Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên Trung Quốc
Bài viết của Phương Chính, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-11-2011]
Kính chào Sư Phụ!
Chào các bạn đồng tu!
Tôi rất phấn khởi khi được là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đắc Đại Pháp vào năm 1995. Tôi không đến với Đại Pháp nhằm trị bệnh, nhưng Sư Phụ đã mau chóng tịnh hóa thân thể cho tôi, giúp tôi thoát khỏi bệnh tật và tràn đầy năng lượng.
1. Hồng dương Đại Pháp
Thông qua học Pháp, tôi có thể lĩnh hội được sự tráng lệ và mĩ hảo của Đại Pháp. Tôi mua rất nhiều sách Chuyển Pháp Luân để tặng miễn phí cho bạn bè và người thân của tôi cũng như bất kì ai muốn học Đại Pháp, để họ cũng được thụ ích từ Đại Pháp. Tôi thường xuyên đến các thành phố và vùng nông thôn để truyền các kinh văn của Sư Phụ và các tài liệu Đại Pháp khác, đồng thời chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi với những người khác.
Tôi làm việc cho cơ quan nhà nước trong một vị trí lãnh đạo. Đảng cộng sản Trung Quốc đã phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp thậm chí trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999. Một lãnh đạo cao cấp đã gọi đến văn phòng tôi và hỏi: “Ai tập Pháp Luân Công ở đơn vị anh?” Tôi trả lời kiên quyết: “Chính tôi!” Vào thời khắc quyết định đó, tôi biết rằng tôi đã khẳng định vị trí của tôi với các vị Thần và Phật. Vị lãnh đạo không nói gì và cúp máy. Điều lạ là: sau đó họ không bao giờ gọi lại cho tôi hay yêu cầu tôi viết thứ gọi là “bản cam kết.”
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công chính thức bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Những đám mây đen che phủ bầu trời Trung Quốc. Tôi đã xin nghỉ phép và ở nhà. Một hôm, khi tôi bật TV lên thì thấy các chương trình vu khống Đại Pháp xuất hiện trên mọi kênh thông tin. Tôi xem qua một chút. Chúng không hợp lý và vô nghĩa. Tôi đã học Chuyển Pháp Luân trong bốn năm. Một trong các nguyên lý có yêu cầu người ta làm người tốt. Chẳng có gì giống như tuyên truyền trên TV. Tôi tắt TV, ngồi thế kiết già trên giường, và tự nói với mình: Tôi là một học viên. Khoảnh khắc đó, thân và tâm tôi hòa tan trong Pháp và tôi cảm thấy mĩ diệu vô cùng.
Tôi nói với bí thư ĐCSTQ tại đơn vị tôi về sự mĩ hảo của Đại Pháp và ông ấy đã hiểu được chân tướng. Ông ấy không bao giờ thu thập chữ ký của các nhân viên trong các cuộc họp hay bắt đầu cái gọi là “duy trì tính nhất quán với sự vận động của đảng.” Vị này đã gần 70 tuổi và đã đọc Chuyển Pháp Luân. Điều thú vị hơn cả là ông ấy đã dùng các mối quan hệ sâu rộng của mình để khuyến khích mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông nói với tôi:“Tôi đang giúp anh khuyến khích mọi người thoái đảng, và những người đã thoái đều là thành viên của tà đảng.” Tôi nghĩ: “Phong trào ‘thoái đảng’ đã đẩy nhanh tiến trình giải thể ĐCSTQ, và rung hồi chuông báo tử đối với tà đảng.” Hành động tốt đẹp của ông là một tấm vé đảm bảo cho ông một tương lai tươi đẹp và mang lại phúc lành cho ông.
Tôi nói với các những người làm trong đơn vị của tôi về sự thần kỳ của Đại Pháp. Một nhân viên có anh trai bị bệnh. Vào giờ nghỉ trưa, tôi đến nhà anh ấy với một cuốn Chuyển Pháp Luân. Trước cả năm thành viên trong gia đình anh, tôi nói về sự kì diệu của Đại Pháp và để lại cuốn sách cho họ đọc. Trên đường trở về văn phòng, Sư Phụ ban cho tôi một sự khích lệ bằng cách khiến cơ thể tôi trở nên nhẹ bẫng phi thường. Tôi cảm thấy mình như thể đang đi trên không. Suốt giờ nghỉ trưa, bốn hoặc năm nhân viên muốn tập các bài công sau khi ăn xong. Tôi dạy họ các động tác của Pháp Luân Đại Pháp và trong khoảng một tuần chúng tôi tập công hàng ngày sau bữa trưa.
