Bài viết của Ngọc Khiết

[MINH HUỆ 30-04-2023] Làm thế nào một người có thể thay đổi diện mạo của mình? Dưới đây là hai câu chuyện.

Cứu một em bé

Trong cuốn Tiểu Đậu Bằng có một câu chuyện về một vị học sĩ thời nhà Thanh tên là Phiền Đạo Tế. Cậu ta là người vùng Ninh Ba (thuộc tỉnh Chiết Giang ngày nay), gia cảnh rất nghèo khó. Có người thương tình cho cậu ta ít tiền để đi thi khoa cử.

Trên đường đến Hàng Châu dự thi, cậu ta nhìn thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi bên lề đường, đang khóc vì đói. Nhiều người đi ngang qua mà không ai dừng lại giúp đỡ. Rủ lòng thương, cậu ta đã đưa hết số tiền của mình cho một cặp vợ chồng bán đậu phụ gần đó để họ đồng ý chăm sóc đứa bé.

Tới Hàng Châu, vì quá nghèo nên cậu ta đã không nhận được hỗ trợ từ các học giả khác, cậu ta phải tới một nhà sư mà cậu ta quen biết để trọ, đó là lựa chọn duy nhất. Đêm đó, nhà sư có một giấc mơ. Trong mơ, ông thấy các vị thần từ khắp nơi báo cáo với Văn Xương đế quân (vị thần phụ trách văn học, học thuật và kiến ​​​​thức) kết quả kỳ thi khoa cử. Có một số vị trí không tìm được ứng viên đạt yêu cầu và cần tìm người thay thế.

Vị thần đến từ Ninh Ba nói: “Phiền Đạo Tế đã cứu một mạng người – có thể để cậu ta trúng cử.“

Văn Xương đế quân đã triệu tập cậu học trò Phiền và nhận thấy diện mạo của cậu ta có phần xấu xí, nói “Người này tướng mạo xấu xí, làm sao bây giờ?”

“Có thể khiến râu và lông mày của cậu ta cải biến chút, như thế trông sẽ anh tuấn hơn,” vị thần trả lời.

Cậu học trò Phiền nhìn không anh tuấn vì thiếu bộ râu quai nón. Vị thần hướng về phía một vị phán quan có bộ râu màu tía ngồi gần đó, hỏi: “Ông có cho bớt râu của mình được không?” Vị phán quan đã tự tay cạo râu mình cho Phiền.

Sau khi tỉnh dậy, nhà sư cảm thấy chấn động vì giấc mơ. Ông đến chỗ cậu học trò Phiền để kể về giấc mơ đó và vô cùng kinh ngạc khi thấy Phiền đã mọc râu chỉ sau một đêm. Quá kinh ngạc, nhà sư vui vẻ cười. Phiền cảm thấy bối rối vì cậu ta không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhà sư kể cho Phiền nghe về giấc mơ của mình, và Phiền quả thực đã đạt điểm cao trong kỳ khoa cử. Khi cậu ta trở về nhà, dân làng rất ngạc nhiên trước diện mạo và danh hiệu của cậu ta. Phiền sau đó đã trở thành một vị quan chuyên xử lý các vụ kiện.

Thay đổi diện mạo

Dưới đây là câu chuyện của một đọc giả Minh Huệ kể về sự thay đổi ngoại hình thần kỳ của bản thân.

Một trong những bức ảnh treo trong nhà tôi là tôi trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện tính mệnh song tu cổ xưa. Bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh đó đều sẽ hỏi người trong ảnh là ai. Mặc dù vợ tôi nói với họ đó là tôi, nhưng chẳng có ai tin.

Điều đó không có gì khó hiểu, vì tôi bây giờ mặt vuông chữ điền và ngũ quan rất đoan chính. Tuy nhiên, người trong ảnh lại mắt lác và dữ tợn, quai hàm nhọn và khuôn mặt dài. Mọi người hay nói “Trông cứ như tội phạm bị truy nã.” Trên thực tế, đúng là có thời tôi từng là tội phạm bị truy nã vì cờ bạc và trộm cắp.

Không chỉ vậy, có lẽ do lúc mang thai tôi, mẹ tôi bị suy dinh dưỡng nên tôi sinh ra bị chân vòng kiềng, lưng gù và đôi mắt tôi hình thù rất kỳ dị. Mẹ tôi mất khi tôi mới bảy tuổi. Cha tôi là người lười biếng và không yêu thương tôi. Tôi đã không được đi học, và tệ hơn nữa, tôi đã tiếp thu rất nhiều thói quen xấu từ cha mình. Tôi thường đi trộm đồ và đánh bạc. Tôi thường chắp tay sau lưng gù và đứng nhìn mọi người xung quanh. Người quen thường muốn tránh mặt tôi, vì sợ sẽ bị tôi đánh nếu hôm đó tôi không vui.

Tôi hay đánh nhau và khiến hàng xóm khó chịu. Vì tôi thường xuyên đánh đập và dày vò vợ nên cô ấy đòi ly hôn. Tôi dí con dao làm bếp vào cổ cô ấy hỏi: “Cô còn muốn ly hôn không?”

Cô ấy sợ quá lí nhí đáp: “Không, không có…”

Tôi cứ tiếp tục hành xử bất cần như thế và vợ tôi không dám làm gì.

Nhưng một cuộc sống không có sự ước thúc đạo đức và hành vi như thế cũng tàn phá sức khỏe của tôi. Bệnh viện không thể giúp được tôi. Tôi trở nên ốm yếu, tinh thần suy sụp như mất hồn, và vô vọng.

Ngay lúc đó, có người đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân với những bài giảng chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mất hai tháng mới đọc xong cuốn sách. Tôi nhận ra, mình đã sai và làm người cần phải thiện lương.

Bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từ bỏ mọi thói quen xấu của mình. Tâm tôi đã được thanh lọc và thân thể tôi trở nên khỏe mạnh hơn. Không những vậy, cái lưng gù, đôi chân vòng kiềng và đôi mắt dị hợm của tôi đều đã trở nên bình thường mà không có sự can thiệp của y học. Đó thực sự là phép màu!

Người thân và hàng xóm của tôi vô cùng ấn tượng về sự thay đổi của tôi. Vợ tôi cũng cùng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết. Và tôi biết, tất cả những thay đổi kỳ diệu của tôi đều là nhờ Pháp Luân Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/3/452637.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/30/208301.html

Đăng ngày 27-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share