Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2023] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trải nghiệm niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống, nhưng trong tôi luôn tiềm ẩn một nỗi sợ hãi. Tôi không biết chính xác mục đích nhân sinh của mình là gì, vì vậy tôi chưa bao giờ có cảm giác an yên. Bây giờ tôi biết rằng đó là do nghiệp lực mà tôi đã tích lũy đời đời kiếp kiếp. Chu kỳ “thành-trụ-hoại-diệt” của vũ trụ cũ sắp kết thúc, và nó khiến tôi cảm thấy hoang mang. Mặt khác, theo bản năng, tôi biết có một mối nhân duyên tiền định đang dẫn tôi đến một nơi nào đó mà tôi đang được chờ đợi. Đó chính là Sư phụ từ bi đã dõi theo tôi. Tôi đã có duyên phận trở thành đệ tử Đại Pháp.

Đắc Pháp

Đầu năm 1998, tôi trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình và bị thương rất nặng. Đó là khoảng thời gian đau khổ trong cuộc đời tôi, và tôi thường bất chợt nảy sinh ý định tự tử. Một ngày nọ, tôi trốn trong phòng tắm và cởi dây lưng. Trong tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời, tôi cầm chiếc dây lưng bằng hai tay, nhắm mắt lại và nghĩ: “Sống trên đời này có ý nghĩa gì chăng? Nếu có, hãy làm cho dây lưng đứt. Nếu không, tôi sẽ…” Tôi mở mắt ra và chiếc dây lưng đã đứt thành hai mảnh, như thể bị cắt bằng dao. Mỗi tay tôi cầm một mảnh. Tôi không thể tự làm đứt chiếc dây lưng vì tôi chỉ giữ nó chứ không hề giật. Đó là tín hiệu từ vũ trụ — Kể từ đó, tôi không còn liều mình tự tử nữa.

Tuy nhiên, bạo lực mà tôi phải hứng chịu đã khiến tôi bị tổn thương cả thể chất và tinh thần. Tôi phải dùng bốn loại thuốc khác nhau, nhưng vẫn không đủ để giảm đau. Chồng tôi nói với tôi: “Anh nghe nói Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tốt. Môn tu luyện sẽ mang lại cho em sức khỏe và niềm vui trong cuộc sống.” Khi anh ấy nói những từ “Pháp Luân Đại Pháp,” tôi nhìn môi anh ấy mấp máy nhưng cũng nghe thấy một âm thanh phát ra từ bầu trời phía trên cửa sổ. Âm thanh vang vọng làm rung động trái tim tôi. Tôi có thể tìm được môn tu luyện này ở đâu?

Một hôm, người hàng xóm mới của tôi đến trả lại tôi ba nhân dân tệ mà cô ấy vay hôm trước. Tôi nói với cô ấy: “Chị đừng bận tâm. Có đáng bao nhiêu đâu.” Nhưng cô ấy khăng khăng: “Em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em không thể lợi dụng chị được.” Tôi mừng quá! Tôi mượn cô ấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và bắt đầu đọc ngay.

Cuối cùng tôi đã tìm được Sư phụ

Lần đầu tiên luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể giơ cánh tay phải lên đủ tầm để ôm Pháp Luân. Cánh tay tôi đau nhức và người tôi run rẩy. Cô hàng xóm của tôi đã vài lần nhắc tôi rằng, nếu không thể thì hãy hạ thấp tay xuống cũng được, nhưng tôi đã kiên quyết giữ nguyên vị trí cánh tay ở đó. Tôi giữ một niệm: “Mình phải hoàn thành bài công pháp. Nếu mình không thể chịu đau, thì Sư phụ sao có thể nhận mình làm đệ tử của Ngài chứ.”

Ngay sau khi tôi đắc Pháp, chồng tôi nói với tôi: “Kể từ khi em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ anh không còn ác cảm với em nữa. Da anh cũng khỏi mẩn đỏ rồi, và mọi thứ giờ đây dường như đều suôn sẻ như ý.” Mối ác duyên của tôi với chồng và mẹ chồng đã được hóa giải.

Tôi không muốn đặt cuốn Chuyển Pháp Luân xuống dù chỉ một giây. Tôi đọc bất cứ khi nào có thể và thường xuyên đọc đến nửa đêm. Tôi tự nhủ: “Người thường chơi mạt chược đến nửa đêm. Tại sao mình không thể thức học Pháp đến nửa đêm chứ?”

