Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-08-2022] Năm nay tôi đã ngoài 80 tuổi, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi hy vọng những ai đọc được bài viết này cũng sẽ cảm nhận được sự trân quý khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi thường xuyên bị đau thắt ngực và tim đập nhanh. Tôi cũng bị một khối u tuyến giáp đã phát triển to bằng quả trứng và bị phù thũng. Do phải sống trong cảnh bệnh tật hành hạ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Vào thời điểm tôi chuẩn bị đến bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ u tuyến giáp, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Sau khi tu luyện được một thời gian ngắn, tôi đã thấy dễ thở hơn rất nhiều, khối u tuyến giáp cũng biến mất và cơn đau tim cũng không còn xuất hiện. Sau những trải nghiệm thay đổi tích cực này, tôi thấy vô cùng hạnh phúc và phấn khích. Tôi thực sự cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp là Pháp chân chính, là để cứu người, cuộc sống của tôi lại tràn ngập hy vọng. Tôi quyết định sẽ nói cho nhiều người hơn nữa biết về Đại Pháp, hy vọng họ cũng sẽ đắc Pháp và có thể đắm mình trong Phật quang của Đại Pháp giống như tôi.
Khi ấy trong làng tôi có rất ít người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi quyết định chia sẻ về Đại Pháp cho người dân trong làng. Khi mọi người thấy tôi có những thay đổi tích cực sau khi tu luyện Đại Pháp, đặc biệt là những lợi ích về sức khỏe thì nhiều người đã bắt đầu học Đại Pháp và ngày càng có nhiều người đắc Pháp. Sau đó, chồng tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp, chúng tôi cùng nhau học Pháp và luyện công mỗi ngày. Những người dân trong làng bước vào tu luyện Đại Pháp đều trải qua những thay đổi tích cực cả về tâm lẫn thân. Chúng tôi cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, khoảng thời gian đó tuy ngắn ngủi nhưng thật khó quên.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp theo chỉ đạo của Giang Trạch Dân. Đột nhiên người dân bị cấm tu luyện một pháp môn tuyệt vời như vậy, chúng tôi không sao hiểu nổi. Đầu tiên tôi đến chính quyền tỉnh để khiếu nại, sau đó tôi đến Bắc Kinh khiếu nại và bị giam giữ phi pháp trong một tháng. Sau khi tôi trở về nhà, chồng tôi luôn hỏi tôi: “Tại sao chúng ta không được phép tu luyện pháp môn tuyệt vời này?”
Khi chúng tôi không thể yêu cầu chính phủ thay đổi quyết định của họ, chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng cho người dân. Các học viên từ thành phố cung cấp cho tôi tài liệu và chúng tôi đi phân phát tài liệu chân tướng cho các làng và vùng nông thôn lân cận.
Sau đó, các học viên trên thành phố thiết lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng lớn ở trong khu vực để chúng tôi có thể tự in tài liệu. Sau khi điểm sản xuất này di dời đi chỗ khác, họ lại giúp chúng tôi lập một điểm sản xuất nhỏ thay thế. Vì để cứu được nhiều người hơn nữa nên chúng tôi không bao giờ ngưng làm ba việc dù chỉ một ngày. Tôi luôn tín Sư tín Pháp dù phải đối diện với nhiều khổ nạn trên con đường tu luyện của mình nhưng cuối cùng tôi đã vững vàng vượt qua.
Tín Sư tín Pháp: vượt qua hai đại nạn
Tôi gặp phải khổ nạn nghiệp bệnh nặng, mà nguyên nhân trên bề mặt của khổ nạn này là do tôi không giữ vững tâm tính và đã uống hai ly bia cùng chồng. Khi vừa mới uống xong, tôi liền cảm thấy khó thở và ngã lăn từ trên giường xuống sàn nhà. Mặc dù thấy rất khó chịu, nhưng tôi tin mình là học viên Đại Pháp và được Sư phụ bảo hộ nên kiên quyết không đi bệnh viện.
Vào ngày thứ tám, tôi đột nhiên có biểu hiện nguy kịch, cổ họng tôi như bị tắc cứng và tôi không thể thở được. Trong thời khắc nguy hiểm đó, tôi thầm cầu cứu Sư phụ: “Sư phụ, con không thể chết được, con còn phải tu luyện và theo Sư phụ trở về”. Ngay lập tức cổ họng tôi hết tắc và có thể thở được, dần dần tôi có thể thở dễ dàng hơn. Nó thực sự giống như những gì Sư phụ đã giảng:
“Niệm được chính — Ác sẽ gục” (Sợ chi, Hồng Ngâm II)
Vượt qua nỗi đau mất chồng
Một ngày năm 2011, chồng tôi đạp xe đi làm ruộng, khi xe rẽ vào quốc lộ thì bị một chiếc xe đặc chủng của quân đội chạy quá tốc độ đâm phải. Lúc tôi đến nơi xảy ra tai nạn, ông ấy đã qua đời, tôi chỉ biết ôm chồng vào lòng mà đau đớn vô cùng.
Ông ấy được đưa đến nhà xác của bệnh viện và đem đi hỏa táng ngay sau đó.
Khi sự việc được đưa ra giải quyết, anh trai chồng cùng các con tôi và những người họ hàng khác yêu cầu đơn vị sở hữu phương tiện gây tai nạn phải bồi thường. Cuối cùng, họ chi trả cho gia đình chúng tôi khoản bồi thường là 180.000 tệ. Các con tôi không đồng ý về số tiền bồi thường này và cảm thấy bất công. Nhưng tôi nói với các cháu: “Họ không cố ý gây tại nạn cho bố các con, việc họ muốn trả cho chúng ta bao nhiêu thì chúng ta cứ nhận lấy, đừng tranh cãi với họ nữa”. Nhưng không một ai trong những người thân, bạn bè và hàng xóm đồng thuận với ý kiến đó của tôi.
Vụ tai nạn giao thông nhanh chóng được khép lại. Viên cảnh sát giao thông chịu trách nhiệm thụ lý vụ án nói với tôi: “Từ trước tới giờ chưa có trường hợp nào xảy ra giống nhà bà mà lại kết thúc nhanh chóng như vậy, nhất là vụ kiện giữa người dân địa phương và bên quân đội”.
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ. Suốt một thời gian dài tôi vẫn không thể chấp nhận sự thực này. Tôi không minh bạch được vấn đề mà vẫn tự hỏi: Chồng tôi tu luyện Đại Pháp, mặc dù ông ấy không tu luyện tinh tấn như thời gian trước khi diễn ra cuộc bức hại, nhưng ông ấy đã ủng hộ và tin tưởng Đại Pháp, tại sao ông ấy lại ra đi như vậy?. Tôi không thể buông bỏ chấp trước vào tình với chồng và cảm giác cô đơn đã ám ảnh tôi suốt hơn một năm.
Chồng tôi là một người trung thực và chăm chỉ, ông ấy luôn là người lo toan mọi việc trong gia đình. Sau khi ông ấy ra đi, tôi phải tự làm tất cả. Cứ mỗi lần về nhà là tôi lại có cảm giác trống vắng, nên tôi quyết định chuyển đến ở cùng gia đình con trai.
Khi tôi đến sống cùng cháu, giữa tôi và con dâu luôn xảy ra mâu thuẫn. Con dâu thường hay chỉ trích mỗi khi tôi làm việc nhà, vài lần cháu còn đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhớ lại quãng thời gian có chồng bên cạnh, tôi cảm thấy đau xót, tủi thân và cứ thế rơi lệ mỗi khi ngồi một mình.
Tôi trở về ngôi nhà của mình sau khi chung sống với gia đình con trai được khoảng hơn một năm. Khi nhìn xung quanh, hình ảnh của chồng lại hiện ra ngay trước mắt tôi, đi cùng với đó là cảm giác cô đơn.
Để bớt cô quạnh, tôi thường gọi điện nói chuyện với hai con gái. Qua điện thoại, các con thường nhắc tôi: “Mẹ ơi, mẹ đã đọc sách Đại Pháp chưa?”. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ đang dùng miệng của các cháu để điểm hóa cho tôi. Tôi trả lời: “À, mẹ chưa đọc con ạ”. Khi đặt điện thoại xuống, tôi liền đi học Pháp ngay.
Sư phụ giảng:
“Cự nạn chi trung yếu kiên định
Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”. (Kiên định, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Ở trong nạn lớn phải kiên định
Ý chí tinh tấn không lay chuyển”. (Kiên định, Hồng Ngâm II)
Lúc này tôi mới ngộ ra: Tôi là một học viên, tôi có Sư phụ và Đại Pháp quản. Sao tôi cứ mãi đắm chìm trong chấp trước vào tình với chồng và con cái? Tôi phải trở lại là chính mình.
