Bài viết của Thanh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2023] Vào tháng 11 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi ấy tôi mới chỉ là một thiếu niên, nay tôi đã bước vào tuổi trung niên. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Sư phụ ngoài đời nhưng cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã chỉ dẫn tôi trên con đường tu luyện. Tôi cũng không được khai thiên mục nhưng đã có ba lần gặp thần tích khiến tôi có ấn tượng sâu sắc. Tôi cảm thấy Sư phụ (nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp) luôn ở bên cạnh dõi theo tôi.

Trải nghiệm đầu tiên là khi tôi quyết định đến Quảng trường Thiên An Môn để lên tiếng vì Đại Pháp. Sư phụ đã triển hiện cho tôi nhìn thấy một Pháp Luân.

Lần thứ hai là khi tôi bị tà ác bức hại, buộc phải thỏa hiệp trước các yêu cầu của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sư phụ đã cho tôi thấy câu đầu tiên trong bài giảng Pháp “Sự vĩ đại của đệ tử” lung linh với ánh sáng vàng rực rỡ. Tôi ngạc nhiên đến nỗi lập tức đặt tờ giấy in bài giảng xuống. Cuối cùng khi tôi bình tĩnh lại, nó trở lại là một tờ giấy trắng mực đen. Từ đó, tinh thần của tôi đã khởi lên, cho dù bị ngã sứt đầu mẻ trán cũng không nằm im bất động nữa, vượt qua con đường gập ghềnh để bước tới ngày hôm nay.

Lần thứ ba là khi tôi bị bắt cóc và đưa đến một trại lao động. Trên đường đi, viên cảnh sát còng tay tôi và một học viên khác nhưng tay tôi đã tuột ra khỏi chiếc còng. Mặc dù vết đỏ hằn trên tay vẫn còn nhưng không bị đau. Tất nhiên, những điều kỳ diệu này có vẻ không quan trọng đối với những học viên có thể nhìn thấy các hiện tượng siêu thường, nhưng với những người không khai mở thiên mục như tôi thì lại là điều rất đáng kinh ngạc.

Tôi biết rằng thông qua việc triển hiện những thần tích này, Sư phụ đang cố gắng giúp chúng tôi củng cố niềm tin trong tu luyện. Thay vì chấp trước vào hiện tượng nhìn thấy, chúng ta cần:

“có thể dĩ Pháp vi Sư” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney 1996)

Khi tôi đang đọc “Luận ngữ” trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã cho tôi minh bạch được một tầng Pháp lý: Đây là một bộ Pháp kiến tạo vũ trụ mới. Con đường tu luyện của mỗi đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đều chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp để kiến tạo vũ trụ mới. Bất kỳ bộ phận nào của vũ trụ lệch khỏi Pháp đều sẽ bước theo hướng hủy diệt. Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc: học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng về cuộc bức hại. Đây là quá trình thành tựu vũ trụ mới. Ba việc này là tương phụ tương thành. Không làm tốt bất kỳ một việc nào sẽ ảnh hưởng đến hai việc còn lại.

Giảng chân tướng cho mọi người về chân tướng cuộc bức hại

Tôi thường giảng chân tướng trực tiếp. Lúc đầu, tôi gặp nhiều cản trở như đối phương không muốn nghe hoặc có người đột ngột chen ngang khiến tôi không thể nói tiếp được. Tôi cần phải làm gì? Tôi bắt đầu đọc Pháp trước khi ra ngoài nói chuyện với mọi người và đã ít gặp can nhiễu hơn. Tuy nhiên, sau một thời gian, điều này không còn hiệu quả nữa. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu.

