Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2023] Trong cựu vũ trụ, hết thảy chúng sinh và sinh mệnh đều sinh ra trên cơ sở vị ngã vị tư. Sư phụ Lý vĩ đại của chúng ta (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) từ bi với hết thảy sinh mệnh. Ngài đã ban cho tất cả các sinh mệnh cơ hội được tái sinh trong tân vũ trụ khi cựu vũ trụ bị giải thể.

Vì thế Sư phụ đã hạ thế để truyền Pháp Luân Đại Pháp và ban cho con người cơ hội tu luyện, để họ có thể trở thành một lạp tử trong tân vũ trụ. Trong quá trình này, Sư tôn tôn kính của chúng ta đã dành trọn tâm huyết để giúp các đệ tử của Ngài đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn và đảm nhận sứ mệnh cứu độ tất cả chúng sinh. Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“…tu thành bậc chính giác vô tư vô ngã” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Kết quả là, trên thế giới có hàng trăm triệu đệ tử Đại Pháp giống như những đóa hoa mai nở rộ tại thế gian, mang đến hy vọng về mùa xuân ngay cả trong thời tiết khắc nghiệt của mùa đông.

Sư phụ đã phải chịu đựng thay tôi bao nhiêu để bảo hộ và trợ giúp tôi, một sinh mệnh sinh ra trong cựu vũ trụ? Với bản chất vị tư, tôi cần đến bao nhiêu sự hỗ trợ và bảo hộ để vượt qua khó khăn và thử thách trong hơn 20 năm tu luyện?

Tôi muốn chia sẻ một số ví dụ về việc tôi đã cố gắng tu luyện để trở nên vô tư vô ngã bằng cách chiểu theo lời dạy của Sư phụ.

Sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn

Một hôm, tôi đi bộ ngang qua một cửa tiệm của đồng tu Aling (hóa danh), và thấy cô ấy đang sắp xếp cửa hàng như thể cô sắp chuyển đi. Vì vậy tôi hỏi cô: “Chị đang chuẩn bị đóng cửa tiệm à?” Cô ấy mời tôi vào trong và bắt đầu giải thích. Cô nói rằng hàng ngày các đồng tu và khách hàng đến cửa tiệm của cô rất đông, cô không có thời gian để học Pháp và luyện công. Cô muốn đọc sách và luyện công ở nhà vào ban đêm, nhưng sau một ngày làm việc, cô đã mệt đến nỗi không có sức để đun nước-cô ấy sống một mình-chứ đừng nói đến việc đọc hay tu luyện. Vì quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, những căn bệnh của cô trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã quay trở lại. Cô cảm thấy nó ngày càng tồi tệ hơn, vì vậy lựa chọn duy nhất mà cô nghĩ đến là đóng cửa tiệm.

Cô ấy nói muốn lắng nghe quan điểm của tôi bởi vì không có học viên nào ủng hộ cô đóng cửa tiệm. Họ nghĩ sẽ không có nơi nào cho các đồng tu gặp gỡ nhau để chia sẻ tu luyện nếu cô đóng cửa hàng. Họ nói cô ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ cho các đồng tu hay chỉnh thể, và cô ấy đang gây ra tổn thất cho cả chỉnh thể.

Thất vọng, cô ấy hỏi tôi: “Có đúng là nếu tôi đóng cửa hàng, tôi sẽ gây tổn thất cho chỉnh thể không? Tôi có nên đóng cửa tiệm lại không?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xét đến trạng thái tu luyện và tình hình sức khỏe hiện nay của chị, tôi ủng hộ việc đóng cửa tiệm.”

Cô ấy lập tức chắp tay hợp thập để bày tỏ lòng biết ơn. “Cuối cùng, cũng có người ủng hộ tôi và đặt mình vào vị trí của tôi!”

Mặt khác, tôi cảm thấy cần thể hiện sự thấu hiểu với cô ấy vào lúc này, bởi vì những gì tôi nghe được từ cô ấy là điều cô ấy cần nhất. Tôi nói tiếp: “Nhưng tôi không đồng ý với những gì chị nói về sự “tái phát” những căn bệnh cũ của chị, và rằng nó đang ngày càng tồi tệ hơn. Theo tôi, đây là giả tướng về nghiệp bệnh mà tà ác đang lợi dụng khi chị không thể học Pháp và luyện công trong thời gian dài. Đây là một kiểu bức hại.”

Tôi nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng có yếu tố thiếu sót của các đồng tu ở trong vùng nữa. Thực ra, đóng cửa tiệm là quyết định sáng suốt nhất cho cả chị và các đồng tu, và với trạng thái hiện tại chị cần dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Quyết định cuối cùng tùy thuộc vào chị, đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi; dù cách nào thì tôi cũng ủng hộ chị.”

