Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-03-2022] (Tiếp theo Phần 1) Trước đây tôi từng là người rất kiêu ngạo và tự cao, tôi không có chút kiên nhẫn nào và không thể chịu nổi những hành vi sai trái. Kể từ khi tu luyện tôi đã kiên nhẫn hơn và có thể từ một góc độ viên dung, toàn diện và khách quan để nhìn thế giới, con người và mọi thứ xung quanh.
II. Hồng Pháp và giảng chân tướng về cuộc bức hại
Sản xuất tài liệu
Từ năm 2000, các học viên ở địa phương chúng tôi bắt đầu gửi thư giảng chân tướng cho các nhân viên làm việc ở tất cả các cấp của cơ quan chính phủ. Dường như việc này giống như ném đá xuống đại dương, chúng tôi không nhận được bất kỳ trả lời hay phản hồi nào. Sau sáu tháng, chúng tôi nhận ra rằng bên cạnh các cơ quan chính phủ và các quan chức, chúng tôi nên giảng chân tướng cho mọi người ở mọi tầng lớp xã hội.
Vì không thể nói chuyện trực tiếp với tất cả người dân, nên chúng tôi đã nghĩ đến việc in và phân phát các tờ thông tin. Vì thiếu kinh nghiệm nên chúng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Một học viên có địa vị xã hội khá cao đã giới thiệu tôi với một người bạn làm kinh doanh văn phòng phẩm. Tôi đã tới văn phòng của cô ấy để bàn bạc và chúng tôi đã đàm phán xong giá tiền của một chiếc máy photocopy cỡ nhỏ.
Vào ngày đi lấy máy photocopy, tôi dẫn con đi cùng và dùng phương tiện giao thông công cộng. Tôi luôn cảm thấy có một nam thanh niên nhiều lần xuất hiện trong tầm mắt của tôi, dường như ở khoảng cách không xa cũng không gần. Lúc đó tôi chưa có kinh nghiệm, cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
Hôm đó là Tết Trung Thu nên trên đường đi tôi đã mua bánh Trung Thu cho con. Khi lấy ví tiền, tôi nhận ra vài ngàn nhân dân tệ mà tôi mang theo để mua máy photocopy đã biến mất. Tôi sững sờ, cố nhớ lại xem mình đã để ở đâu. Tôi rất bối rối vì nhớ rằng mình không hề tiếp xúc gần với bất kỳ ai. Làm sao có thể mất tiền được? Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi gọi điện và hẹn lại thời gian nhận máy.
Vài ngày sau, tôi có một giấc mơ, trong đó Sư phụ nói với tôi rằng hôm nay không còn nguy hiểm nữa, có thể đi nhận máy. Tôi mang số tiền mà tất cả các học viên địa phương đã một lần nữa góp lại để mua máy photocopy và bắt taxi đi thẳng tới đó.
Khi nhìn thấy tôi, người chủ đã mỉm cười và đưa cho tôi một thứ: “Lần trước chị đã để quên cuốn album ảnh ở đây.” Tôi nhận lại từ cô ấy, tình cờ mở ra và ngạc nhiên khi thấy một xấp tiền ở trong đó. Tôi đếm số tiền và nó đúng bằng số tiền mà tôi bị mất ngày hôm đó. Làm thế nào số tiền đó tới đây được?
Khi tôi hào hứng chia sẻ điều này với các học viên địa phương, họ nhắc tôi phải cẩn thận khi có cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Hẳn là Sư phụ đã di chuyển số tiền để hóa giải tình huống nguy hiểm đó cho tôi.
Phân phát đĩa VCD giảng chân tướng
Sau khi tôi được trả tự do từ trại lao động cưỡng bức vào năm 2002, tôi thấy rằng đĩa VCD đã trở thành một phương tiện phổ biến để giảng chân tướng. Hầu hết các hộ gia đình đều sở hữu đầu đĩa VCD và giá thành của đĩa VCD tương đối thấp, chỉ vài nhân dân tệ mỗi chiếc. Mọi người cũng thích VCD hơn các phương tiện truyền thống và thích nhận chúng hơn.