Khi chúng ta gặp vấn đề, chúng ta không thể chạy trốn khỏi chúng. Chúng ta cũng không nên bị lay động bởi những cảm xúc và chấp trước của mình. Tôi luôn dùng các Pháp lý mà Sư phụ đã giảng trong các bài giảng của Ngài để nhiều lần tự nhắc nhở bản thân. Khi người dân không sẵn sàng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, thậm chí còn nói những lời không tốt nhưng tôi đã không giữ được bình tĩnh, tôi nhận ra tâm chấp trước vào danh và lợi đã nổi lên. Tôi quyết định loại bỏ chúng. Sau khi điều chỉnh suy nghĩ của mình, tôi tiếp tục nói chuyện với mọi người. Sau hơn 10 năm, tôi đã có thể từ bi ngay cả khi người khác chỉ trích tôi. Tôi hiếm khi gặp những người có thái độ không tốt.

Có một đoạn thời gian, tôi chỉ cần nhìn ánh mắt hay cử chỉ của một người liền có thể cảm thụ được người này có thể được cứu hay không, dẫn đến việc có những lúc tôi không muốn quản người này nữa. Nhưng tôi biết rằng bỏ cuộc như vậy là không đúng. Nếu người này luôn do dự không biểu đạt thái độ, đó là do tà ác ở phía sau người đó đang thao túng, cần dùng chính niệm cường đại để giải thể tà ác thì họ mới có thể được cứu độ.

Có một lần tôi giảng chân tướng cho một người phụ nữ trung tuổi. Sau khi nghe tôi nói, bà ấy vẫn bán tín bán nghi, sau đó một cuộc điện thoại gọi tới làm gián đoạn lời nói của tôi, rồi bà ấy rời đi. Tôi liền đi theo bà ấy và liên tục phát chính niệm. Đợi bà ấy kết thúc cuộc điện thoại, tôi bảo bà ấy hãy ghi nhớ hai câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau đó, tôi đề nghị bà ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà ấy nói rằng họ của bà ấy là Cao nên tôi đã đặt cho bà ấy hóa danh là “Cao Minh.” Bà ấy rất hạnh phúc. Nhờ chính niệm của tôi, bà ấy đã minh bạch và đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Sau này, tôi không còn chấp trước vào cảm xúc của bản thân nữa. Tôi chỉ có một niệm: Tôi muốn giúp người này nâng cao nhận thức về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Một ngày nọ, tôi cần phải tới chợ. Khi rời khỏi nhà, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Hãy đi cứu người! Bước vào chợ, tôi liên tục phát chính niệm. Khu chợ khi ấy đã đông đúc.

Tôi cảm thấy rất bình tĩnh và chỉ có một niệm là cứu tất cả những người này. Ngày hôm đó, bất cứ ai mà tôi giảng chân tướng đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và họ cũng nói rằng Đại Pháp là tốt. Ngày hôm đó, tôi đã thuyết phục thành công 23 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó trong vòng một giờ. Quá trình này cũng khá thú vị. Khi tôi đi thanh toán, tôi phát hiện ra rằng tôi đã quên mua thứ cần mua. Tôi phải quay lại. Tôi lặp lại quá trình này ba lần trước khi hoàn thành việc mua sắm của mình.

Mỗi lần quay lại, tôi lại gặp những người mà lẽ ra tôi phải nói chuyện trước đó. Khi về nhà, tôi nhớ lại niệm đầu khi rời khỏi nhà. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ. Hôm đó là ngày tôi nói chuyện được với nhiều người nhất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng tôi không cảm thấy tự mãn. Tôi chỉ cảm thấy tâm rất tĩnh, như thể tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi đã làm những gì tôi cần làm. Nếu tôi không đề cao trong tu luyện, những sinh mệnh đáng được cứu này sẽ mất đi cơ hội.

Chính Pháp vũ trụ của Sư phụ đang quá độ sang Pháp Chính Nhân Gian. Tôi cảm thấy bản thân không được phép vì ngoại cảnh mà chểnh mảng hay quá khích.