Lúc đó, con gái tôi học lớp hai. Con hỏi tôi con muốn đọc Chuyển Pháp Luân có được không. Tôi nói không được vì con không biết nhiều chữ trong cuốn sách. Con nài nỉ: “Mẹ, cho con đọc. Con sẽ chỉ đọc những chữ con biết thôi. Con sẽ không làm phiền mẹ đâu. Tuy nhiên, khi đọc, cháu liên tục hỏi tôi những chữ cháu không biết.

Sau khi cố gắng đọc được hai câu, cháu nói: “Mẹ ơi, mẹ đọc to ‘Luận ngữ’ cho con nghe được không? Con mà tự đọc thì lâu lắm ạ.” Vì vậy, tôi đã đọc to “Luận ngữ” cho con gái nghe. Hai ngày sau, con tôi lại yêu cầu tôi đọc to “Luận ngữ”. Khi tôi mới đọc xong đoạn đầu tiên, cháu nói: “Mẹ ơi, con đã thuộc lòng Luận ngữ rồi.” Thế là cháu đọc thuộc lòng “Luận ngữ” từ đầu đến cuối, không sai từ nào. Sư phụ đã ban cấp Pháp cho con tôi.

Khi tôi đang học thuộc phần “Người đại căn khí” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân), con gái nói với tôi: “Mẹ ơi, nếu ai đó thực sự là người đại căn khí, thì người đó sẽ học thuộc phần này rất nhanh bởi vì phần này là dành cho người đó.“

Cuộc bức hại bắt đầu

Tôi đã khóc khi thấy các phương tiện truyền thông nhà nước phát đi những lời bịa đặt phỉ báng Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và Sư phụ. Tôi cảm thấy rất buồn. Chương trình tuyên truyền liên tục được phát sóng, và cứ thấy chương trình này là tôi lại khóc. Tà ác cũng dàn dựng vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn để phỉ báng Đại Pháp.

Một học viên địa phương đã bị bắt vì in tờ tài liệu phơi bày sự thật, và tôi cũng bị liên lụy. Gia đình tôi đã nhiều lần đến đồn cảnh sát địa phương để thỉnh nguyện thả tôi ra. Mẹ chồng tôi nói với một cảnh sát trẻ: “Này cháu, nếu cháu không thả con dâu bác ra, bác sẽ ra ngã tư quỳ lạy phản đối cháu. Liệu cháu có thoát được cảm giác có tội không? Hãy để công chúng thấy vì cháu mà một phụ nữ lớn tuổi như bác phải làm vậy để bảo vệ công lý.” Cảnh sát trưởng nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ thả cô ấy.” Mẹ chồng tôi yêu cầu: “Không. Cô ấy không làm gì sai cả. Phải thả cô ấy ngay bây giờ.”

Mẹ tôi được cứu sống sau tai nạn xe hơi

Sau khi tôi được thả, mẹ tôi từ quê lên thăm. Trên đường về, bà bị xe máy tông ở bến xe buýt. Bà bất tỉnh và được đưa đến bệnh viện thành phố. Kết quả chụp CT cho thấy bà bị xuất huyết não. Khi đó tôi không biết phải làm sao và trông chờ bác sĩ ra quyết định đúng đắn.

Tại bệnh viện, tôi tình cờ gặp một học viên địa phương tên Huệ. Chồng chị ấy đã nhập viện sáu tháng, và ngày nào chị cũng vào viện thăm chồng. Chị Huệ kể: “Sáng nay chồng chị muốn về nhà nên chị gọi taxi chở hết hành lý về. Vậy mà em biết không? Bây giờ chồng chị lại nói anh muốn về ngày mai.”

Khi nói chuyện, chúng tôi nghe thấy rất ồn ào sau lưng. Có hai phụ nữ ngồi trên sàn nhà khóc lóc, và thêm nhiều người chạy tới. Tôi nghe nói, gia đình của họ có người đàn ông bị thương nặng, và có thể không qua khỏi. Bác sĩ phẫu thuật vội vàng tới, theo sau ông là một vài y tá. Ông ấy đã về nhà nhưng được gọi đến để mổ gấp cho người đàn ông kia. Chị Huệ đến gặp bác sĩ phẫu thuật và xin ông ấy dành chút thời gian xem cho mẹ tôi. Bác sĩ dừng lại và chiếu đèn pin vào mắt mẹ tôi — một mắt bà đã giãn đồng tử. Bác sĩ lắc đầu rồi đi vào phòng mổ.

