Từ Pháp Hội chia sẻ kinh nghiệm Internet lần thứ 8 dành cho các học viên ở Trung Quốc
Bài viết của Như Trân, một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2011]
Con kính chào Sư Phụ! Xin chào, các bạn đồng tu!
Trong chớp mắt, đã 16 năm kể từ khi tôi bước vào cửa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Với sự chăm sóc từ bi của Sư Phụ, tôi đã thành công vượt qua kