Bài viết của Tiểu Tiểu, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2022] Tôi năm nay 24 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2020. Cả bố mẹ và ông ngoại tôi đều đã tu luyện hơn 20 năm.

Sau khi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ đi rất nhiều vật chất xấu. Tôi nhanh chóng buông bỏ được rất nhiều thói quen xấu như nghiện điện thoại. Không còn những thứ lộn xộn làm ảnh hưởng tới tâm trí tôi nữa. Tôi có thể hiểu được những điều Sư phụ giảng khi học Pháp. Thi thoảng tôi còn cảm thấy Chuyển Pháp Luân là một đại vũ trụ vô biên. Mỗi chữ đều là một hệ thiên thể khổng lồ, trong đó có vô số tầng thứ, không gian, thế giới, cùng các Phật, Đạo, Thần và vô lượng vô số sinh mệnh muôn màu muôn vẻ. Khoảng cách giữa mỗi chữ và giữa mỗi dòng là một khoảng cách rất lớn, và tôi là một sinh mệnh rất nhỏ bé, đang du hành trong Pháp. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi cảm giác mỹ diệu thù thắng đó. Khi tôi đắm chìm trong Pháp, tôi cảm thấy mình như thể đang nằm ngoài thế giới này. Các nguyên lý bao la của Đại Pháp khiến tôi tràn ngập niềm vui.

Thiên mục của tôi không khai mở, nhưng gần đây khi ngồi xem băng ghi hình bài Giảng Pháp của Sư phụ giảng cho các học viên ở Úc, tôi đã nhìn thấy rõ ràng những vầng hào quang đầy màu sắc, đẹp đẽ đằng sau Sư phụ. Điều này đã củng cố quyết tâm tu luyện của tôi.

Mỗi ngày tôi đều dành thời gian để học thuộc lòng Pháp, việc này đã giúp tôi thiết lập một nền tảng vững chắc cho con đường tu luyện của mình. Khi khảo nghiệm tâm tính đến, tôi liền lập tức hướng nội và cố gắng hết sức để tuân theo các tiêu chuẩn của một người tu luyện. Dần dần tôi đã có thể xác định và buông bỏ những chấp trước của mình.

Học cách hướng nội

Bác trai tôi không lập gia đình và sống cùng chúng tôi. Bác là người thường giúp tôi đề cao tâm tính của mình.

Trên bàn có hai bắp ngô, tôi vốn định ăn chúng nhưng đã bị bác ăn mất. Tôi vừa đói vừa giận. Tuy nhiên, tôi đã bình tĩnh lại, hướng nội và thấy rằng mình thật ích kỷ. Đã là một người tu luyện thì nên quan tâm và thấu hiểu cho người khác. Sau khi tôi hiểu được tại sao mình lại tức giận, tôi đã có thể đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi đã ngạc nhiên khi thấy trên bàn có một con tôm lớn. Bác nói rằng bác mua nó cho tôi. Tôi rất ngạc nhiên vì trước đây bác chưa bao giờ mua gì cho tôi. Tu luyện thật tuyệt vời.

Bác tôi ăn rất chậm. Và lại còn vừa uống rượu vừa xem điện thoại trong khi ăn. Bác gây ồn ào mỗi khi xem video và nó làm tôi cảm thấy khó chịu. Điều khiến tôi ghét hơn là bác không dọn dẹp sau khi ăn. Tôi bắt đầu bật các bài hát hoặc video clip Đại Pháp và vặn to âm lượng hơn nữa. Chúng tôi đã cạnh tranh với nhau. Sau khi ăn xong tôi thậm chí không dọn bát đũa cho bác.

Khi nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra hành vi khi ấy của mình không phù hợp với một người tu luyện. Nếu tôi cũng hành động hệt như cách bác tôi đã làm chẳng phải tôi cũng là người thường sao? Chẳng phải đây chính là cơ hội để tôi buông bỏ tâm tranh đấu của mình đối với người khác hay sao? Tôi không để mình nổi giận nữa. Tôi cũng lặng lẽ đi dọn bàn và rửa bát. Sau vài lần lặng lẽ làm như vậy, tôi phát hiện ra bác không còn để âm lượng điện thoại to như trước nữa. Không những vậy bác còn ăn nhanh và thậm chí còn dọn bàn sau khi ăn xong. Tôi rất xúc động. Khi tôi thực tâm muốn thay đổi thì bác tôi cũng thay đổi.