Mặc dù chồng tôi đã qua đời nhưng ông ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp, những nỗ lực tu luyện Đại Pháp của ông ấy sẽ không uổng phí. Vậy mà tôi lại bị dày vò bởi chấp trước vào tình cảm vợ chồng, khiến tôi không thể tu luyện tinh tấn và kiên định, cũng như không thể hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp.
Sau khi ngộ ra điều này, tôi không còn cảm giác cô đơn nữa và tập trung làm tốt ba việc. Tôi hướng nội khi gặp mâu thuẫn, lỗ lực đề cao tâm tính và trừ bỏ các tâm chấp trước. Cuối cùng tôi cũng nhận ra: khi tôi sống với gia đình con trai và bị con dâu đối xử bất công, đó là để tôi có cơ hội đề cao tâm tính. Vì thế tôi đã buông bỏ tâm oán hận và tình đối với các con.
Con trai tôi được thọ ích sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Khi chồng tôi còn sống, con trai tôi đột ngột bị mất việc, khi ấy tiền lương của cháu là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình chúng tôi. Không những thế, cháu thường xuyên bị ngã khi đi bộ, sau khi kiểm tra tại bệnh viện, bác sỹ đã chẩn đoán cháu mắc bệnh xơ tủy xương. Đây là căn bệnh rất phức tạp có thể dẫn đến bại liệt. Lúc đó, hoàn cảnh gia đình chúng tôi rất khó khăn, chúng tôi không có đủ tiền để chữa bệnh cho cháu.
Tôi biết rất rõ chỉ có Đại Pháp mới có thể cứ mạng con trai, tôi nói với con: “Con hãy tu luyện Đại Pháp, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được con”.
Con trai tôi biết Đại Pháp là tốt nên cháu đồng ý ngay, hai vợ chồng cháu cùng nhau học Pháp và luyện công. Chẳng bao lâu sau cháu đã khỏi bệnh và tìm được một công việc mới.
Do công việc bận rộn nên cháu lại chểnh mảng trong tu luyện, một thời gian sau cháu bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi. Tôi khuyên con trai hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Cháu ngay lập tức bắt đầu niệm và khối u phổi nhanh chóng biến mất. Kể từ đó, gia đình con trai và con dâu thực sự bội phục và tín tâm vào Đại Pháp.
Con trai không ngừng đề cao trong tu luyện, cháu luôn đòi hỏi bản thân phải tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống. Cháu rất chăm chỉ làm việc và từ chối nhận các khoản tiền hối lộ của các đối tác. Khi người quản lý thấy hàng hóa cháu mua cho công ty có chất lượng tốt và với giá thành thấp, ông ấy đã đến gặp các nhà cung cấp để tìm hiểu sự việc. Một đối tác cho biết: “Công ty của ông đã thuê một người tên ngốc vì anh ấy không nhận bất kỳ khoản hoa hồng nào”. Người quản lý này sau đó đã hết mực tin tưởng con trai tôi và cũng đánh giá rất cao về năng lực của cháu. Khi mới đến nhận việc, cháu được thông báo về thời gian thử việc là ba tháng nhưng trước khi hết thời gian thử việc, người quản lý thông báo cháu đã được nhận vào làm chính thức toàn thời gian.
Con gái tôi và mẹ chồng cháu được ban phúc vì tín tâm vào Đại Pháp
Khi con gái tôi nhận được tháng lương đầu tiên, cháu thấy số tiền bị trả thiếu 100 tệ, và tình trạng này cứ thế diễn ra trong vài tháng tiếp theo. Khi cháu nói chuyện này với tôi, tôi khuyên cháu hãy kiên trì niệm chín chữ chân ngôn. Sau đó, cháu đã được trả lương đầy đủ.
Khi mẹ chồng cháu phải phẫu thuật ung thư phổi, tôi đã đến thăm và khuyên bà ấy thành tâm niệm “Chân–Thiện–Nhẫn hảo”. Tôi nói niệm những chữ này sẽ giúp bà sớm khỏe lại, bà ấy đã đồng ý và hồi phục rất nhanh sau ca phẫu thuật. Một năm sau quay lại tái khám, bác sỹ nói các tế bào ung thư của bà ấy đã biến mất. Chứng kiến và trải qua việc này khiến cả con gái tôi và mẹ chồng cháu đều tín tâm vào Đại Pháp.