Một vài người bạn tụ họp với nhau cuối tuần. Sau khi dùng bữa, sáu người chúng tôi cùng nhau tập các động tác trong Pháp Luân Đại Pháp. Điều này đã đặt định nền tảng giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ. Những ngày đó, các nhân viên của ĐCSTQ thu thập tên của các học viên ở khắp nơi. Một đồng tu nói với tôi vì sự an toàn của tôi bởi vì tôi nằm trong danh sách của sở công an thành phố. Tôi buột miệng: “Họ không thể quản được tôi.” Khi nhớ lại sự tình này, tôi thấy các niệm đầu của mình khi đó chân chính và dựa trên Pháp, nên tôi không bị tà ác chi phối. Tôi có sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ và tâm tôi đồng hóa với Pháp.
2. Cứu độ thế nhân
Sau khi Sư Phụ giảng Pháp về vai trò của chúng ta trong việc cứu độ thế nhân, tôi không có chút nào là ‘hào ngôn tráng ngữ’, càng không có những lời cảm khái lớn lao. Niệm đầu duy nhất của tôi là: “Bất kể Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm gì, thì đó là điều tôi sẽ làm.”
Bất cứ khi nào đưa ra một bài phát biểu trước các nhân viên hay khách hàng, tôi luôn tìm cách truyền bá Chân Thiện Nhẫn, Đại Pháp của vũ trụ. Tôi tự mình viết các bài phát biểu và không bao giờ để người khác viết hộ mình. Tôi dùng ngôn từ giản dị để giải thích những nội hàm uyên thâm. Bất kể là phát biểu về vấn đề gì, tôi luôn kể đến cách trở thành một người tốt và các chuẩn mực trong cuộc sống. Tôi đề cập đến Đại Pháp của vũ trụ thông qua bài phát biểu của tôi. Các bài phát biểu của tôi đều được cấp trên cũng như các đồng nghiệp tán dương. Một nền tảng vững chắc nhờ đó đã được đặt định cho việc giảng chân tướng và thoái ĐCSTQ.
Để cứu người, chúng ta trước nhất phải tu chính bản thân cho phù hợp với Pháp. Tôi đã lấy Pháp để đo lường các hành vi của mình trong công việc, và chỉnh lại từng lời nói từng hành động của mình. Tôi không ham chiếm hữu nhiều hơn những gì mình xứng đáng, tôi không lấy thứ không thuộc về mình, tôi không đặt bản thân mình lên trên người khác, và tôi không từ chối hoặc đưa đẩy bất kì công việc nào ở nơi làm việc. Tôi nhận được sự ngưỡng mộ từ cấp trên và của nhân viên. Kết quả là, tôi đã tạo dựng một mối quan hệ gần gũi với họ. Từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi bị chuyển đến các đơn vị khác nhau, và hầu hết những nhân viên trong các đơn vị này đã thoái đảng. Tôi chiểu theo lời giảng của Sư Phụ và dùng lý tính và trí tuệ để nói với họ về việc thoái khỏi ĐCSTQ. Không một ai trong họ bày tỏ sự đối lập. Tôi thường ghi lại tên của những nhân viên đã thoái đảng trong một cuốn sổ ghi chép. Tôi phát hiện ra có một đồng tu ở đơn vị cuối cùng khi tôi cố gắng khuyên cô ấy thoái đảng. Tôi nói với cô tên của hai nhân viên trong đơn vị chưa thoái và nhờ cô lưu tâm đến họ. Cô ấy đã làm tốt và sau đó nói với tôi rằng cô ấy đã giúp hai người đó thoái đảng.
Tôi cũng đặt vấn đề giảng chân tướng cho gia đình của các nhân viên. Tôi nghĩ rằng thật thú vị khi một số nhân viên đã bắt đầu tu luyện và hướng dẫn gia đình họ tập. Ví dụ như sau khi một người bắt đầu tập luyện, bốn thành viên trong gia đình anh ấy cũng bắt đầu tập luyện.