Mỗi lần ra ngoài mua vật tư hoặc giao tài liệu giảng chân tướng, tôi đều mang theo 50 đĩa VCD giảng chân tướng. Tôi phát chính niệm khi đi xe buýt, sau đó tôi tặng đĩa VCD cho hành khách và nhân viên trên xe trước khi xuống xe. Sau khi đổi xe buýt một vài lần, tôi chỉ còn lại một ít đĩa.
Trên xe buýt có đủ các loại người, hắc đạo, bạch đạo đều có. Khi gặp những người giống như đại ca giang hồ, vệ sĩ lực lưỡng, người dân tộc thiểu số mang theo dao, hay người đàn ông miền núi xăm trổ đầy mình, mọi người thường không dám ngồi gần, xung quanh họ thường có vài ghế còn trống.
Tôi không hề cảm thấy sợ, vì tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Hơn nữa, tôi đã tiếp xúc với tất cả các loại người trong tù. Trên thực tế, tôi thấy những người này chỉ có vẻ ngoài đáng sợ, nhưng đôi khi họ rất tốt bụng và có duyên với Đại Pháp. Tôi luôn nói chuyện với họ và giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ nghe. Khi chúng tôi chia tay, họ thường trân trọng nói những câu như: “Cảm ơn. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Những hành khách trên xe đều nhìn tôi một cách kinh ngạc.
Một lần nọ, sau khi tôi đưa một đĩa VCD cho tài xế, đột nhiên tất cả hành khách đứng lên và hỏi xin một bản. “Tôi cũng muốn một chiếc“. “Tôi cũng thế!” Tôi nhanh chóng phát hết đĩa VCD. Khi tôi thấy họ vui vẻ nhận đĩa VCD, tôi có thể cảm nhận rằng đó là niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng của họ. Phần minh bạch của họ đã thức tỉnh. Có lần có người hỏi tôi: “Có gì trong đĩa VCD?” Một người khác trả lời: “Tại sao phải hỏi nhiều như vậy? Nhìn cô ấy rất tốt bụng. Khẳng định những gì trong đó đều tốt.”
Có một sự việc đã khiến tôi ghi nhớ sâu sắc. Tôi bắt xe buýt đường dài để đi phát đĩa VCD giảng chân tướng. Trên đường đi, tôi gặp hai người phụ nữ đến từ vùng nông thôn. Một người phải dìu người còn lại, trông cô ấy gầy gò và xanh xao — như thể một cơn gió có thể thổi bay.
Khi đó là mùa hè, bên trong xe buýt rất nóng. Tất cả ghế trên xe đã có người ngồi, ngoại trừ một cặp ghế bị ánh nắng chiếu vào. Tôi vẫy tay với người phụ nữ gầy gò nọ và bảo cô ấy ngồi vào chỗ của tôi. Cô ấy khẽ nói: “Cảm ơn chị. Không sao đâu.” Tôi nói: “Trông chị mệt mỏi quá. Chỗ ngồi đó quá nóng. Hãy ngồi ghế của tôi? Chỗ này mát hơn.” Người phụ nữ đang dìu cô ấy nói: “Cô gái trẻ này nói đúng. Cảm ơn cô rất nhiều.” Cô ấy đỡ bạn mình đến chỗ của tôi và để cô ấy ngồi xuống.
Sau khi giúp bạn mình ổn định, người phụ nữ đã kể cho tôi nghe câu chuyện của họ. Họ là hàng xóm của nhau. Người phụ nữ gầy gò, lại mắc nhiều bệnh tật. Cô ấy đã không thể ăn được chút nào trong nhiều ngày trước chuyến đi này, cô ấy yếu đến mức khó có thể rời khỏi giường. Gia đình cô xem cô như một gánh nặng và thường xuyên lăng mạ và đánh đập cô — họ thậm chí còn buộc tội cô giả vờ bị bệnh.
