Bài viết của Linh Tử, học viên Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại vào năm 1999.

Tôi nhớ đã từng mượn đồng nghiệp cuốn ‘Chuyển Pháp Luân’, cuốn sách chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đang đọc Pháp của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Đại Pháp, đến đoạn: “Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân), tâm tôi chấn động và tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp cơ thể mình. Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện ra điều mà mình hằng tìm kiếm là gì và tôi quyết định bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bắt đầu tu luyện năm 28 tuổi. Tôi bị thu hút bởi nguyên lý thâm sâu Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Tu luyện được một thời gian, tôi đã khỏi tất cả các bệnh như: đau dây thần kinh, mất ngủ, đau nửa đầu, co thắt dạ dày và bệnh tim di truyền. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy tràn đầy sinh lực và minh mẫn.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu tại sao con người lại đau khổ, và tôi đã học được cách đối mặt với những thất bại và bất hạnh xảy đến với mình. Tôi đã tìm thấy phương hướng cho cuộc đời, trở nên lạc quan, cởi mở, bao dung, biết quan tâm và nghĩ cho người khác trước.

Trong hơn 20 năm tu luyện, gia đình tôi và những người xung quanh tôi đã chứng kiến ​​sự trân quý của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tâm từ bi đã hóa giải oán hận của tôi đối với mẹ

Tôi chưa từng biết cảm giác được mẹ yêu thương như thế nào. Mẹ tôi thích con trai hơn con gái, nên dù tôi có phạm lỗi nhỏ đến đâu, cũng bị bà đánh. Tôi cũng không nhớ đã bao giờ từng được mẹ nói chuyện thân thiện chưa.

Gia đình chúng tôi không khá giả, và mẹ tôi phải lăn lộn kiếm sống qua ngày. Hai anh trai ít chơi với tôi, còn bố thì thường xuyên đi công tác. Lớn lên, tôi cảm thấy cô đơn, và dần trở nên thu mình, nhạy cảm, hay nghi ngờ và sợ hãi. Tôi luôn cảm thấy trong lòng bất an.

Lớn lên, tôi bắt đầu ghét mẹ, cũng giống như mẹ ghét tôi. Thái độ của mẹ với tôi trở nên tệ hơn sau khi tôi kết hôn – như người đời thường nói, ‘con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi.’

Mặc dù mẹ không có tình cảm với tôi, nhưng tôi và chồng vẫn chịu trách nhiệm làm những việc vặt, sửa chữa mọi thứ trong nhà và mua bất cứ thứ gì mà bà cần. Bất cứ khi nào trong đại gia đình của chúng tôi có ai bị ốm hoặc phải nhập viện, mẹ đều liên hệ ngay với tôi để tôi lo việc hoặc trả tiền.

Sau khi cha tôi qua đời vào năm 2000, khi mẹ tôi phải nhập viện, chỉ có tôi và chồng chăm sóc mẹ. Bao năm nay, mỗi lần bà gọi điện cho tôi, thì hoặc là để yêu cầu những việc bà cần, hoặc để trút bầu tâm sự về cô con dâu. Bà thường liên tục trút sự bất bình của mình mà không cho tôi cơ hội để nói, và sau đó đột ngột kết thúc cuộc gọi bằng câu nói: “Vậy đấy.”

Con gái tôi từng nói đùa rằng tôi là tổng đài 911 của bà ngoại.

Mẹ tôi đã cho hai em trai tôi số tiền hơn 300.000 nhân dân tệ cha tôi để lại (khoảng hơn 1 tỷ đồng). Bà yêu cầu tôi từ bỏ quyền thừa kế căn hộ ba phòng ngủ nơi bà đang ở. Mặc dù tôi đã đồng ý, nhưng bà vẫn chưa yên tâm và yêu cầu chồng tôi viết thêm cam kết.

Mặc dù mẹ tôi dành tất cả tình cảm và tài sản cho các con trai, nhưng bà lại cho rằng tôi là phận gái thì phải chăm sóc bà. Tôi âm thầm chịu đựng sự đối xử lạnh lùng và bất công của bà, trong lòng thường tức giận và cảm thấy bị ngược đãi.

Là một học viên, tôi cố gắng sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong bất kể hoàn cảnh nào. Thật khó khăn, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình và thể hiện sự tôn trọng đối với người lớn tuổi.

Lúc đầu, tôi cố gắng kìm nước mắt, nhưng khi học Pháp nhiều hơn, tôi học được cách thay đổi bản thân từ bên trong, buông bỏ lợi ích cá nhân, danh vọng và tình cảm. Tôi học cách đồng cảm với người khác và mở rộng trái tim mình, để cho sức mạnh của thiện dần dần hóa giải những oán hận và bất bình sâu thẳm trong tôi.