Một lúc sau, hai người phụ nữ đang khóc kia đột nhiên hét lên – người đàn ông kia đã tắt thở khi chưa kịp lên bàn mổ. Mẹ tôi là người xếp hàng tiếp theo để phẫu thuật, và y tá đến thông báo cho chúng tôi. Chị ấy nói một cách nặng nề, “Một người đã tử vong. Người này hy vọng có thể sống.” Mẹ tôi vẫn bất tỉnh. Chị y tá đưa mẹ tôi đi chụp CT não thêm một lần nữa để chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Hình ảnh cho thấy não đang tiếp tục chảy máu và diện tích máu tích tụ giờ đã lớn hơn. Chúng tôi bối rối và cảm thấy mất phương hướng.

Trong sáu tháng qua, chị Huệ đã chứng kiến ​​những ca tương tự tại bệnh viện. Chị biết rõ rằng, nếu bác sĩ mà mổ xong cho người đàn ông đó, thì mẹ tôi sẽ qua giờ vàng, cũng là giờ có thể cứu sống bà.

Anh trai tôi gọi điện thông báo cho bố tôi chuyện đã xảy ra. Ngay lập tức, bố tôi và một vài người họ hàng khác ở quê lên bệnh viện, hy vọng còn kịp để nói lời tạm biệt với mẹ tôi. Khi họ đến bệnh viện, tinh thần bố tôi suy sụp đến mức ông khuỵu xuống, không đứng lên được. Hai người thân của tôi phải bế ông lên. Chúng tôi lo lắng chờ đợi. Cuối cùng, y tá đến thông báo, trước sự kinh ngạc của chúng tôi, “Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Rất thành công. Thật kinh ngạc.“

Tôi biết, Sư phụ lúc nào cũng dõi theo các đệ tử của Ngài.

Thiện giải nợ nghiệp

Người lái xe máy tông vào mẹ tôi là một phụ nữ trẻ. Khi tai nạn xảy ra, mẹ chồng cô mất ăn mất ngủ vì lo lắng nếu mẹ tôi không qua khỏi họ sẽ phải trả rất nhiều tiền cho chúng tôi. Khi biết ca phẫu thuật thành công tốt đẹp và mẹ tôi được cứu sống, bà ấy bắt đầu lo lắng về số tiền phải trả cho ca mổ và tiền viện phí. Khi mẹ tôi nhanh chóng hồi phục, bà ấy cảm thấy rằng hóa đơn viện phí 40.000 nhân dân tệ là quá nhiều. Bà ấy trở nên vô lý, và việc giải quyết với gia đình bà ấy hết sức mệt mỏi.

Vài năm sau, tôi tình cờ gặp anh Lý, chồng của người phụ nữ trẻ và thân thiện chào anh ta. Nhưng anh ta chỉ ném ra một câu chửi thề và bỏ đi. Anh ta bực bội với tôi vì gia đình anh ta cảm thấy rằng họ phải trả quá nhiều chi phí chữa trị cho mẹ tôi.

Vài tuần sau, sếp của tôi nói với tôi rằng ông ấy đang cân nhắc chọn một trong hai ứng viên cho vị trí còn trống trong bộ phận của chúng tôi. Một ứng viên là anh Lý. Còn ứng viên kia tôi biết rất rõ – anh ấy là đồng nghiệp trước kia của tôi và luôn rất tôn trọng tôi. Tôi nhận thấy sếp nghiêng về phía anh Lý, nhưng cuối cùng ông cũng hỏi ý kiến ​​của tôi. Ông nói: “Đương nhiên, em cũng là người quyết định nhận ai chứ. Em nghĩ sao?”

Thành thật mà nói, tôi không thích làm việc với Lý. Anh ấy vừa mới xúc phạm tôi ở nơi công cộng. Làm thế nào để có thể làm việc một cách hòa hợp trong cùng một văn phòng đây? Nhưng tôi không thể nói với cấp trên về chuyện đã xảy ra giữa tôi và Lý. Là một người tu luyện, tôi phải sống theo tiêu chuẩn của Pháp. Nếu công việc này là thuộc về anh ấy, thì tôi không muốn gây khó dễ – tôi không thể thay đổi sự nghiệp hay thậm chí số phận của anh ấy vì những lý do ích kỷ của riêng tôi. Tôi đã nói với lãnh đạo của mình: “Em không biết chọn ai đâu. Anh quyết định được không?”

