Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một học viên tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2011] Trước khi tôi có thể hiểu Pháp lý một cách thâm sâu thì cuộc bức hại đã bắt đầu, và tôi bị bổ nhiệm làm một trong những người đứng đầu Phòng 610. Ban đầu tôi không rõ mình cần làm gì. Rồi tôi nhanh chóng học cách gửi thông tin mà tôi thu thập được từ công việc của tôi cho các học viên Đại Pháp. Sau đó, vì thiếu tinh tấn trong việc học Pháp, tôi bị chính quyền cộng sản theo dõi (vào thời điểm đó tôi không biết chuyện này). Họ đã cài bẫy tôi. Nhiều năm sau, tức năm 2003, một công ty ngành dịch vụ mời tôi về làm tổng giám đốc. Tôi kể với người chủ công ty những loại bức hại mà tôi từng trải qua và nói: “Nếu anh không sợ bị liên can, thì tôi sẽ nhận công việc đó.” Anh ấy trả lời: “Miễn là anh có thể khiến công ty sinh lời, tôi không có gì phải sợ.” Thế là tôi nhận công việc.

—Trích dẫn từ tác giả

Trước khi trở thành một học viên, tôi là một người quản lý bậc trung của một công ty tầm cỡ. Tôi còn làm việc trong cục tin tức của Đảng Cộng sản. Tháng 8 năm 1998, khi tôi kiểm tra một đơn vị công tác, một trong những người nhân viên đã giới thiệu cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Từ đó tôi trở thành một học viên Pháp Luân Công.

Sau một tháng đọc cuốn sách, tôi đã hiểu ra nhiều nguyên lý và lý giải được rất nhiều câu hỏi trong tâm trí. Các vấn đề về sức khỏe, như tật cận thị, đại tiện không kiểm soát và đau nhức cẳng chân đã đột nhiên biến mất.

Thế nhưng, trước khi tôi có thể hiểu Pháp lý một cách thâm sâu thì cuộc bức hại đã bắt đầu, và tôi bị bổ nhiệm làm một trong những người đứng đầu Phòng 610. Ban đầu tôi không rõ mình cần làm gì. Rồi tôi nhanh chóng học cách gửi thông tin mà tôi thu thập được từ công việc của tôi cho các học viên Đại Pháp. Sau khi tham gia vào một cuộc họp bàn kế hoạch bức hại Đại Pháp, tôi nói với những người làm việc trong các phòng ban không hành động ngay. Khi người giám sát cấp cao hơn tôi đến thanh tra công tác của chúng tôi, tôi từ chối tham gia vào cuộc bức hại. Thay vào đó tôi tận dụng mọi thời cơ để nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Trong một cuộc họp quan trọng của Phòng 610 ở thành phố tôi, tôi đã hoàn toàn không nói gì. Cuối buổi họp, tôi đã cố gắng giải thích sự thật về Đại Pháp cho những người có mặt.

Tuy nhiên, bởi vì tôi đã không tinh tấn trong việc học Pháp, các đảng viên bắt đầu theo đuôi tôi, ghi âm các cuộc điện thoại của tôi, và cài bẫy tôi (vào thời điểm đó tôi không biết gì về chuyện này). Tháng 12 năm 2001, tôi bị cáo buộc là một người bảo vệ và ủng hộ Đại Pháp. Nhà tôi và văn phòng bị lục soát, nhưng không tìm thấy bằng chứng hữu dụng nào. Dầu vậy tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và bị gửi đến một trung tâm giam giữ. Sau khi được thả, tôi bị sa thải và gửi đến làm việc tại một cơ quan cấp thấp.

Cơ quan không có việc phù hợp với tôi, và mọi người ở đó đều thông cảm với tình cảnh của tôi. Do đó, tôi đã tự do tìm kiếm một việc khác. Năm 2003, một công ty ngành dịch vụ đã mời tôi về làm tổng giám đốc. Tôi kể với người chủ công ty những bức hại mà tôi từng trải qua và nói: “Nếu anh không sợ bị liên can, thì tôi sẽ nhận công việc đó.” Anh ấy trả lời: “Miễn là anh có thể khiến công ty sinh lời, tôi không có gì phải sợ.” Thế là tôi nhận công việc.

Công ty này có hơn 100 nhân viên và đã bị thua lỗ hơn 4 triệu nhân dân tệ. Tôi gia nhập công ty vào lúc nó đang thua lỗ. Tôi chưa từng có kinh nghiệm làm việc với các công ty dịch vụ. Tôi nên làm thế nào để thay đổi cục diện của công ty này? Tôi nghĩ: “Nếu một người tài năng thông thường có thể thay đổi cục diện, thì một học viên Đại Pháp cũng phải làm được như vậy và còn tốt hơn nữa.” Hơn thế nữa, tôi còn được các Pháp lý và sự dìu dắt của Sư Phụ trợ giúp. Không điều gì là tôi không thể thực hiện. Đây là lúc để cho mọi người thấy cách mà học viên Đại Pháp điều hành một công ty.