Tuy nhiên, người phụ nữ bị bệnh là một người tốt bụng và những người hàng xóm đều thương cảm cho cô ấy. Dù không dám nói gì nhiều với gia đình cô nhưng họ đã cố gắng giúp đỡ cô ấy mỗi khi gia đình cô ấy không có mặt. Họ thậm chí còn xen vào và nhờ người giúp đỡ đưa cô đến gặp bác sĩ. Sau khi chụp CT, bác sĩ phát hiện có ba khối u tuyến tụy. Chỉ riêng việc chụp CT đã tiêu tốn 300 tệ trong số 400 tệ mà những người hàng xóm đã quyên góp. Làm thế nào cô ấy có thể đủ khả năng để nằm viện và điều trị? Họ không còn cách nào khác là trở về nhà và phó mặc cho số phận.
Tôi đang trên đường đi giao một lượng lớn tài liệu giảng chân tướng vào ngày hôm đó, vì vậy tôi không thể nói với họ về Đại Pháp vì lý do bảo mật. Tuy nhiên, tôi đã cho họ số điện thoại di động của mình và nói với họ rằng tôi có thể giúp đỡ. Họ cũng cho tôi số điện thoại cố định và họ của người phụ nữ ốm yếu. Trước khi họ xuống xe, tôi đưa cho mỗi người một đĩa VCD và bảo họ xem vì nó sẽ có lợi cho sức khỏe của họ.
Khi tôi gọi cho người phụ nữ bị bệnh một tháng sau đó, tôi đã bị sốc khi nghe thấy một giọng nói to và mạnh mẽ, tôi tưởng mình đã gọi nhầm số. Cô ấy rất vui khi biết là tôi đang gọi: “Chị không gọi nhầm số đâu chị gái tốt bụng. Chị không nhầm đâu. Tôi đây. Tôi không cần phải gặp bác sĩ nữa. Hiện tại tôi hoàn toàn khỏe mạnh rồi.”
Tôi không thể tin được: “Chị hồi phục nhanh quá!” Cô ấy xúc động nói: “Chị có nhớ đã tặng tôi một đĩa VCD trên xe buýt không? Ngày hôm đó, tôi trở về nhà và cảm thấy thật kinh khủng. Tôi đã bật đĩa VCD. Sau khi xem, tôi cảm thấy khỏe hơn và tốt hơn. Tôi nhận ra mình đã có thể ra khỏi giường. Tôi cảm thấy đói và tôi đã có thể ăn. Bây giờ tôi có thể làm việc nhà và làm việc đồng áng. Cảm ơn chị rất nhiều!”
Tôi rất ngạc nhiên và động viên cô ấy: “Tôi nghe mọi người nói rằng họ cảm thấy tốt hơn sau khi xem đĩa nên tôi đã đưa cho chị một bản. Tôi không ngờ chị đã hoàn toàn khỏi bệnh nặng như vậy chỉ trong một tháng. Chị hẳn là một người tốt. Bây giờ chị đã được hưởng lợi từ nó, chị có muốn nói với hàng xóm của mình về Đại Pháp để họ cũng được hưởng lợi không?”
Cô ấy nói: “Tôi đã chuyển chiếc TV của mình ra ngoài sân và phát VCD cho những người hàng xóm. Tất cả mọi người đều thấy thật kỳ diệu. Những người hàng xóm tốt bụng của tôi đã đến để đưa thêm tiền và khăng khăng yêu cầu tôi trở lại bệnh viện và kiểm tra lại. Bác sĩ cho biết các khối u đã biến mất, thậm chí không còn chút nào. Mọi người đều biết Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nói đều là dối trá. ĐCSTQ thật là gian ác, lừa dối người dân!”
Trong giai đoạn cuộc bức hại ở Trung Quốc đang nghiêm trọng, thật tuyệt vời khi thấy người phụ nữ này nói với những người khác sự thật và truyền chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy thực sự đã được ban phúc lành.
Giảng chân tướng trực diện
Năm 2010, tôi được trả tự do sau khi bị giam giữ trong nhà tù, lúc này tài liệu giảng chân tướng có thêm rất nhiều nội dung. Bên cạnh đĩa DVD và các ấn phẩm định kỳ giảng chân tướng chất lượng cao, còn có các loại bùa hộ mệnh, câu đối và lịch để bàn rất đẹp với các thông tin về Đại Pháp. Ngoài việc phát trực tiếp các tờ rơi và cuốn sách với nội dung chân tướng, các học viên địa phương cũng bắt đầu nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và nói cho họ biết sự thật đằng sau cuộc bức hại sai trái. Sư phụ đã an bài một học viên lâu năm có kinh nghiệm phối hợp với tôi để giảng chân tướng trực diện.