Đầu tuần sau đó, tôi bước vào văn phòng thì thấy Lý và bạn của anh ấy đã ở đó rồi. Tôi chào anh ấy, nhưng anh ấy phớt lờ tôi. Khi bạn của anh ấy rời đi, anh ấy ngồi đối diện với tôi với vẻ mặt kiêu ngạo. Anh ta chế nhạo: “Trước khi tôi nhận lời đề nghị cho vị trí này, tôi nghe nói chị đang làm ở đây. Nói để chị biết nhé, tôi không ưa gì chị đâu.”

Tôi hỏi anh ấy “Có phải vì vụ tai nạn không?” Anh ấy không nói gì cả. Tôi nói với anh ấy “Anh biết đấy, vợ anh đi xe máy trên vỉa hè và gây tai nạn. Mẹ tôi bị xuất huyết não nguy hiểm đến tính mạng. Tôi tin rằng không ai muốn tai nạn xảy ra cả. Anh nghĩ mẹ tôi muốn bị tông xe, bị mổ não, suýt mất mạng để bắt nhà anh trả tiền sao? Tất cả số tiền đó là trả cho bệnh viện. Mặt khác, anh có nghĩ rằng vợ anh muốn tông mẹ tôi để mất 40.000 nhân dân tệ không? Chúng ta đâu có ai muốn chuyện đó, phải vậy không? Không bên nào cố ý cả, đúng không?”

Anh ấy có vẻ chùng xuống. Sự tức giận và oán giận của anh ấy dường như đã biến mất. Im lặng một lúc, anh ấy chậm rãi hỏi tôi, “Chị là người tu luyện phải không?” Tôi hỏi: “Anh đang nói về Pháp Luân Đại Pháp phải không?” Anh ấy gật đầu và nói: “Chính phủ cấm mọi người thực hành môn này.”

Tôi nói với anh ấy: “Đó là vì Giang Trạch Dân, lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi đó. Ông ta không thích Pháp Luân Công. Quá kiêu ngạo, ông ta đã khiến toàn bộ chính quyền trung ương và về cơ bản là cả đất nước phải tuân theo mong muốn cá nhân của mình. Là người lãnh đạo đất nước, lẽ ra ông ấy phải đặt lợi ích của đất nước lên trên lợi ích cá nhân. Không phải là chính chúng ta là người tạo nên đất nước Trung Quốc sao? Chẳng phải hơn 100 triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp cũng là người Trung Quốc sao? Chẳng phải quyền lợi của chúng ta phải được đặt lên trên cảm xúc cá nhân của ông Giang sao?” Từng từ một, tôi nói với anh ấy: “Giang Trạch Dân tự biến mình thành kẻ thù của nhân dân.”

Lý chân thành nói: “Vâng, những gì chị vừa nói với tôi đã thay đổi suy nghĩ của tôi về chị.” Anh ấy nói, trước đây anh đã nhận được một lá thư từ một học viên và anh ấy nghĩ rằng người tu luyện Pháp Luân Công đều là những người tốt. Tôi đã không nói với anh ấy rằng chính tôi là người gửi lá thư đó cho anh ấy. Sau khi vợ anh ấy đâm xe vào mẹ tôi và định trốn tránh trách nhiệm, giữa hai gia đình đã xảy ra một số mâu thuẫn. Một lần, anh ấy đã đánh tôi và ăn nói tục tĩu. Tôi lo lắng rằng anh ấy có thể còn thù địch cả Đại Pháp và các học viên khác, vì vậy tôi đã gửi cho anh ấy một lá thư nặc danh. Rõ ràng, lá thư đã khởi tác dụng tốt đến anh ta.

Khi viết lá thư đó cho Lý, tôi thực sự cảm thấy rằng tôi đang được Sư phụ đang cấp trí huệ. Bức thư cuối cùng chỉ dài hai trang, nhưng nó được viết với logic rõ ràng và nguyên lý đơn giản. Đồng thời, giọng văn thản đãng và thân thiện. Tôi không thể viết lá thư đó nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ. Viết xong một câu, tôi không biết câu tiếp theo nên là gì. Đôi khi tôi thậm chí không biết kết thúc câu đang viết ra làm sao. Tuy nhiên, suy nghĩ liên tục tuôn ra trong đầu, và tay tôi cứ một mạch viết. Sư phụ đã cấp cho tôi lý trí và trí huệ để giảng chân tướng với ngữ khí điềm tĩnh.