Tôi thiết lập một kế hoạch ba-bước để cải tiến công ty: tập trung kiếm lợi nhuận, trả các khoản nợ, và mở rộng kinh doanh. Vào lúc đó, chỉ có người chủ và một nhân viên văn phòng là sẵn lòng giúp tôi. Các nhân viên văn phòng còn lại lo xử lí các vấn đề tài chính. Vậy nên tôi phải xử lí hầu hết các vấn đề liên quan đến công ty, bao gồm cả việc phỏng vấn và đào tạo nhân viên mới. Tuy nhiên, bất kể bận rộn đến đâu, mỗi ngày tôi đều học Pháp, điều mà đã được chứng minh là vô giá, bởi vì bất cứ khi nào gặp vấn đề khó khăn, nó đều sẽ biến mất hoặc vấn đề trở nên rõ ràng với tôi sau khi tôi học Pháp xong. Bất kể là kĩ năng nào cần thiết để hoàn tất công việc, tôi đều học xong một cách mau chóng. Tôi có thể đối mặt với những vấn đề tưởng như rất khó khăn. Tôi rất biết ơn Sư Phụ vì tất cả những điều này. Tôi hiểu rằng Sư Phụ giúp tôi bởi vì tôi đã hành động theo cách mà một học viên nên làm.

Tôi rất nghiêm túc trong việc đáp ứng tiêu chuẩn của một người học viên và sử dụng trí huệ tôi có được từ việc học Pháp để chỉ đạo cho công việc thường ngày. Bất cứ khi nào xuất hiện vấn đề, trước hết tôi kiểm tra lại niệm đầu của mình. Tôi cần đảm bảo rằng tôi chỉ dùng các niệm đầu tích cực để đối đãi với các vấn đề và chính lại bản thân khi cần.

Khi giao thiệp với các nhân viên khác, tôi đối xử bình đẳng với họ thay vì coi họ là cấp dưới. Đây là cách mà tôi chỉ đạo họ làm việc. Quanh năm, tôi làm từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối và đến thăm hơn 30 địa điểm mà công ty tôi sở hữu. Vậy nên tôi trở nên quen thuộc với mỗi điểm của công ty và được các nhân viên kính trọng. Một số nhân viên nói: “Các học viên Đại Pháp là những người tốt.” Tôi nhân những chuyến thăm của mình để nói với các nhân viên về Đại Pháp và khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi đào tạo các nhân viên mới, tôi nói với họ về Pháp lý của vũ trụ “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Tôi còn nói với họ sự khác biệt giữa văn hóa truyền thống Trung Quốc và văn hóa đảng. Tôi dùng những gì học được từ Pháp để đào tạo các nhân viên.

Khi giao tiếp với mọi người bên ngoài công ty, tôi cố gắng đối xử tốt với tất cả bọn họ. Tôi từ chối nhận bất kì món quà nào từ họ cũng như từ chối các lời mời thết rượu và dùng bữa. Khi mọi người muốn trả thêm tiền cho tôi để giúp đỡ họ, tôi cũng từ chối. Đối với cấp trên, tôi không hối lộ hay làm những điều vô đạo đức mà người khác làm. Tôi dùng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp và nói với mọi người tại sao họ cần thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Người nào có liên hệ với tôi đều biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp. Một số trong họ nói rằng xã hội của chúng ta sẽ trở nên tuyệt vời nếu ai cũng như tôi.

Trong những năm qua tôi đã thiết lập một hệ thống khả thi cho công ty chúng tôi. Đó là một hệ thống dễ thích nghi cho việc quản lí mà có thể điều chỉnh cho phù hợp với điều kiện hiện nay. Các chỉ số đã được thiết lập để cung cấp phương hướng quản lý, và công ty chúng tôi trở thành một người dẫn đầu trong ngành này. Bây giờ chúng tôi mở rộng và có khoảng 800 nhân viên. Công ty của chúng tôi phát triển qua từng năm. Tôi biết đó là nhờ đức tin của tôi vào Sư Phụ và Đại Pháp, và thành công đó là một biểu hiện của uy lực khi tu luyện Đại Pháp.

Các đồng nghiệp của tôi và tôi muốn nhân cơ hội này để cảm tạ Sư Phụ tôn kính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/9/明慧法会–在领导岗位上证实法-248911.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/27/129724.html
Đăng ngày 15-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share