Thỉnh thoảng bị cảm xúc trào dâng, nhưng tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và phải tuân theo lời dạy của Sư phụ. Sư phụ đã nhìn thấy tôi thực sự mong muốn làm điều tốt nên đã giúp tôi loại bỏ những cảm xúc tiêu cực đối với mẹ của mình.

Thời gian trôi đi, tôi dần không còn cảm thấy mẹ sai mà thay vào đó tôi bắt đầu hiểu những khó khăn của mẹ. Cả đời mẹ làm lụng vất vả, hy sinh gần như tất cả để nuôi dạy con cái, nhưng ít ai tỏ lòng hiếu thảo với mẹ. Bà đặc biệt dựa vào các con trai về mặt tinh thần sau khi cha tôi qua đời, nhưng không ai có thể thực sự mang đến cho bà điều mà bà mong mỏi.

Về sau, khi một số biến cố bất ngờ xảy ra, mẹ tôi càng thêm tủi thân. Nhìn dáng đi khập khiễng của bà khi đã ngoài 80, tôi thấy thương bà. Bất kể mẹ đã đối xử với tôi như thế nào, lòng hiếu thảo là một đức tính truyền thống của người Trung Quốc, và tôi thấy phải hoàn thành trách nhiệm của mình để mẹ có thể an hưởng những năm tháng cuối đời.

Mặc dù tuổi đã cao, mẹ tôi vẫn khỏe mạnh và ăn còn ngon miệng. Mỗi lần về thăm mẹ, tôi làm những món ăn bà yêu thích như bánh hấp, bánh bao, sườn heo, thịt viên và để đầy tủ lạnh. Tôi không bao giờ ngần ngại và luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu, mong muốn của bà. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng khi nhìn thấy nụ cười hài lòng của mẹ.

Tu bỏ tâm oán hận với đồng nghiệp

Năm 2003, tôi được chuyển đến phòng tài chính kế toán. Có hai nhân viên khác trong phòng: một thủ quỹ và một nữ kế toán với hơn 10 năm kinh nghiệm. Công ty giao cho tôi phụ trách nhiều công việc kế toán đặc thù. Nhân viên kế toán kia không có nhiều việc để làm và cảm thấy không công bằng, vì vậy cô ấy đã mượn những người khác để gây khó dễ cho tôi.

Tôi không để bụng bao giờ, và luôn đối xử tốt với mọi người. Ngày nào tôi cũng đến cơ quan sớm và về muộn, đun nước pha trà, lau sàn, lau từng bàn làm việc. Tôi luôn chào hỏi cô kế toán, và tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy, nói với cô tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ.

Ở Trung Quốc, văn hóa Đảng độc hại đã khiến mọi người coi nhau như kẻ thù. Cuộc đấu tranh quyền lực đã xảy ra từ ban lãnh đạo cho đến phòng tài chính của công ty.

Một trong những phó chủ tịch của công ty đã lợi dụng nhân viên kế toán kia và gửi một lá thư nặc danh đến trụ sở chính, cáo buộc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi đội điều tra đến kiểm tra công việc của tôi, tôi mới biết cô kế toán kia có liên quan đến việc cáo buộc này.

Tôi hiểu rằng Sư phụ yêu cầu các đệ tử trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh, nên dù cho Pháp Luân Đại Pháp đã bị vu khống và nhiều người vẫn đang bị ĐCSTQ lừa dối, tôi vẫn tự nhủ: “Mình không thể để mọi người tạo thêm ác nghiệp, họ đang chờ được cứu. Mình phải giải quyết việc này bằng thiện tâm, và không được oán hận.”

Vì vậy, tôi vờ như không biết gì về cô kế toán đã dính líu đến việc hãm hại tôi, và tiếp tục đối xử tốt với cô ấy. Tôi biết rằng có Sư phụ bảo hộ, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với tôi.

Được truyền cảm hứng bởi sức mạnh từ bi của Đại Pháp, tôi dần học cách nhìn mọi thứ xung quanh một cách trầm tĩnh. Một buổi chiều, cô kế toán nhận được điện thoại của con gái ở trường và biết rằng cô bé đang rất đau bụng vì bị đau ruột thừa cấp tính.

Thấy cô ấy rất lo lắng, tôi nói với cô: “Hãy bảo con gái cô niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’”, sẽ giúp cháu dịu cơn đau.” Trước đây tôi đã từng chia sẻ với cô ấy nhiều câu chuyện về việc con gái tôi đã được ban phúc như thế nào khi niệm chín chữ chân ngôn này.