Aling thấy nhẹ nhõm và thoải mái đến mức cô ấy nói sẽ không còn do dự nữa mà sẽ đóng cửa hiệu ngay lập tức. Cô ấy đã mời tôi đến nhà và bảo tôi hãy ghé thăm cô thường xuyên. Tôi đã đến thăm cô ấy vài lần. Aling đang học Pháp và ghi nhớ Pháp, và sức khỏe của cô tốt hơn lên. Tuy nhiên, cô không hiểu rõ pháp lý về việc phân biệt giữa bức hại các học viên Đại Pháp của cựu thế lực tà ác và việc tiêu nghiệp trong tu luyện cá nhân. Cô vẫn nghĩ đó là “bệnh cũ tái phát.”

Tôi biết mình không thể thúc giục cô ấy, mặc dù tôi muốn cô khá lên càng sớm càng tốt. Chính ngộ về pháp lý của một học viên không phải là điều mà có thể đạt được bởi mong muốn của người khác. Tôi thường thiếu kiên nhẫn và có xu hướng vội vàng để hoàn thành công việc. Vì vậy, đây cũng là cơ hội cho tôi loại bỏ chấp trước thiếu kiên nhẫn của mình. Tôi tin rằng đồng tu của mình sẽ vượt qua được nhờ sự gia trì và điểm ngộ của Sư phụ.

Một hôm Aling gọi cho tôi và nói cô đang ở trong bệnh viện. Cô ấy rất buồn và nói không thể làm gì thêm được nữa và bảo tôi hãy để mặc cô. Cô ấy không cho tôi đến thăm cô ấy trong bệnh viện bởi vì cô đang ở trong bệnh viện truyền nhiễm, và cô ấy sợ tôi sẽ bị lây bệnh.

Làm sao mà tôi bỏ mặc cô ấy được chứ? Cô ấy là một đệ tử của Sư phụ và là đồng tu của tôi. Mặc dù trước đây tôi không tiếp xúc nhiều với cô ấy, nhưng tôi biết mong muốn làm một đệ tử chân chính của Sư phụ của cô ấy rất thuần khiết. Lúc còn đang mở cửa tiệm, cô ấy giảng chân tướng cho khách hàng của mình và thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy gần như không bỏ qua ai. Mỗi khi đi thực hiện các công việc hay đi mua sắm, cô ấy thường mang về cả một danh sách những người muốn thoái ĐCSTQ. Cô đặt nhiều nỗ lực vào tu luyện. Bây giờ, trong lúc nguy khốn, cô ấy cần các đồng tu nắm tay để khích lệ và hỗ trợ cô ấy; thậm chí trong tình huống này cô ấy vẫn nghĩ về người khác và không để tôi vào thăm do sợ rằng tôi có thể bị lây bệnh. Thật là một học viên tốt! Cô ấy cần sự trợ giúp hơn bất kỳ điều gì khác ngay lúc này. Đây là trách nhiệm của tôi; làm sao tôi có thể để cô ấy một mình được?

Tôi nói với cô ấy: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm chị. Đừng nghĩ đến chuyện lây nhiễm, không có chuyện đó đâu!” Thực ra, tôi muốn nói: “Chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ, các học viên Đại Pháp có gì phải sợ chứ?” (Tôi nói theo một cách khác vì lý do an toàn trên điện thoại).

Sau một vài ngày trong bệnh viện, Aling thấy đơn thuốc mà cô được kê không hiệu quả, và cô xin được xuất viện. Cô sợ sẽ làm tôi lây bệnh, vì vậy cô ấy đã nói dối tôi, nói rằng cô đã đến nhà họ hàng. Tôi biết họ hàng của cô sẽ không chấp nhận cô sau khi cô vừa ra khỏi bệnh viện về các bệnh truyền nhiễm, vì vậy cô ấy chắc hẳn là đang ở nhà mình.

Khi tôi xuất hiện tại nhà cô ấy, cô ấy rất ngạc nhiên: “Chị thực sự không sợ bị nhiễm bệnh sao? Chị vẫn sẵn lòng đến thăm tôi à?”

Tôi nói: “Tôi đã đến đây vài lần trước khi chị nhập viện, lẽ nào tôi không biết triệu chứng của chị sao? Tôi cũng đến bệnh viện rồi; tôi có sợ bị lây bệnh không? Chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ, làm sao mà năng lượng của chúng ta, thứ vốn có được từ tu luyện chính Pháp, lại sợ những con vi khuẩn đó chứ? Hơn nữa, Sư phụ đang bảo hộ chúng ta mọi lúc.”