Năm 2020, gia đình tôi có chút chuyện xảy ra và nó đã mang đến những thay đổi lớn cho cuộc đời tôi. Như thể tất cả những gì tôi đã cố gắng hết sức để đạt được trong sự nghiệp của mình đều đã tan thành mây khói. Tôi phải trở về quê nhà. Trong thời gian đó, tôi không thể cười nổi. Tuy nhiên sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu được rằng mọi chuyện xảy đều có lý do. Tốt hay xấu, tất cả đều là những điều tốt. Tuy nhiên, tôi chỉ bình tĩnh bên ngoài. Tôi chỉ loại bỏ được một số chấp trước bề mặt. Nhưng sâu trong tâm tôi vẫn ôm giữ một mối hận không ngừng lớn dần. Nước da của tôi trở nên xám xịt và mụn cứ nổi lên khắp mặt. Tôi tình cờ nghe những người khác nói rằng tôi đã thay đổi. Điều này càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.

Một ngày nọ trong lúc học Pháp, tôi đột nhiên hiểu ra rằng chấp trước của mình đã hình thành một vật chất cứng đầu và nó đã phong ấn tôi, khiến cho môi trường của tôi trở nên tồi tệ hơn. Dưới sự điểm ngộ của Sư phụ, cuối cùng tôi cũng tìm ra được tâm oán hận được chôn sâu. Sau đó, tôi cảm thấy như thể Sư phụ đang giúp mình loại bỏ vật chất xấu đó và toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thư thái. Trước đây tôi chưa từng bao giờ cảm thấy thoải mái đến như vậy! Mụn trên mặt cùng dần biến mất. Một lần nữa tôi đã vui vẻ và tươi cười trở lại.

Sau khi buông bỏ được tâm oán hận, tôi thấy tâm mình bình yên và an hoà. Tôi nhận ra rằng tất cả mọi người đều tốt và giờ đây tôi đang bao dung và thấu hiểu. Tôi có thể tự đặt mình vào vị trí của người khác. Dường như năng lực của tôi được mở rộng và cảnh giới của tôi được nâng cao. Loại cảm giác đó thực sự tuyệt vời.

Chính niệm tạo nên sự khác biệt

Khi bạn giải quyết vấn đề bằng chính niệm, điều kỳ diệu có thể xảy ra.

Sư phụ giảng:

“Làm người luyện công đã là siêu thường rồi, chư vị đã là người siêu thường rồi, nên phải dùng [Pháp] lý siêu thường để yêu cầu chư vị, chứ không thể dùng [đạo] lý nơi người thường để nhận định.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Ông ngoại đến nhà chúng tôi chơi. Đến lúc ông chuẩn bị về thì không tìm thấy chìa khoá của chiếc xe điện. Cả nhà đã tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không thể tìm ra. Tôi nghĩ rằng mình nên giúp ông tìm chìa khoá. Ngay vừa có ý nghĩ đó, tôi liền nhìn thấy chùm chìa khóa đang nằm dưới chân tôi. Ông ngoại là một học viên và Sư phụ hẳn là đã nhìn thấy ý định thuần khiết của tôi. Tôi không làm to chuyện vì không muốn khoe khoang.

Bố rủ tôi cùng đi treo biểu ngữ với ông, vì tôi cao và có thể treo nó ở trên cao. Khi tôi vẫn đang đứng trên yên sau của xe ba bánh thì bố tôi đã rồ ga chạy đi. Tôi bị bay khỏi xe khoảng nửa mét và đáp đất rất mạnh. Bố tôi dừng xe và chạy lại để hỏi xem tôi có sao không. Tôi nói mình không sao cả. Ngay khi nhận thấy điều vừa xảy ra thì tôi đã cầu xin Sư phụ giúp mình. Tôi đã đứng dậy nhưng cảm thấy toàn thân run rẩy và như sắp ngã quỵ. Tôi đã phát chính niệm và hoàn thành việc treo biểu ngữ.

Lưng tôi bị đau sau khi chúng tôi về nhà. Tôi tự nhủ không sao cả và ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi. Lúc nửa đêm khi tôi ngồi dậy để phát chính niệm, vùng bị đau đã nhỏ lại. Buổi sáng khi thức dậy để luyện công, khu vực đó lại thu nhỏ hơn, chỉ còn hơi đau một chút. Ngày hôm sau, một vết bầm xanh xuất hiện trên bắp chân phải của tôi. Tuy nhiên nó không làm tôi cảm thấy đau và biến mất sau vài ngày. Khả năng làm ba việc của tôi không bị ảnh hưởng. Tôi biết rằng điều này là do Sư phụ đã gánh chịu khó nạn cho tôi và cũng đã đẩy ra một chút nghiệp lực còn sót lại. Từ tận đáy lòng tôi vô cùng biết ơn Sự phụ vì Ngài đã gánh chịu đau khổ cho mình.