Sau đó, phó chủ tịch công ty, người đã báo cáo tôi, chuyển công tác. Được các nguyên lý của Đại Pháp chỉ dẫn, tôi cố gắng mở rộng thiện tâm của mình, nhiều đồng nghiệp đã quan sát và chứng kiến ​​toàn bộ quá trình và họ đã tin tưởng thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, cô kế toán kia cũng thoái. Cô chân thành nói trong văn phòng rằng “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời.”

Giúp đỡ các phạm nhân trong trại giam

Năm 2018, có người đã tố cáo tôi khi tôi đang dán tờ tài liệu giảng chân tướng. Công an đã đến lục soát nhà tôi một cách phi pháp và đưa tôi đến một trại tạm giam.

Khi đến trại tạm giam, tâm trí tôi đầy sợ hãi và hoang mang. Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi đã có thể củng cố chính niệm của mình. Tôi học thuộc Pháp và ngồi đả tạo bất cứ khi nào có thể, cũng như giảng chân tướng cho các phạm nhân và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Tôi đối xử với tất cả mọi người bằng thiện tâm.

Một cô gái nghiện ma túy bị bắt giam vì buôn bán ma túy. Cô ấy lên cơn nghiện vì không có thuốc, ngày nào cô ấy cũng ngất xỉu không thể ngồi dậy. Các quản giáo cho phép cô nằm trên một tấm chăn đặt trên nền xi măng.

Cô ấy thường xuyên bị nôn mửa và cần người giúp đỡ cho ăn – uống. Vì không thay quần áo trong nhiều ngày, cô ấy có mùi rất khó chịu, nên mọi người đều không thích đến gần. Tôi chăm sóc cô ấy hàng ngày, giúp cô ăn và uống nước, rồi cô ấy dần lấy lại sức và có thể tự mình ngồi dậy.

Sau bữa tối, khi tôi ngồi đả toạ, cô ấy ngồi cạnh tôi. Một hôm, khi tôi vừa đả toạ xong, cô nói: “Em cảm thấy thật thoải mái khi ngồi cạnh chị lúc chị đả toạ! Rất lâu rồi em mới có cảm giác như vậy.”

Tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cô ấy và nói rằng khi các học viên luyện công thì những người xung quanh họ được hưởng lợi ích.

Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Cô ấy đã hiểu ra sự thật và thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Cô ấy phát tâm tu luyện Đại Pháp. Bởi vì chúng tôi đang ở trong trại giam, tôi bảo cô ấy chỉ cần niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày, và đảm bảo với cô ấy rằng cô ấy sẽ được thọ ích.

Cô ấy nói, “Em sẽ cho chị số điện thoại của anh trai em. Khi chị được ra ngoài, chị liên hệ với em qua số này và giúp em tu luyện Đại Pháp nhé.” Sau đó cô ấy đã lên tiếng bảo vệ tôi khi trưởng phòng giam chỉ thị cho các phạm nhân khác ngăn cản tôi luyện công.

Trong thời gian cùng tạm giam, cô gái nghiện ma túy tâm sự với tôi rằng, trong mơ, khi đang được truyền máu, cô ấy thấy một con chó sủa vào cửa sổ phòng giam của chúng tôi.” Những phạm nhân khác tình cờ nghe được giấc mơ ấy, họ nói rằng đó là một dấu hiệu tốt. Ngay sau đó, cô nhận bản án tù chỉ bốn tháng, ít hơn nhiều so với phỏng đoán. Cô ấy đã rất vui.

Khi tôi lần đầu giảng chân tướng cho trưởng phòng giam, chị ấy không tiếp thu. Tuy nhiên, dần dần, chị ấy quan sát thấy, sau khi tôi giảng chân tướng cho họ, các tù nhân đồng ý thoái ĐCSTQ đã được ban phúc ở nhiều mức độ khác nhau.

Một cô gái trẻ khoảng ngoài 20 tuổi, hàng ngày cứ ngồi cạnh tôi để nghe tôi giảng chân tướng, và cô ấy quan tâm đến tu luyện Đại Pháp.

Đến ngày thứ 37 cô gái trẻ đó bị giam giữ, khi chúng tôi đang chuẩn bị chợp mắt, thì thật bất ngờ, cô ấy được gọi tên để ra tù. Khi một viên cảnh sát tới hộ tống cô ấy ra về, cô quay lại và nói lớn với tôi: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!“ Tôi vui mừng cũng đáp lại: “Hãy nhớ những gì chị đã nói với em nhé.”

Trưởng phòng giam ngay lập tức hỏi tôi: “Cô ấy cảm ơn chị về điều gì?” Tôi trả lời: “Tôi chẳng đã nói với chị rồi sao? Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, chị sẽ được phúc báo.”