Tha thứ cho con dâu
Khi con trai tôi được chấp thuận khoản vay thế chấp 200.000 tệ để mua nhà năm nay, con dâu tôi lo lắng và đến phàn nàn với tôi rằng thu nhập của hai đứa không đủ trả góp hàng tháng cho khoản vay này. Mặc dù lương hưu của tôi chỉ hơn 2000 tệ một chút nhưng tôi vẫn đồng ý hỗ trợ các con trả nợ với khoản tiền 20.000 tệ mỗi năm. Con dâu tôi thấy tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm mà cháu đã làm với tôi trước đây, vẫn đối xử tử tế với cháu, cháu cảm động nói với tôi: “Con cảm ơn mẹ, cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp, nếu không có Đại Pháp thì gia đình chúng ta đã không hòa thuận như vậy”.
Giúp gia đình đồng tu vượt qua khó khăn khiến người nhà có nhận thức tốt về Đại Pháp
Vài năm trước, một đồng tu tên Định bị tai nạn xe hơi và phải nằm liệt giường hơn một năm. Lúc đầu anh ấy ở trong trạng thái hôn mê, các đồng tu đã cùng nhau phát chính niệm hỗ trợ giúp anh tỉnh lại. Tuy nhiên, anh ấy vẫn cần có vợ bên cạnh hỗ trợ. Ngoài ra, quần áo giày dép mà anh ấy kinh doanh chất đống trong nhà không thể bán được, gia đình mất đi nguồn thu nhập.
Thấy tình cảnh gia đình anh ấy như vậy, tôi cùng một vài học viên quyết định cùng nhau giúp bán số hàng tồn của anh ở các chợ gần đó. Dù trời mưa nắng hay giá rét, chúng tôi vẫn mang hai bao hàng lớn ra chợ bán mỗi ngày.
Vừa bán hàng chúng tôi vừa giảng chân tướng cho những người dân đến chợ. Chúng tôi mất hơn một năm để giải phóng hết số hàng tồn của anh ấy. Sau đó tôi mang chỗ giày của anh ấy ra cửa hàng của tôi bán và đã thanh lý được hết. Việc này đã giúp gia đình anh ấy bớt khó khăn về tài chính. Các học viên khác thường mang đồ sưởi đến nhà anh ấy vào mùa đông, và mua đồ đến thăm họ trong những ngày lễ.
Mặc dù cuối cùng anh ấy đã qua đời, nhưng gia đình anh ấy có thể thực sự cảm nhận được lòng tốt của các học viên. Họ cảm động trước sự quan tâm của chúng tôi đối với người khác, và cả gia đình anh ấy hiểu rõ Đại Pháp là tốt.
Kiên định trên con đường giảng chân tướng cứu người
Sư phụ yêu cầu các đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng cứu người, vì thế tôi không bao giờ dám chểnh mảng, bất luận có phải đi xa đến đâu. Đôi khi, tôi phải đến những nơi xa nhà vài chục cây số và phải đi bộ khi trở về, những lần như vậy đôi chân tôi lại bị phồng rộp. Tôi phải nhờ chồng chọc giúp mụn nước thì hôm sau mới có thể đi ra ngoài. Ngay cả khi tinh thần tôi suy sụp sau sự ra đi của chồng, tôi vẫn không ngừng giảng chân tướng cho mọi người. Tôi nghĩ dù có bất kể chuyện gì xảy ra, tôi cũng không nên ngưng làm những việc mình phải làm.
Tôi đi giảng chân tướng ở các khu chợ, siêu thị, trung tâm mua sắm, bến xe buýt v.v. Mỗi ngày, tôi giúp từ 10-20 người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Ngày nhiều nhất tôi giúp được 31 người thoái Đảng.
Có lần, tôi tình cờ gặp một người phụ nữ trung niên ở bến xe buýt, cô ấy mặc rất đẹp. Tôi bắt đầu trò chuyện và khen cô ấy dễ thương và có vẻ là người có học vấn. Tôi nói: “Hẳn là trước đây cô từng gia nhập Đoàn Thanh niên rồi”. Cô ấy đáp: “Đúng thế, sao bác biết vậy?”
