho tôi rất nhiều, tôi đã thụ ích to lớn từ Đại Pháp. Tôi hiện nay đã ngoài 80 tuổi nhưng có thể chạy xe máy như người chỉ mới ở độ tuổi 50.
Cảm tạ Sư phụ!
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/30/462426.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/27/210496.html
Đăng ngày 05-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.