Một lần khác khi chúng tôi ra ngoài để treo biểu ngữ, bố của tôi đã nắm lấy một cành cây và kéo nó xuống để tôi có thể với tới. Sau khi treo được tấm biểu ngữ lên cây, bố tôi liền buông cành cây nhưng tôi không kịp tránh. Nhánh cây đã đập vào mặt và làm xước mắt phải của tôi. Mọi thứ bỗng tối đen và tôi không thể mở được mắt. Tôi nhanh chóng che mắt lại và nói: “Không sao cả, không sao cả.” Tôi biết Sư phụ luôn ở bên tôi, vì vậy trong tâm tôi đã gọi: “Sư phụ, Sư phụ.”

Sau khi trèo lên xe ba bánh, việc đầu tiên tôi làm là hướng nội và thấy rằng mình có chấp trước hài lòng với bản thân và hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ nó và đọc thuộc lòng Pháp. Mắt phải của tôi liên tục chảy nước mắt và sưng lên. Nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi chỉ tiếp tục treo biểu ngữ.

Sau khi treo xong tấm biểu ngữ khác, tôi đã có thể mở được mắt. Nhưng nó vẫn bị sưng. Tôi tự nhủ lát nữa về tới nhà là nó sẽ hết. Sau khi chúng tôi treo xong hết các tấm biểu ngữ và về nhà, tôi nhìn vào gương và thấy mắt không còn đỏ cũng không sưng nữa.

Sau đó, tôi kể cho bố mọi chuyện, ông nhìn vào mắt tôi và nói rằng nó trông bình thường. Tôi biết rằng Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ cho mình!

Vài câu chuyện nhỏ

Gia đình tôi bắt đầu lập một điểm in tài liệu ở nhà để in tài liệu giảng chân tướng. Trước Tết năm 2020 tôi rất bận. Ngay khi tôi vừa thức dậy, máy móc đã bắt đầu hoạt động và chúng chỉ dừng lại khi tôi đi ngủ. Trong khoảng thời gian đó các học viên trong vùng của chúng tôi đã phát tài liệu giảng chân tướng trên quy mô lớn. Không có nhiều điểm sản xuất tài liệu in tài liệu mỗi ngày.

Các học viên đến nhà tôi vào ban đêm để phân loại, buộc và đóng gói tài liệu. Bố tôi dùng xe ba bánh chở các học viên đến những ngôi làng gần đó để phát những tài liệu này. Trong vòng ba tháng chúng tôi đã đến được hơn 80 ngôi làng và phân phát hơn 20 nghìn bộ tài liệu giảng chân tướng.

Ngày lạnh nhất năm 2020, nhiệt độ xuống đến âm 20 độ C và những cơn gió mùa đông lạnh thấu xương. Tôi nghĩ rằng sẽ chỉ có vài học viên đến vì chúng tôi đã đồng ý với nhau rằng nếu thời tiết xấu, chúng tôi sẽ không phát tài liệu. Tuy nhiên, các học viên đều đến. Một người nói: “Đừng lo. Chúng tôi không lạnh.” Đêm đó chúng tôi đã đến thăm 7 đến 8 ngôi làng. Vì trời rất lạnh nên không có ai ở bên ngoài và mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi không cảm thấy lạnh chút nào. Thay vào đó, càng đi bộ, chúng tôi càng cảm thấy ấm hơn. Khó khăn cũng thấy ngọt ngào khi một người đang cứu độ chúng sinh.

Vào một đêm nọ, khi chúng tôi vừa đến một ngôi làng và bắt đầu phát tài liệu thì có một phụ nữ mở cửa và hô lớn: “Không có ai sống trong ngôi nhà đó đâu!” Hẳn là bà ấy đã trông thấy người học viên trong nhóm chúng tôi đặt tài liệu ở ngôi nhà đó. Tôi đã quyết định tránh bà ấy. Nhưng tôi nhận ra rằng bà ấy đang chờ để được nghe sự thật về cuộc đàn áp, nên tôi đã bước lại chỗ bà. Tôi đưa cho bà ấy một cuốn sách nhỏ và bắt đầu giảng chân tướng cho bà ấy nghe. Bà ấy cho hay vài hôm trước đã có người đến đây đưa tặng bà lịch và nói cho bà nghe chuyện này. Bà ấy cũng cho tôi biết những ngôi nhà nào hiện đang không có người ở.