Ngày hôm đó Aling nói rất nhiều, dù cô phải lấy sức để thở và dừng lại sau khi nói được vài câu. Cô ấy nói với tôi về tình huống của mình trước và sau khi nhập viện. Cô cho biết một số đồng tu đã đến gặp cô trước khi cô vào viện, và nói lên các quan điểm của họ. Cô cảm thấy mọi người đều đúng, nhưng không biết nghe theo ai. Cô cũng cảm thấy không có quan điểm nào là đúng với tình huống cụ thể của cô. Một vài người trong số họ buộc tội cô vì đã vội vã đóng cửa hiệu, và một số nói cô không nên nằm trên giường, rằng cô nên đi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Cô nói ngữ điệu và ngôn từ của họ mạnh mẽ đến nỗi cô không thể tiếp nhận. Cuối cùng, các bên đều thất vọng, và cô bảo họ hãy về đi và đừng tới nữa.

Cô ấy khóc và nói: “Tôi biết họ nói những điều đó là để tốt cho tôi. Tôi muốn đi ra ngoài cứu người, nhưng tôi chỉ đi vài bước thôi là kiệt sức rồi. Tôi không có sức lực. Tôi còn không nhấc nổi cái phích nước, làm sao mà tôi có thể đi ra ngoài nói chuyện với mọi người được? Tôi thực sự lo lắng, cảm thấy mình sắp sụp đổ! Tôi bảo họ đi về và không thể ngừng khóc… Tôi không thể chịu được nữa, vì vậy tôi đi tới bệnh viện.”

Aling nghỉ một chút và sau đó tiếp tục nói với tôi rằng các đồng tu đã biết cô đi viện. Họ nói cô không nên làm vậy bởi vì sẽ có một khổ nạn lớn hơn đang đợi cô trong tương lai. Cô ấy khóc to đến nỗi các y bác sỹ phải đến an ủi cô, nhưng cô không thể ngừng khóc. Cô khóc bởi vì các đồng tu nói cô đã rớt đến tầng người thường. Cô nghĩ mình không còn hy vọng, và sợ sẽ không thể tu luyện được nữa.

Cô nói: “Khi chị đến thăm tôi, tôi nghĩ chị sẽ trách cứ tôi giống như họ đã làm. Nhưng chị không trách một lời nào. Thay vào đó chị nói vì tôi đã đi viện rồi, tôi nên bình tâm và không nên suy nghĩ về bất kỳ điều gì nữa, và xem mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào trong vài ngày… Chị nói không phải là tôi không thể tu luyện nữa sau khi đã đi viện, mà là tôi chỉ không vượt qua được một khảo nghiệm. Tôi chỉ cần làm tốt hơn trong tương lai. Chị biết không? Ngày hôm đó tôi đã ở trong tâm trạng rất tốt sau khi chị rời đi. Các y bác sỹ cứ băn khoăn không biết tại sao! Họ không biết là bởi vì chị không nói tôi đã rơi xuống tầng của người thường và không thể tu luyện nữa-thay vào đó chị nói tôi vẫn có thể tu luyện. Tôi không thể nói cho chị biết tôi đã vui thế nào khi chị đã hiểu và động viên tôi.”

Ngừng một chút, cô nói một cách nghiêm túc: “Sau này, tôi sẽ không cho phép ai trừ chị đến thăm tôi.”

Nghe thấy điều này, tôi cảm thấy một gánh nặng trên vai. Tôi biết Aling đã phó xuất mọi thứ của mình cho Sư phụ và Đại Pháp, và phần con người của cô đang gửi gắm hy vọng vào tôi. Tôi không chỉ phải bước đi tốt con đường của mình, mà còn phải bước đi tốt cùng cô ấy. Một trách nhiệm lớn lao đã đặt lên vai tôi.

Quay trở lại với những gì đã xảy ra kể từ khi tôi gặp Aling, rõ ràng là Sư phụ đã đặt Aling vào tay tôi. Đó thực sự là sự tin cậy lớn. Đây là an bài của Sư phụ! Tôi tự nhủ: “Sư phụ, xin hãy an tâm rằng con sẽ giúp cô ấy thoát khỏi vũng lầy và quay trở lại con đường vững chắc trở về.”

Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng pháp tại Pháp hội Washington, D.C năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi nguyện làm bàn đạp, một tảng đá lót đường cho đồng tu của mình, và nguyện là một đóa mai nở vì người khác và giúp họ quay trở lại con đường thành Thần.