Tôi sẽ giảng chân tướng cho mọi người. Tôi đã giúp nhiều vị lãnh đạo cấp trên thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng ghi nhớ trong đầu các bạn bè và người thân, và không một ai trong số họ bị bỏ sót. Hai năm trước, Sư Phụ đã an bài cho những người thân sống cách tôi hàng ngàn dặm được đắc cứu nhờ đến thăm tôi. Đối với những người thân sống gần nhà, tôi đến thăm họ bất kể trời nóng hay lạnh, và khuyến khích họ thoái đảng. Các bạn học cũ của tôi cũng là một cộng đồng để cho tôi giảng chân tướng. Tôi tranh thủ các buổi họp lớp như là một cơ hội để giảng chân tướng và khuyên thoái đảng. Tôi nhờ các đồng tu phát chính niệm để giúp tôi, và chúng tôi đã tạo được một trường chính niệm mạnh mẽ. Bây giờ, mỗi khi có thời gian, tôi lại giảng chân tướng cho người lạ, phân phát tài liệu giảng chân tướng, và in Cửu bình . Nhà tôi giống như một mái ấm của rất nhiều học viên khác; nó đã trở thành một cửa hàng in ấn thu nhỏ dành cho các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi còn phối hợp với các đồng tu và làm một số công tác phối hợp.
Những năm gần đây, tôi đã giảng chân tướng ở bất cứ nơi nào tôi đến. Trong các chuyến công tác, tôi mang theo các tài liệu giảng chân tướng và áp phích, đồng thời hồng Pháp cho mọi người. Ngay cả khi đang thưởng ngoạn bằng xe cáp, tôi để lại một số tài liệu để truyền chân tướng cho những người khác.
3. Lĩnh hội Pháp lý và hướng nội
Từ khi trở thành một học viên, tôi luôn kiên trì học Pháp. Nhưng bởi thể ngộ kém cỏi của tôi về các Pháp lý, mà một lần tôi đã sản sinh tâm hoan hỷ. Tôi nghĩ rằng tôi không có gì phải lo lắng, bởi vì tôi đã đắc Pháp và có Sư Phụ bảo hộ. Một đêm mùa hè năm 2003, đơn vị công tác của chúng tôi có một hoạt động. Trong khi băng qua một con đường tối tăm để về nhà, tôi cảm thấy thảnh thơi và không chú ý nhìn đường. Lúc đó khoảng 9 giờ tối và tôi đang ở ngoài đường, một tên trộm đánh tôi bằng một cái dùi cui. Vết thương trên đầu tôi chảy máu đầm đìa và máu dính lên ngực tôi. Sau khi rửa vết thương, tôi cầm Chuyển Pháp Luân lên. Đối diện với Sư Phụ, tôi đã khóc: “Sư Phụ, chuyện gì đã xảy ra với con? Con đã thiếu sót ở đâu? Con đã không tu luyện tốt.” Sư Phụ đã thức tỉnh tôi:
“Có người trong tay cầm cuốn sách của tôi, trên đường phố lớn vừa đi vừa hét to lên rằng: ‘Có Lý Sư phụ bảo hộ thì không sợ xe hơi đâm’.” (Chuyển Pháp Luân)
À! Tôi đã thiếu sót khi cho rằng nếu tôi tập Đại Pháp thì tôi sẽ được đảm bảo an toàn. Tôi đã kịp thời chính lại bản thân trong Pháp.
Những năm gần đây, tôi đã hình thành một thói quen. Bất kể tôi làm gì, tôi đều đánh giá nó. Tôi tự nói với mình: “Nó có chiểu theo Pháp không? Suy nghĩ và hành động ban đầu của mình có phù hợp với Pháp không?” Tôi kịp thời tu chính lại các niệm đầu của mình nếu nó không phù hợp với Pháp. Tôi tự hỏi mình: “Hôm nay chấp trước nào đã nổi lên bề mặt? Nó có phải là quan niệm hậu thiên không?” Nếu có thì tôi sẽ chắc chắn tu bỏ nó đi. Gần đây tôi liên tục học kinh văn mới của Sư Phụ “Thế nào là đệ tử Đại Pháp”
“Gặp phải mâu thuẫn, bất kể mình đúng hay sai, đều nghĩ về bản thân: Việc này mình có chỗ nào không đúng? Có phải mình thật sự xuất hiện cái gì không đúng? Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Đây là Pháp Bảo của tu luyện, đây là một đặc điểm của tu luyện của đệ tử Đại Pháp chúng ta.”
Một lần nữa tôi lại tỉnh ngộ nhờ Pháp mà Sư Phụ giảng. Trong một giai đoạn tu luyện, tôi đã luôn nhìn vào người khác và hỏi: “Có chuyện gì với anh ta? Điều anh ta đang nói không phù hợp với Pháp?” Bây giờ tôi thường hỏi liệu quá trình tu luyện đó kỳ thực là cho người khác hay cho tôi. Tôi cần luôn luôn hướng nội và tu luyện bản thân thay vì cuốn vào việc của người khác. Tôi nên thực tu chính mình.