Không lâu sau, tôi đã có thể bắt chuyện với những người lạ và giảng chân tướng cho họ tốt hơn. Việc bắt chuyện với mọi người ở những nơi công cộng dường như đã trở thành bản năng của tôi, ví dụ trên đường phố, trên phương tiện giao thông công cộng, tại siêu thị và chợ nông sản, tại công viên hoặc tại các điểm tham quan du lịch. Khi tôi chào mọi người bằng một nụ cười thân thiện hoặc một cái gật đầu, thông thường họ đều sẵn sàng nói chuyện với tôi.
Trong số những người tôi đã giảng chân tướng trực tiếp, nhiều người đã đồng ý tam thoái. Ngay cả những người chưa thoái đảng ngay lập tức cũng nhận một số tài liệu giảng chân tướng để đọc ở nhà. Rất ít người từ chối nhận tờ rơi. Phổ biến nhất là một gói gồm cuốn “Cửu Bình”, cùng với đĩa DVD “Chúng tôi nói về tương lai”, hoặc “Phong vũ thiên địa hành”, và một cuốn tạp chí, hầu hết mọi người đều vui vẻ nhận. Ngay cả những người không có đầu đĩa DVD cũng vui vẻ nhận cuốn sách chân tướng.
Một học viên địa phương nhắc nhở tôi: “Chị vừa mới ra tù. Hãy hết sức cẩn thận. Cảnh sát thường theo dõi và giám sát các học viên mới được thả.” Lúc đầu, tôi không hiểu: “Nếu tôi sợ bị theo dõi thì có thể làm gì đây? Còn nếu như không quan tâm đến điều đó thì có phải là đang không chú ý đến an toàn, có nhân tâm?
Sau đó, tôi tình cờ đọc được một bài viết trên Minh Huệ Net, trong đó tác giả nói: “Họ sao có thể theo dõi được một vị Thần?” Tôi đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy. Làm sao họ có thể theo dõi một sinh mệnh cao tầng? Tôi coi mình là Thần hay người thường?” Kể từ đó, việc này không còn là vấn đề và hoàn toàn không còn lưu lại trong tâm trí của tôi.
Hai năm sau, một viên công an thuộc Phòng An ninh Nội địa ở địa phương nói với tôi: “Ngay sau khi chị được thả, chúng tôi đã theo dõi và giám sát chị suốt ngày đêm. Chúng tôi sớm thấy rằng chị không làm điều gì ngoại trừ lấy một túi lớn tờ rơi để phát cho những người trên đường phố và giúp họ thoái đảng mỗi ngày. Một vài người trong chúng tôi đồng ý rằng chị có thể đã chết từ lâu nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu chị muốn tu luyện thì chúng tôi làm sao có thể ngăn cản chị? Thoái đảng? Nếu ĐCSTQ hủy hoại cuộc sống của tôi như cuộc sống của chị, tôi không chỉ bảo mọi người thoái đảng — tôi sẽ không để những kẻ bức hại tôi bỏ trốn dễ dàng như vậy! ĐCSTQ đã phạm một tội ác lớn như vậy và họ sẽ phải chịu mọi trách nhiệm. Chúng tôi sẽ không trả giá cho những sai lầm của ĐCSTQ. Ngay cả những người từ các quốc gia khác hiện cũng đang vạch trần tội ác chống lại nhân loại của họ. Chúng tôi đã ngừng theo dõi chị.”
“Cuối cùng tôi cũng đã có thể làm một người trong sạch”
Tôi đã đọc nhiều bài viết của các học viên trên trang web Minh Huệ Net và cảm thấy họ đã giảng chân tướng rất tốt. Còn tôi thì phần lớn thời gian bị giam giữ trong hắc ngục và bỏ lỡ những cơ hội quý giá để cứu nhiều người hữu duyên. Trong khi tôi giảng chân tướng trực tiếp, một số người đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.