Phát tài liệu giảng chân tướng đòi hỏi phải đi bộ nhiều. Tôi cùng với một học viên khác bằng tuổi đi rất nhanh. Vì chúng tôi là hai người trẻ nhất trong nhóm nên thường chọn những nơi có đường xá đi lại khó khăn. Tôi thường cảm thấy như mình đang lơ lửng khi đi bộ. Đôi khi tôi trải nghiệm điều mà Sư phụ đã đề cập trong bài thơ Khiêu vũ tao nhã (Hồng Ngâm V): “Du tẩu hoạt tường thuỷ vân yên” (tạm dịch: “lãng du phiêu bồng trong mây khói”.) Khi tôi trở về nhà, tôi không cảm thấy mệt mỏi. Thay vào đó, tôi thấy mình tràn đầy năng lượng.

Có lần khi đang đi treo băng rôn thì chiếc xe ba bánh của tôi bị hết điện và chúng tôi phải dắt bộ về nhà. Mặc dù phải đi bộ mất vài dặm nhưng chúng tôi cảm thấy như thể chỉ mới bước được vài bước. Lần khác khi đang mang vác tài liệu giảng chân tướng và đi bộ hơn nửa thị trấn, và tôi cảm thấy chân mình nặng nề. Khi về nhà tôi đã ngồi đả toạ và cảm thấy như thể mình đang ngồi trong vũ trụ. Thân thể tôi bất động và được năng lượng bao bọc. Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng biến mất.

Gần đây tôi đi thi lái xe. Tôi có gặp ba người phụ nữ ở bên ngoài phòng thi và trò chuyện với họ. Sau khi chúng tôi bước vào phòng thi, hai người phụ nữ trong số đó đã ngồi cạnh tôi. Những người giám thị liên tục theo dõi chúng tôi khi chúng tôi đang làm bài thi, vì vậy không ai nói chuyện. Tôi nên làm gì? Tôi đã thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con thực sự muốn giảng chân tướng cho họ.”

Ngay sau đó, nhiều người trong phòng bắt đầu nói chuyện. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ và họ đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh niên của nó. Tôi cũng nói với họ rằng nhiều người cảm thấy họ được ban phúc sau khi họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Họ rất hạnh phúc.

Ngay sau đó, một người giám thị quát: “Im lặng!” Tôi mỉm cười vì mừng cho những người phụ nữ này. Tôi chỉ có ước nguyện và Sư phụ đã giúp tôi. Cả hai người phụ nữ đã vượt qua bài kiểm tra, còn tôi đạt điểm số tuyệt đối. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình. Khi rời phòng thi, tôi gặp người phụ nữ thứ ba. Khi cô ấy biết rằng tôi đã trả lời đúng tất cả các câu hỏi, cô ấy đã rất ngưỡng mộ. Tôi đã giúp cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh niên của nó.

Lời kết

So sánh với các học viên phải chịu đựng rất nhiều trong suốt hơn 20 năm qua và trải qua đủ loại khảo nghiệm và gian khổ mà vẫn tiếp tục trên con đường tu luyện của họ, những kinh nghiệm nhỏ bé của tôi thực sự không là gì cả. Đời này có thể đi theo Sư phụ tu luyện, là vinh hạnh lớn nhất của tôi!

Chương trình biểu diễn Thần Vận năm nay có một tiết mục múa kể về câu chuyện của một thư sinh không có chí tiến thủ. Sau khi được điểm ngộ từ một giấc mộng, anh quyết tâm thay đổi. Vì vậy, anh ấy đã buông bỏ mọi thứ mà mình chấp trước vào và làm việc rất chăm chỉ. Cuối cùng anh ấy phát triển được những năng lực có thể phục vụ tốt cho đất nước. Khoảnh khắc thầy dạy của người thư sinh cất đi đồ vật mà anh ấy hay chơi, và đặt vào tay anh những tờ giấy ghi chép, tôi đã không cầm được nước mắt. Sư phụ đã mang Đại Pháp vũ trụ đến với chúng ta, tiêu trừ những món nợ nghiệp mà chúng ta đã tích lũy trong nhiều kiếp, và ban những điều tốt nhất cho các đệ tử của Ngài. Không có cách nào tôi có thể báo đáp lại Sư phụ.

Dù con đường phía trước có xa đến đâu, con cũng phải theo Sư phụ đến cùng, nghe lời Sư phụ dạy, làm tốt ba việc, hoàn thành thệ ước của mình và để Sư phụ bớt lo lắng. Con rất mong đến ngày được gặp Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/29/445325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/7/206075.html

Đăng ngày 19-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share