Thông qua học Pháp và ghi nhớ Pháp trong vài năm qua, cùng với việc hướng nội, cũng như sự điểm ngộ của Sư phụ, Aling ngày càng minh bạch hơn về Pháp lý. Cô ấy đã hoàn toàn bình phục và trông trẻ hơn trước rất nhiều.

Một hôm, cô bảo tôi rằng vị sếp cũ của cô nhắn tất cả nhân viên đã về hưu quay lại để nhận khoản tiền thanh toán hồi tố. Cô ấy nhận ra ở đó sẽ có rất nhiều người và cô sợ mình sẽ không thể ở đó lâu, vì vậy cô muốn nhờ ai đó đến lấy tiền hộ cô.

Tôi nói: “Chị đủ sức khỏe để tự mình đi nhận tiền. Đây là một cơ hội quý báu để gặp gỡ các đồng nghiệp cũ. Đừng bỏ lỡ cơ hội.” Cô ấy đã quyết định tự mình đi nhận tiền.

Khi đi tới nơi làm việc trước đây, cô ấy đã không vội vàng vào lĩnh tiền, mà đứng bên ngoài đợi mọi người đi ra sau khi nhận tiền. Cô ấy đã giảng chân tướng cho những người sẵn sàng nghe cô nói, và cô đã khuyên họ thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Cô ấy đã giúp được hơn 20 người thoái Đảng vào sáng ngày hôm đó.

Cô ấy về nhà và ăn trưa muộn với 2 quả chuối, và đã phát chính niệm lúc 12 giờ trưa. Sau đó cô ấy học thuộc Pháp. Cô vui vẻ nói với tôi: “Tôi không mệt chút nào. Học Pháp, luyện công, phát chính niệm và cứu người, tôi đã không bỏ lỡ việc nào cả. Tôi cảm thấy rất tuyệt!”

Bây giờ Aling sống ở một thành phố khác cùng với gia đình của con cô ấy. Dù chưa liên lạc với các học viên địa phương ở đó, cô ấy không cảm thấy cô đơn hay tách biệt chút nào, và cô vẫn tiếp tục học Pháp tinh tấn và giảng chân tướng cho mọi người. Hàng năm cô ấy đều quay về đây, và mang theo một danh sách dài những người đồng ý thoái ĐCSTQ.

Nhìn lại vài năm trước, Aling giống như ánh chiều tà đang dần tắt lịm trong cơn gió chiều. Giờ đây cô như một cơn mưa mùa xuân, như những cái cây xanh tươi và mảnh đất phì nhiêu, mang phúc lành tới những nơi khác. Tôi hy vọng cô ấy sẽ kiên trì bền bỉ và không phụ thánh duyên.

Đừng bỏ cuộc với những đồng tu đang trong ma nạn

Bà Bing (hóa danh) là một học viên cao tuổi. Trong suốt mười năm, chúng tôi gặp nhau hàng tuần để trao đổi thể ngộ với nhau. Điều đó đã giúp cả hai chúng tôi lý giải Pháp ngày càng tốt hơn.

Khi chồng của Bing qua đời, đó là một cú sốc lớn với bà, và bà đã phát sinh các vấn đề về sức khỏe. Như bà mô tả, nó giống như cơn đột quỵ hay triệu chứng của bệnh tiểu đường. Bà cảm thấy điều đó ngay khi cử động dù rất nhẹ, vì vậy bà phải nửa nằm nửa ngồi. Bà đã không hiểu được chia sẻ của tôi về tình huống của bà cho lắm. Tôi cảm thấy bà đang nhìn nhận vấn đề của mình không phải từ phương diện của một học viên và nhận ra rằng tình hình của bà khá nghiêm trọng. Vì vậy tôi lập tức quyết định tạm ngừng hạng mục giảng chân tướng mà mình đang làm, và toàn tâm toàn ý giúp đỡ bà Bing, bởi vì bà đang cần sự trợ giúp to lớn. Tôi nhắc mình dù bà Bing cư xử thế nào, tôi không thể buông tay với bà ấy và phải lấy bà ra khỏi tay của cựu thế lực. Tôi bắt đầu dành cả ngày với bà.

Mỗi sáng chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng và học Pháp tại nhà bà vào buổi chiều. Bà Bing rất biết cách nói chuyện, trong khi tôi lại không giỏi giao tiếp cho lắm, vì vậy chúng tôi đã hình thành một cặp rất tự nhiên mà ở đó bà Bing là người nói chính. Chúng tôi phối hợp với nhau rất ăn ý. Bà Bing rất có năng lực và thường có thể khiến mọi người đồng ý thoái Đảng theo cách rất vui vẻ và sinh động. Tôi thường phát chính niệm trong khi quan sát mọi thứ xung quanh. Đồng thời tôi quan sát trạng thái của bà Bing và phản ứng của đối phương, vì vậy tôi có thể bổ sung vài điều khi cần thiết, việc đó rất hữu ích. Nếu tôi thấy bà Bing có lúc nào không nói được, thì tôi sẽ nhanh chóng lên tiếng để lấp vào chỗ trống, sau đó bà Bing sẽ lại tiếp tục.