Những ngày sau đó, Lý mang trà cho tôi và giúp tôi xử lý các sự cố máy tính. Một tuần sau, anh được chuyển sang bộ phận khác. Mỗi khi thấy tôi là anh mỉm cười chào hỏi. Nhờ Sư phụ an bài, chúng tôi đã có thể hóa giải nợ nghiệp của mình.

Sư phụ bảo hộ

Vài năm trước, tôi và một học viên ở địa phương đã đi đến các khu vực lân cận để dán biểu ngữ có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chúng tôi cũng đã cài đặt chương trình trên điện thoại di động để tự động gọi cho mọi người và phát một tin nhắn được ghi âm trước. Nếu chúng tôi phát hiện ra một nơi thích hợp để dán các biểu ngữ Đại Pháp ở phía bên kia đường lớn, chúng tôi luôn cầu Sư phụ: “Sư phụ, xin Ngài cho dừng xe ô tô đang tới.” Chỉ trong vài giây, đường phố đã thông suốt cả hai chiều và chúng tôi nhanh chóng dán các biểu ngữ trước khi ô tô lại tiến đến.

Một lần, bên đường cao tốc, chúng tôi nhìn thấy một cây cột điện lớn từ xa trên đỉnh treo tấm biểu ngữ lớn ghi “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi nhìn lên và tự hỏi làm thế nào có thể in được chữ to và dán được lên cây cột cao đến vậy một cách hoàn hảo. Đó là một đoạn đường cao tốc đông đúc với vô số ô tô chạy qua mỗi ngày. Tôi rất ấn tượng. Được Sư phụ giúp đỡ, các học viên Đại Pháp có thể biến điều không thể thành có thể.

Có đêm, tôi và một học viên đang dán các biểu ngữ Đại Pháp ở hai bên đường phố lớn. Trước đó tôi đã kiểm tra để đảm bảo rằng không có chiếc xe nào chạy qua khi chúng tôi treo biểu ngữ trên cột điện. Đột nhiên, một chiếc ô tô lao qua làn đường sát vỉa hè. Tôi nhìn lên và thấy biển số xe có chữ “Cục quản lý tư pháp” trên đó. Chúng tôi ở ngay dưới đèn đường và ở nơi dễ thấy, nhưng người ngồi trong xe không nhìn thấy chúng tôi. Cảm ơn Sư phụ đã bảo hộ chúng con!

Một lần tôi đang ở trong một ngôi làng phân phát sách nhỏ. Tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời, vì vậy tôi nhìn quanh. Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói giận dữ “Mày muốn gì?” Một người đàn ông trung niên to béo lao về phía tôi như thể sắp đánh tôi. Tôi giữ bình tĩnh và nói với anh ta “Chào anh. Tôi muốn tặng anh một đĩa DVD.” Anh ấy nhìn thấy bìa đĩa DVD và cơn tức giận lập tức biến mất. Anh ấy nói: “Ồ, đó là Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi mỉm cười “Vâng.” Anh ấy nói: “Nhưng quốc gia không cho phép thực hành môn này.” Tôi nói với anh: “Không phải quốc gia cấm, mà là Giang Trạch Dân. Rốt cuộc ông ta là ai? Ông ta tham nhũng đến tận xương tủy và chưa bao giờ làm được điều gì tốt cho người dân hay đất nước. Ông ta mà phản đối bất cứ điều gì thì đó chắc chắn là điều tốt.” Anh ta gật đầu. Tôi nói tiếp: “Trong thời Đại Cách mạng Văn hóa, nếu ai đó nói học sinh cần đi học và cần đến trường, thì họ sẽ bị coi là chống Mao. Thật nực cười làm sao?” Anh ta cầm lấy đĩa DVD và mỉm cười, nói: “Tôi nghĩ rằng thực sự nên xem cái này.”