Người đầu tiên tôi giúp thoái đảng là một cụ bà 81 tuổi. Tôi ngồi trên một chiếc xe buýt và chờ đợi ở bến xe đã rất lâu rất lâu, những xe phía sau đều đã lăn bánh rồi, nhưng chiếc xe này còn chưa đi. Điều kỳ lạ là không một hành khách nào phàn nàn. Tuy nhiên, ngay sau khi người phụ nữ lớn tuổi này vội vã từ vỉa hè bước lên xe, chiếc xe buýt mới khởi hành. Bà ấy có duyên bước lên chuyến xe này.
Bà ấy ăn mặc đẹp và trẻ trung so với tuổi. Tôi đã đứng dậy để nhường ghế cho bà. Chúng tôi trò chuyện trong khoảng 20 phút. Tuy nhiên, khi tôi đề cập đến việc thoái đảng, bà ấy không nói gì nữa. Lúc đó tôi không có nhiều kinh nghiệm nên đã nói với bà: “Thưa bà, tôi không thể khiến bà miễn cưỡng thoái đảng. Nhưng xin hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Tôi cầu chúc cho bà có nhiều sức khỏe.”
Nét mặt bà ấy liền dịu lại, rồi bà nói với tôi rằng bà muốn thoái đảng: “Lúc nãy tôi do dự vì tôi sợ cô là đặc vụ. Hiện nay, ĐCSTQ có đặc vụ ở khắp nơi. Cô là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nên tôi tin tưởng cô. Các quan chức ở tỉnh ủy của chúng tôi đều biết rằng pháp luân công rất tốt và các học viên đều nói sự thật.”
Tôi muốn đưa cho bà ấy một cuốn cửu bình nhưng bà ấy không nhận: “Tôi từng là một thành viên ngầm của ĐCSTQ trong vài năm đầu họ nắm quyền. Khi đó tôi vẫn đang học đại học. Con gái tôi là bí thư tỉnh ủy. Tôi nhận thức rõ ràng về nhiều việc mà ĐCSTQ đã làm. Chúng không chỉ xấu xa, mà còn là ma quỷ. Chúng không có đạo đức. Tất cả mọi điều viết trong cửu bình đều là sự thật. Nhiều cán bộ lão thành của ĐCSTQ đã đọc. Chế độ ĐCSTQ đã phạm nhiều tội ác — một cuốn sách không đủ để bao quát tất cả.”
Bà ấy rất vui khi nhận tấm bùa hộ mệnh có nội dung chân tướng Đại Pháp: “Cảm ơn cô, cô gái trẻ. Từ lâu tôi đã tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sẽ mang dấu ấn của ĐCSTQ xuống mồ. Tôi không mong đợi sẽ tình cờ gặp cô ngày hôm nay. Thật tuyệt vời. Cuối cùng tôi đã có thể làm một người trong sạch. Ý nghĩa đằng sau của hóa danh ‘tịnh liên’ mà cô chọn cho tôi là gì?” Khi tôi giải thích xong cho bà ấy, chúng tôi đã đến nơi.
Có lần tôi thấy hai người đàn ông đứng ở ngã tư nói chuyện với nhau. Tôi được biết rằng người đàn ông ăn mặc bảnh bao đến từ Trung tâm Sản xuất Tin tức Bắc Kinh, ông ấy mới nghỉ hưu và trở về đây để thăm những người bạn cũ ở quê nhà. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy và ông ấy sẵn sàng đồng ý thoái đảng. Tuy nhiên, bạn của ông, một công nhân nhà máy vừa nghỉ việc, đã quá sợ hãi không dám làm tam thoái dù tôi có nói thế nào đi nữa. Ông ấy thậm chí không muốn nói chuyện với tôi.