4. Giải thể tà ác bằng chính niệm
Tu luyện có thể được coi là dễ dàng. Tu luyện bao gồm việc đọc sách, học Pháp, làm ba việc, và tu dứt các chấp trước người thường. Tu luyện có thể nói là khó khăn, bởi vì nếu chỉ có một sơ hở nhỏ, cựu thế lực sẽ chằm chằm dõi theo và kéo bạn xuống. Bạn có thể bị hủy chỉ sau một đêm vì một niệm bất chính.
Tranh đấu với người khác là một cảnh phổ biến trong môi trường làm việc dưới quyền ĐCSTQ. Cấp trên của tôi gặp phải những rắc rối trong công việc bởi vì ai đó đã nhiều lần viết thư nặc danh cáo buộc ông ấy. Vậy nên nhiều lãnh đạo hàng đầu gặp các trường hợp liên quan đến các lá thư nặc danh, như lãnh đạo Trương bị cáo buộc là tham ô, và lãnh đạo Lý bị cho là nhận hối lộ, v.v.. Tôi bị báo vì tôi là một học viên Pháp Luân Công mà từng được đề bạt làm lãnh đạo. Sau khi nghe thuật lại sự việc, tôi biết rằng mình đã có thiếu sót trong việc tu luyện; nếu không cựu thế lực không dám phản đối sự đề bạt mà tôi được nhận. Tôi nhanh chóng phát chính niệm để thanh lý bản thân và tiêu diệt can nhiễu của tà ác tại không gian khác. Lá thư tiến cử tôi tăng từ cấp này lên cấp khác, rồi lại từng tầng hạ cấp xuống.
Cuối cùng đơn vị thượng cấp đã xuống đơn vị tôi để tìm hiểu xem có thật tôi tập Pháp Luân Đại Pháp hay không. Khi thấy người lãnh đạo cầm bút và vài tờ giấy, thay vì đề cập điều mà lá thư nặc danh nói về việc tập Pháp Luân Công của tôi, tôi đã không sợ hãi thể hiện phẩm chất mà Pháp ban ban cho tôi nhờ Sư Phụ. Tôi chủ động nói một cách ngay chính: “Ai đã cáo buộc tôi? Cho tôi tên của họ. Tôi sẽ hỏi anh ta rằng: Người nào được đánh giá cao bởi cấp trên và các nhân viên từ mọi đơn vị của cục. Ai được các nhân viên hài lòng nhất? Ai là người làm việc nghiêm chỉnh nhất và có trách nhiệm? Nếu cấp trên và các nhân viên hài lòng với tôi vì tôi tập Pháp Luân Công, thì điều đó chứng tỏ rằng Pháp Luân Công là tốt.” Tôi không để họ có cơ hội nói. Những lời của tôi khiến họ lặng thinh. Họ đi lòng vòng và rời đi. Họ đã đến kiểm tra với vị bí thư Đảng và các lãnh đạo khác. Tôi đã rất tự tin. Tất cả bọn họ đã biết chân tướng và đã lựa chọn tương lai cho mình. Tôi nghe nói rằng người lãnh đạo đến một đơn vị khác nơi tôi từng làm trước kia và nhận được phản hồi tương tự. Chính là Sư Phụ đã gia trì cho tôi và trông nom tôi. Toàn bộ quá trình đã diễn ra chính xác như những gì Sư Phụ giảng qua bài thơ:
“Nễ hữu phạ, tha tựu trảo.
Niệm nhất chính, ác tựu khỏa
Tu luyện nhân, trang trữ Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ tạc
Thần tại thế, chứng thực Pháp”
(‘Phạ xá’, Hồng Ngâm II)
Con cảm tạ Sư Phụ từ bi khổ độ!
Lời kết: Hồi tưởng lại hơn mười năm tu luyện, nó đã không thể nếu không có sự dìu dắt và bảo hộ của Sư Phụ từ bi, cũng như sự trợ giúp từ các đồng tu khác. Tôi thực sự cảm thấy rằng chỉ đến gần đây tôi mới học được cách tu luyện. Trên đây là những trải nghiệm xác thực của tôi. Mục tiêu của chúng ta là hồng truyền Đại Pháp, chứng thực Pháp, và chứng tỏ uy đức của Đại Pháp. Tôi sẽ tu chính và xả bỏ các chấp trước của mình, tiếp tục làm tốt ba việc, có trách nhiệm với những thiếu sót của bản thân, hoàn tất thệ nguyện, và trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính.
Xin các đồng tu từ bi chỉ rõ những điều chưa phù hợp do tầng thứ hữu hạn của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/18/明慧法会–几年来我养成了一个习惯-249088.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/28/129741.html
Đăng ngày 19-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.