Có lần, tôi đang học Pháp ở nhà và để điện thoại của mình ở chế độ tự động gọi và phát tin nhắn giảng chân tướng. Bỗng nhiên, tôi cầm điện thoại lên thì thấy nó đã tắt. Tôi bật lại, và nó lại tắt. Khi tôi bật lại, tôi đã tắt ứng dụng và kiểm tra tin nhắn thoại của mình. Giọng một người đàn ông nói “Tôi không thể xác định vị trí điện thoại này. Tại sao không báo cảnh sát địa phương?“ Tôi nhận ra rằng sẽ có ai đó báo tôi cho cảnh sát, vì vậy tôi nhanh chóng tắt điện thoại và rút pin ra. Hẳn là Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Mọi người kính trọng các học viên Đại Pháp

Khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp vào năm 1999, giống như hàng ngàn học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện với chính quyền trung ương cho quyền tự do tín ngưỡng của chúng tôi. Tôi muốn chứng thực Pháp Luân Đại Pháp là tốt với các quan chức. Tuy nhiên, trên đường đến thủ đô, tôi đã bị chặn lại và bị đưa về địa phương giam giữ. Khi tôi được trả tự do, các quan chức thành phố nói với giám đốc cơ quan tôi: “Hãy sắp xếp một vị trí tốt cho cô ấy để cô ấy vui lên.” Một trong những người thân của tôi làm cùng công ty nói: “Chị có uy tín với đội ngũ lãnh đạo. Các sếp đều tôn trọng chị. Tôi hỏi anh ấy: “Tại sao?” Anh ấy nói: “Vì chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Nhờ vào uy đức của Sư phụ, chúng ta, những học viên Pháp Luân Đại Pháp, được mọi người kính trọng.

Nhiều năm trước, một học viên địa phương đã bị bắt vì dán nhãn chân tướng Đại Pháp vào ban đêm. Cô ấy và chồng là công nhân bình thường và chưa bao giờ được chú ý nhiều. Tuy nhiên, khi cô bị bắt, tất cả đồng nghiệp và cấp trên của cô đều giúp đỡ và hỗ trợ gia đình cô. Họ đã sử dụng các mối quan hệ của mình để cố gắng giải cứu cô. Cuối cùng khi cô được trả tự do, chồng cô muốn đãi tiệc tất cả những người đã giúp đỡ họ tại một nhà hàng sang trọng để nói lời cảm ơn. Một trong những người quản lý nơi làm việc của cô ấy nói: “Các bạn không kiếm được nhiều tiền khi làm công nhân. Tôi sẽ lấy séc.”

Khi một vài người tụ tập lại và nói về việc các học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện lên chính quyền trung ương ở Bắc Kinh, một người trong số họ đã nói: “Chính phủ đã sai. Tại sao Pháp Luân Công không thể kiến ​​nghị với chính phủ?”

Một học viên đang treo biểu ngữ Đại Pháp vào ban đêm trước một ngôi nhà. Người chủ về nhà và trở nên nghi ngờ khi nhìn thấy ai đó ở trước cửa nhà mình. Người học viên đã nói với anh ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại, và người chủ rất lắng nghe và đồng tình. Cuối cùng, anh ấy còn mời người học viên vào nhà mình uống nước. Người học viên cảm ơn và rời đi.

Một học viên đi taxi đến một thành phố nọ đã cố gắng giảng chân tướng cho tài xế. Anh ấy rất ngạc nhiên khi người tài xế không những gật gù đồng ý, mà còn bắt đầu giảng chân tướng về vụ tự thiêu giả Thiên An Môn cho anh ấy. Người tài xế nói: “ĐCSTQ sẽ không tồn tại trong tương lai. Trung Quốc vẫn sẽ là Trung Quốc. Đảng cộng sản có phát trên truyền hình điều gì cũng đều sẽ không đánh lừa được các tài xế taxi chúng tôi. Chúng ta đều biết khi xăng bắt lửa, nó sẽ bị đốt cháy ngay lập tức. Nó không cháy lâu như trong đoạn phim giả.”

Một người đàn ông lớn tuổi lên xe buýt và ngồi xuống ghế cạnh một vài học viên. Các học viên đã giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy lắng nghe một lúc rồi nói với chúng tôi: “Có một số người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong làng của chúng tôi. Họ là những người rất tốt. Họ luyện công hàng ngày và đọc sách Chuyển Pháp Luân. Họ không ngồi lê mách lẻo hay gây sự với người khác. Họ cố gắng trở thành người tốt và luôn vui vẻ.”

Sư phụ từ bi và luôn dõi theo các học viên. Tất cả trí huệ và năng lực của chúng ta đều là do Sư phụ cấp, đều đến từ Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/13/458309.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/18/209933.html

Đăng ngày 26-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share