Người đàn ông nghỉ hưu đến từ Bắc Kinh nói với bạn của mình: “Hãy nghe cô ấy nói. Cô ấy đang nói sự thật. Tôi đã làm việc trong ngành công nghiệp tin tức trong nhiều thập kỷ. ĐCSTQ chỉ toàn là dối trá và tuyên truyền. Mọi thứ đều là bịa đặt. Đừng tin họ. Nếu anh không đọc tin tức từ bên ngoài Trung Quốc, anh sẽ không biết gì cả. ĐCSTQ đã lọc bỏ tất cả thông tin mà họ không muốn anh biết. Anh có thể xem tin tức để cập nhật các sự kiện lớn nhưng đừng tin vào các chi tiết — tất cả đều không đúng sự thật và là bịa đặt. Đừng nhìn mọi thứ theo quan điểm của đảng, nếu không anh sẽ bị lừa. Cách tốt nhất để hiểu bất cứ điều gì đảng nói là từ góc độ ngược lại. Những gì đảng nói là tốt thì tất cả đều xấu và bất cứ điều gì đảng phê phán đều là tốt.” Người công nhân nhà máy cẩn thận lắng nghe người bạn của mình và cuối cùng đồng ý thoái khỏi đội thiếu niên tiền phong.
Tôi cũng đã giúp khá nhiều quan chức quân đội cấp cao đã nghỉ hưu thoái đảng. Một trong số họ nói với tôi: “Giang Trạch Dân là kẻ tồi tệ nhất. Quân đội đều đã mục nát.” Một người khác nói với tôi: “Tôi đã chiến đấu cho ‘giai cấp vô sản’ trong nhiều thập kỷ. Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng tất cả chúng ta đều đã trở thành ‘giai cấp vô sản’ nghèo khổ. Ngay cả nhà cửa của chúng ta cũng sẽ là tài sản của đảng. Họ là ‘giai cấp tư sản lớn nhất.’ Cái gì là ‘thiên đường trên trái đất?’ Đều là dối trá. Tất cả đều là dối trá.”
Có thể gặp những người minh bạch chân tướng và thiện lương này, cho dù khổ cực hay mệt mỏi thế nào cũng đều xứng đáng.
III. Uy lực của phát chính niệm
Khi bài thông tri trên Minh Huệ Net lần đầu tiên được đăng tải, kêu gọi các học viên trên khắp thế giới phát chính niệm, tôi đang bị giam trong một trại lao động cưỡng bức. Tôi đã không biết về điều đó cho đến mãi sau này khi khẩu quyết phát chính niệm được truyền cho các học viên bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức.
Lần đầu tiên tôi nhận ra sức mạnh của phát chính niệm là khi tôi bị lính canh đánh bằng dùi cui điện vì không hợp tác. Khái niệm đó vẫn còn quá mới nên tôi đã không thể nghĩ ngay đến việc phát chính niệm, nhưng tâm tôi không hề động. Sau đó tôi được biết rằng các học viên khác đang lặng lẽ phát chính niệm cho tôi. Do đó, tôi không cảm thấy đau khi bị dùi cui điện đập vào người, mặc dù tất của tôi đã bị cháy.
Tôi ngày càng tin vào uy lực của phát chính niệm sau khi đọc nhiều bài chia sẻ trên Minh Huệ Net và áp dụng vào thực tế khi gặp những tình huống nguy hiểm.
Trong thời gian bị giam giữ, tôi thường bị biệt giam. Khi tôi thấy các phương thức của người thường không có tác dụng trong việc giải quyết những thử thách của một đệ tử Đại Pháp, tôi đã nhanh chóng điều chỉnh tâm thái của mình và phát chính niệm. Tôi cố gắng giữ chính niệm mạnh mẽ mọi lúc và tôi cũng tăng cường thời gian phát chính niệm. Mặc dù thiên mục của tôi không khai mở, nhưng Sư phụ đã cho tôi thấy uy lực phi thường của chính niệm. Tôi thực sự cảm thấy rằng uy lực của Đại Pháp là vô biên.
Nghiệp tư tưởng của tôi rất nặng, trước đây khi luyện tĩnh công, rất ít khi tôi có thể tĩnh xuống, nhập định càng khó hơn nữa. Tuy nhiên, khi tôi phát chính niệm, tôi đã có thể định lại, cảm giác thật mỹ diệu.
Lần đầu tiên tôi trải nghiệm trạng thái nhập định là ở một trại tạm giam. Hơn năm mươi người bị giam giữ chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp, mỗi người chỉ có một chỗ đứng. Tiếng nước chảy liên tục, tiếng la hét, nói chuyện ồn ào và tiếng máy móc như một chiếc búa đập mạnh vào đầu tôi. Tôi dựa vào một góc của tấm ván giường bằng gỗ, ngồi xếp bằng và phát chính niệm.