Tôi trả lời: “Nhìn cô rất thông minh, nên tôi nghĩ cô là người có hiểu biết và muốn được nói chuyện với cô. Cô thấy đấy, ĐCSTQ bây giờ thối nát quá, quan lớn quan nhỏ cũng tham ô. Tôi hỏi cô nhé: đại dịch Covid này đến để nhắm vào ai, chẳng phải nhắm vào họ sao? Những người đó quá hủ bại, đạo đức suy đồi, ông trời chẳng nhẽ lại không trừng phạt họ? Hơn nữa, ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công bằng cách bắt giam người tốt, thậm chí có người còn bị tra tấn đến chết hoặc bị mổ cướp nội tạng khi còn sống, thật quá ư tàn nhẫn!”
Cô ấy gật đầu đáp lại: “Đúng như bác nói, ĐCSTQ luôn chèn ép những người tốt”.
Tôi lại hỏi: “Vậy sao cô không thoái Đoàn để bảo bình an?”. Cô ấy vui vẻ đồng ý và tôi cho cô ấy một hóa danh để thoái Đoàn, trước khi rời đi cô ấy nói cảm ơn tôi.
Một lần khác, tôi tình cờ gặp một học viên đang giảng chân tướng cho một phụ nữ lớn tuổi ở bến xe buýt, và người chồng đứng ngay bên cạnh. Khi nghe thấy những gì người học viên nói, ông ấy quay lại và nhìn chằm chằm vào học viên này với vẻ mặt đầy tức giận. Thấy vậy, tôi nhanh chóng tiến lại chào ông ấy, ông ấy không quay về phía tôi nhưng tôi vẫn tiếp tục nói: “Trông ông có vẻ là người có học thức”. Lúc này ông ấy mới quay lại nhìn rồi nói: “Đúng vậy, tôi là người trí thức”. Tôi lại hỏi: “Vậy hẳn ông là một Đảng viên”.
Ông ấy đáp: “Không, tôi không phải Đảng viên, nhưng trước đây tôi từng gia nhập Đoàn Thanh niên”.
Tôi nói tiếp: “Ông thấy đó, ĐCSTQ quá ư hủ bại, chúng ta đang phải đối diện với thảm họa cận kề, ĐCSTQ thiếu đạo đức sẽ bị ông Trời trừng phạt. Ông không muốn bị báo ứng chung với nó phải không?”.
Ông ấy đáp: “Đúng vậy”.
Tôi lại nói: “Vậy nếu ông làm tam thoái thì sao? Cách làm này có thể giúp ông được bình an và làm một người tốt”. Sau đó, tôi đặt cho ông ấy một hóa danh giúp ông thoái Đoàn, ông ấy đã cảm ơn tôi và cùng vợ ra về.
Đôi khi tôi cũng gặp những người từ chối thoái Đảng, hoặc muốn báo cảnh sát, hoặc thậm chí còn đánh chửi tôi. Một lần, tôi tình cờ gặp một cặp vợ chồng ở bến xe buýt. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói chuyện riêng với từng người họ và như được an bài họ thực sự đã đứng tách nhau ra. Sau đó, tôi nói chuyện với người vợ trước và cô ấy đồng ý thoái Đảng. Lúc đó xe buýt tới nên tôi chưa đặt được hóa danh cho cô ấy. Khi chuẩn bị giúp cô ấy làm tam thoái thì chồng cô ấy tới, anh ta tức giận đến mức đấm thẳng vào ngực tôi. Bàn tay anh ta đỏ ửng lên còn tôi cảm thấy có một lực mạnh đánh vào ngực và rất đau tức, nhưng cơn đau nhanh chóng qua đi.
Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho mình mỗi ngày, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ thì tôi đã không thể giảng chân tướng cứu người. Tôi luôn kiên định dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào bời vì tôi biết rằng cứu người là sứ mệnh và trách nhiệm của một học viên.
Lời kết
Trên con đường tu luyện hơn 20 năm đã qua, nhờ tín Sư tín Pháp tôi mới có thể đột phá khi đối diện với những khảo nghiệm và khổ nạn. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn để tiến về phía trước, bước đi thật tốt chặng đường cuối cùng của mình, học và ghi nhớ Pháp nhiều hơn, cứu độ nhiều chúng sinh hơn, làm tốt ba việc và theo Sư phụ trở về nhà.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/29/441801.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/3/205008.html
Đăng ngày 26-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.