Vì đã đến giờ ngủ trưa, chị đề nghị chúng tôi đi ngủ. Vừa lúc chuông báo hết giờ ngủ trưa, chị ấy bật dậy bảo tôi kể chi tiết những gì mà trước đó tôi đã nói với cô gái trẻ kia. Lần này, chị lập tức đồng ý thoái ĐCSTQ.

Ngay sau khi chị ấy thoái Đảng, có người nói với tôi rằng nhiều phạm nhân khác cũng muốn thoái. Tôi trả lời: “Chắc chắn rồi, tôi sẽ giúp họ ngay khi dọn giường xong.” Trưởng phòng giam nói: “Để tôi dọn giường cho chị, chị đi giúp họ đi, việc đó quan trọng hơn.” Một số người đã chọn làm tam thoái. Kể từ đó, trưởng phòng giam không còn ngăn cản tôi luyện công nữa.

Trong phòng giam rộng 10 mét vuông, có hơn 20 tù nhân, và có lúc thậm chí lên đến trên 30. Các giường tầng chỉ đủ cho 20 người, những người còn lại phải ngủ trên sàn xi-măng ở lối đi. Họ chỉ được nằm nghiêng do chỗ nằm chật quá, có khi nửa đêm cãi nhau vì sơ ý đụng người nhau.

Quanh năm, hầu như ngày nào chúng tôi cũng ăn giống nhau: cơm ố vàng và bát canh với vài cọng rau bẩn nổi lềnh bềnh. Các phạm nhân còn tranh nhau gói nước sốt của mì ăn liền.

Thỉnh thoảng, có xe thức ăn được đẩy đến từng cửa phòng giam để bán. Một đĩa rau có giá 20 nhân dân tệ và bất kỳ món nào có thịt sẽ có giá 40 hoặc 50 nhân dân tệ. Các phạm nhân đều đổ xô đi mua, bất chấp giá đắt.

Mỗi phạm nhân chỉ được cấp hai cốc nước nóng mỗi ngày và họ đánh cãi nhau vì nước. Điều kiện sống quá tồi tàn trong trại giam đã khuếch đại cái ác và chôn vùi cái thiện trong mỗi con người, khiến cho cuộc sống ở đó trở thành địa ngục trần gian.

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp không chỉ thể hiện tâm thái tường hòa, mà còn biết quan tâm và chia sẻ những gì họ có với mọi phạm nhân khác. Các tù nhân chuyển đến từ các phòng giam khác đều biết điều đó. Một số phạm nhân khi chuyển đến phòng giam mới, họ có thể không có đủ tiền, và họ sẽ thường tìm đến các học viên Pháp Luân Đại Pháp để được giúp đỡ về đồ ăn hoặc vật dụng.

Trong những ngày lễ, mỗi tù nhân sẽ được phép mua một số loại trái cây và đồ ăn nhẹ. Tôi chia sẻ những gì mua được với những bạn tù chưa có đủ tiền. Dần dần, thái độ chân thành và lòng tốt của học viên Pháp Luân Đại Pháp đã khiến mọi người trong trại giam cảm động.

Nhiều phạm nhân rất căng thẳng và khó chịu do áp lực từ vụ án, điều kiện sống khắc nghiệt hoặc nhớ người thân, dẫn đến nhiều người bị mất ngủ hoặc mơ thấy ác mộng.

Tôi nói với họ về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Nhiều người trong số họ đã được thụ ích từ việc học theo các nguyên lý này, tâm trạng của họ trở nên tốt hơn. Kết quả là họ không còn cãi lộn và ngủ tốt hơn.

Họ đều cho tôi số điện thoại và bảo tôi liên lạc với họ khi tôi được về nhà. Một số người còn nói: “Tôi chắc chắn sẽ đón chị khi chị được thả.”

Tôi không thể nào quên được khoảnh khắc mọi người bày tỏ lòng biết ơn đối với Đại Pháp sau khi minh bạch chân tướng.

Buổi sáng hôm tôi bị chuyển từ trại tạm giam đến nhà tù, các phạm nhân đang ngồi trong sân chuẩn bị điểm danh. Khi cảnh sát đóng cánh cổng sắt, để lại tiếng keng sau lưng tôi và chuẩn bị đưa tôi đi, đột nhiên có một tiếng hô vang lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Tôi quay lại nhìn thì thấy nhiều bạn tù đang đứng ở lối vào sân để tiễn tôi. Mặt tôi đẫm nhòe nước mắt.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/5/452689.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/29/209606.html

Đăng ngày 31-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share