Tôi không biết mình đã phát trong bao lâu nhưng đột nhiên nhận thấy rằng mọi tiếng ồn dần dần rời xa tôi rồi biến mất, cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh. Cơ thể của tôi cũng biến mất và chỉ còn lại một suy nghĩ: “Tôi đang phát chính niệm và không thể buông tay xuống.” Mọi thứ xung quanh tôi dường như đều ngưng đọng. Cảm giác rất thoải mái.
Đột nhiên, một tiếng chuông xuyên qua phá vỡ sự yên tĩnh, tôi giật bắn người như thể mình bị đâm. Một chuỗi những cảnh tượng xuất hiện, bàn chân của tôi bước vào lớp vỏ đen tối của thân thể, ngồi xuống, xếp bằng rồi lập chưởng. Ngay khi tôi hợp nhất với thân thể đó, đột nhiên dường như một miệng ống mở ra, tiếng nước chảy ầm ầm, tiếng la hét, nói chuyện và máy móc hạng nặng ập đến. Tôi mở mắt ra và nhận ra mình vẫn đang ở trong phòng giam đông đúc, đang ngồi trên giường gỗ.
Sau trải nghiệm đáng kinh ngạc đó, tôi ngày càng thích phát chính niệm hơn. Tôi đã tăng số lần và thời lượng phát chính niệm trong ngày. Tôi thấy mình có thể tiến nhập vào trạng thái tĩnh ngày càng dễ dàng hơn.
Tôi thường ngồi một mình trong gócvà phát chính niệm trong thời gian dài. Các lính canh và các tù nhân khác hiếm khi can nhiễu đến tôi, cứ như thể trong phòng giam không có tôi nữa. Bất tri bất giác, môi trường trong trại tạm giam đã được cải thiện, cả môi trường tu luyện và môi trường sinh hoạt, cả mối quan hệ giữa các phạm nhân hay giữa cảnh sát và phạm nhân và mối quan hệ giữa các học viên Pháp Luân Công, tất cả đều ngày càng thiện hơn.
Sau đó, tôi bị giam giữ phi pháp trong một trung tâm tẩy não nổi tiếng với việc tra tấn và giết hại các học viên như nhiều bài viết trên Minh Huệ đã đưa tin. Khi thức dậy mỗi ngày, ngay lập tức tôi ngồi dậy và phát chính niệm liên tục cho đến khi cảm thấy rằng tất cả tà ác xung quanh đều đã bị thanh trừ.
Một vài lần tôi cảm nhận được những thứ mà tôi không thể nhìn thấy đang đến gần tôi trước khi tôi đi ngủ vào ban đêm, cố gắng kéo tôi về phía cửa. Chúng phát ra một số tư tưởng vào đầu não của tôi: “Hãy treo cổ trong phòng tắm” và phát đi những làn sóng năng lượng khiến tôi như sắp vỡ tung và hét lên như một người điên. Tôi hầu như không thể kiểm soát bản thân mình. Tôi muốn phát chính niệm nhưng bàn tay của tôi bị đè xuống và không thể giữ vững chính niệm của mình. Tôi không có đủ sức mạnh nên đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Trước khi tôi đọc xong câu đầu tiên của khẩu quyết phát chính niệm, những thứ đó đều đã bị thiêu hủy.
Sau khi tôi được trả tự do khỏi trung tâm tẩy não, tôi đã phát chính niệm thêm một hai lần mỗi ngày để thanh trừ tà ác bên trong những trại giam tra tấn các học viên ở tỉnh của chúng tôi.
Để giảng chân tướng, tôi quyết định kiến nghị với tỉnh ủy, chính quyền tỉnh, thành ủy và chính quyền thành phố bằng cách đệ đơn khiếu nại pháp lý phản đối cuộc bức hại từ góc độ pháp lý. Sư phụ đã ban cho tôi những điểm hóa cảnh báo để tôi không xem nhẹ những thử thách mà tôi phải đối mặt và điểm hóa rằng tôi đã sẵn sàng để thanh trừ tà ác.