Một số người đã lắng nghe khá lâu mà không đưa ra lựa chọn là thoái Đảng hay không, vì thế tôi sẽ tìm ra một số điểm và nói vài từ, và khi đó đối phương sẽ đồng ý thoái. Chẳng hạn, có lần bà Bing nói chuyện với một người phụ nữ 60 tuổi từng là một Đoàn viên Thanh niên, nhưng người phụ nữ đó không nói gì cho dù bà Bing đã giảng chân tướng rất nhiều. Lúc này tôi đã xen vào: “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là dàn dựng.” Sau đó, bà Bing lập tức nhắc đến sự kiện Thiên An Môn và chỉ ra ĐCSTQ đã dàn dựng nó như thế nào, và người phụ nữ đó đã lập tức đồng ý thoái Đoàn Thanh niên.“

Vì tình trạng thể chất của bà Bing, chúng tôi cần phải nghỉ liên tục. Chúng tôi dành thời gian đó để thảo luận, hướng nội, kịp thời chỉ ra những thiếu sót của nhau và chia sẻ thể ngộ.

Một lần, có một phụ nữ trẻ bước ra từ một cửa hàng, và bà Bing đi bộ cùng cô ấy để giảng chân tướng. Người phụ nữ trẻ đã lắng nghe, nhưng không đưa ra lập trường dù bà Bing nói gì đi nữa. Tôi quan sát và vào lúc phù hợp tôi nói: “Cháu không cần phải đi đến nơi làm việc, trường học hay khu dân cư để thoái, cháu chỉ cần chân thành nói với chúng tôi.” Cô ấy lập tức nói: “Được. Cháu thoái.”

Tôi thấy rằng và Bing có vẻ không vui lắm. Khi chúng tôi đi tiếp, bà Bing nói: “Tôi đã nói rất dài, mà cô ấy không thoái, trong khi chị chỉ nói một câu cô ấy liền thoái.” Ý bà ấy là đó đều là công sức của tôi.

Tôi lập tức chia sẻ thể ngộ với bà. “Chúng ta đang cố gắng cứu người, không phải là để lấy công trạng cho chúng ta. Được thấy chúng sinh đưa ra lựa chọn đúng đắn là niềm vui lớn nhất của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta là một chỉnh thể, và đó là nỗ lực chung của chúng ta để cứu người không kể ai nói nhiều hơn hay lời nói của ai có vai trò lớn hơn. Điều quan trọng là chúng ta đặt tâm của mình như thế nào. Chúng ta có mục tiêu là “trở thành bậc chính giác vô tư vô ngã” qua việc cứu người. Trên thực tế, Sư phụ mới thực sự là đang cứu người. Chúng ta không nên tranh công.”

Chúng tôi đã phối hợp ngày càng tốt hơn và chúng tôi cứu người với niềm vui và nụ cười mỗi ngày đồng thời hoàn thành sứ mệnh của học viên Đại Pháp.

Sau ba tháng, bà Bing đã hoàn toàn bình phục khỏi một số triệu chứng của bà. Bà không cần tôi tiếp tục dành cả ngày với bà, vì vậy tôi bắt đầu dành nửa ngày với bà. Chúng tôi đã học bài kinh văn của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội Washington, D.C năm 2002 (Giảng Pháp tại các nơi II)” và cùng nhau ra ngoài giảng chân tướng mỗi buổi sáng. Sau đó chúng tôi về nhà của mình để học Pháp, luyện công hoặc làm các hạng mục Đại Pháp vào buổi chiều.

Thêm ba tháng nữa, tình trạng của bà Bing đã trở lại bình thường. Bà đã bình phục hoàn toàn, vì vậy tôi không cần đi theo bà nữa, và chúng tôi quay lại với những kế hoạch thường ngày của mình.

Trong hơn 20 năm, các học viên Đại Pháp đã ma luyện chính mình và cứu chúng sinh trong máu lửa. Chúng tôi luôn là một chỉnh thể, hỗ trợ và khích lệ nhau, cùng nhau bước đi trên chính lộ của chính Pháp, là những đóa hoa mai nở vì người khác.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/20/449518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/3/207932.html

Đăng ngày 06-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share