Có một gian hàng gắn camera đối diện với tòa nhà nơi tôi ở. Vì căn hộ của tôi gần khu phức hợp văn phòng nên gần 20 năm qua, camera gần tòa nhà tôi ở luôn là loại tối tân nhất. Sau khi tôi cùng những người khác khởi kiện cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân, một bốt an ninh cũng được đặt bên cạnh giá đỡ camera. Một số người được chỉ định giám sát tôi từ phía trước tòa nhà nơi tôi ở. Tôi đã bỏ qua tất cả những điều này. Tôi ở đây để trợ Sư Chính Pháp và cứu người.

Tôi tiếp chuyện tất cả những người đến nhà tôi để gây rối. Cho dù đó là thành viên của Phòng 610 địa phương, cảnh sát hay nhân viên cộng đồng, tôi đã giảng chân tướng cho từng người một. Một số nói rằng họ chỉ làm theo mệnh lệnh trong khi những người khác đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi chỉ vào màn hình camera và bốt an ninh và nói với họ: “Đây là bằng chứng cho thấy các anh đang bức hại các học viên.” Họ luôn cúi đầu im lặng hoặc nhanh chóng rời đi. Dần dần, sự can nhiễu này giảm đi và khu vực xung quanh bốt an ninh đã trở thành nơi người ta dẫn chó đi vệ sinh. Người quản lý khu dân cư chỉ còn cách đăng thông báo cấm đại tiểu tiện ở đó, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ở chỗ đó bốc mùi rất thối, không ai dám đứng ở đó lâu. Những người được giao nhiệm vụ theo dõi ở đó đều tránh đi chỗ khác.

Trong 3 năm xảy ra đại dịch COVID, Trung Quốc Đại Lục, đặc biệt là Bắc Kinh, đã biến nơi đây thành một nhà tù. Người dân dường như đã quên mất nếp sinh hoạt bình thường không cần đeo khẩu trang, quét mã QR. Người dân dường như đã bị tê liệt. ĐCSTQ đã sử dụng các phương đối xử với các đệ tử Đại Pháp để áp dụng đối với người dân phổ thông ở Trung Quốc. Sau khi bổ sung các thông tin về đại dịch, nội dung giảng chân tướng của tôi đã trở nên phong phú hơn. Các học viên đã chia sẻ ví dụ về việc một số người học thuộc lòng chín chữ chân ngôn sau khi nhiễm virus và đã khỏi bệnh, và tôi đã thêm điều đó vào nội dung giảng chân tướng của mình. Hiệu quả thu được rất tốt. Một số người ngay lập tức đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh niên của nó. Họ thậm chí còn cùng tôi niệchín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Những người không thể nhớ chín chữ này đã yêu cầu tôi viết ra giấy cho họ.

Một hôm, trong khi đi đổ rác, tôi thấy một bà cụ đang bới thùng rác. Nhìn bề ngoài bà ấy rất gọn gàng và sạch sẽ. Tôi bắt đầu trò chuyện với bà ấy và được biết rằng chồng bà bị ốm, tiền bảo hiểm không đủ, nên bà phải nhặt đồ trong thùng rác để bán kiếm thêm tiền. Bà đã gần 80 tuổi và đã tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên Cộng sản khi còn trẻ. Bà ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà bà đã tham gia và nhẩm chín chữ chân ngôn theo tôi. Bà ấy sợ quên nên đã nhờ tôi ghi lại để chồng bà ấy đọc thuộc lòng.

Khi bà ấy chuẩn bị rời đi, tôi đã hiểu một tầng ý nghĩa của từ bi. Khi một sinh mệnh cao tầng đi xuống và chịu khổ nạn trong thế giới con người, họ đang chờ được cứu độ. Những người tu luyện chúng ta có lý do gì để không đi cứu độ họ? Đây là lòng từ bi mà một người tu luyện cần có.

Chỉ bằng cách dĩ Pháp vi Sư, chúng ta mới có thể làm được chính niệm chính hành, cứu độ nhiều người hơn nữa. Trên đây là những hiểu biết nông cạn ở tầng thứ tu luyện hiện tại của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/2/25/457098.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/27/209579.html

Đăng ngày 31-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share