Trong kỳ nghỉ Tết Đoan ngọ, tôi đã dành trọn ba ngày để phát chính niệm ở nhà nhằm loại bỏ mọi can nhiễu xung quanh những khiếu nại pháp lý này. Bên cạnh việc luyện công và học Pháp, tôi tập trung vào việc phát chính niệm mạnh mẽ trong thời gian dài.
Vào ngày đầu tiên, tôi cảm thấy những luồng không khí lạnh cóng thổi ra từ hư không. Tôi quấn khăn từ đầu đến chân và ngồi trên giường tiếp tục phát chính niệm. Ngày thứ hai, tôi nghe thấy tiếng hàng xóm nói chuyện trong sân: “Thật kỳ lạ. Ở những nơi khác trời đang nắng nhưng ngay phía trên khu vực của chúng ta lại có những đám mây đen. Bây giờ trời còn đang mưa nữa.” Vào ngày thứ ba, thời tiết đã dịu xuống và mặt trời ló dạng sau những đám mây.
Tôi đã sẵn sàng để gửi những bức thư đó vào ngày thứ tư. Đó là một ngày đẹp trời ấm áp và bầu trời trong xanh với một vài đám mây trắng. Tôi đã phát nhiều tờ rơi giảng chân tướng trên đường đi và mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Khi tôi đến nơi, cổng vào Cơ quan Quản lý Khiếu nại và Kiến nghị của tỉnh thông thường bị đóng thì giờ đã rộng mở. Nhiều người có lẽ đã cố gắng hàng ngày, hàng tuần, thậm chí hàng tháng để gửi đơn khiếu nại, cuối cùng cũng được xếp hàng để vào trong.
Sau khi nghe lý do tôi đến đó, người bảo vệ trở nên rất tôn trọng. Anh ấy lặng lẽ chỉ vào một nhân viên và bảo tôi tới đó nói chuyện. Sau khi đọc lá thư khiếu nại của tôi, người nhân viên nói: “Chị dám viết bức thư này, nhưng tôi không dám nhận.” Anh ấy bảo tôi gửi trực tiếp vào hộp thư ở khu phức hợp của chính quyền.
Tôi lại đến cơ quan tỉnh, bên ngoài rất yên tĩnh. Sau khi vào tòa nhà chính, tôi thấy tiền sảnh chật ních với hàng trăm nhân viên, chặn không cho người dân kiến nghị lên chính quyền. Khi tôi giải thích lý do tại sao tôi tới đó, một người trong số họ đã hét lên: “Pháp Luân Công! Làm thế nào chị vào được đây?”
Tôi bối rối trước câu hỏi của anh ấy và nói: “Tôi không bay vào, không nhảy tường vào, mà tôi vào bằng cổng trước. Pháp Luân Công thì sao chứ? Tôi không phải yêu cầu anh trả lại công bằng cho Pháp Luân Công, Pháp Luân Công không phải do anh trấn áp, anh cũng không có bản sự đó. Pháp Luân Công cũng là người, cũng có quyền sinh tồn cơ bản của con người, cũng phải ăn chứ.” Họ bàn bạc với nhau một lúc, rồi để tôi đặt bức thư vào hòm thư.
Sau khi bước ra khỏi khu phức hợp chính phủ, tôi mới hiểu ra tại sao các nhân viên lại ngạc nhiên khi thấy tôi vào trong. Những người bảo vệ làm nhiệm vụ tại cổng thường kiểm tra giấy tờ tùy thân của người khiếu nại trước khi cho họ vào. Nhưng ngay sau khi lấy giấy tờ tùy thân, họ sẽ tịch thu và gọi xe đến lập tức đưa người khiếu nại đi, hoàn toàn không thể đi vào. Việc khiếu nại này cũng giống như năm đó cúng tôi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện, đều là cạm bẫy để dụ người đến.
Kết luận
Tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian còn lại mà Sư phụ đã ban cho chúng ta và làm tốt ba việc. Tôi muốn bước đi trên con đường trở thành một sinh mệnh cao tầng và là một lạp tử trong chỉnh thể của Đại Pháp — đây là nơi trở về của sinh mệnh của tôi.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/3/21/440330.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/15/199914.html
Đăng ngày 19-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.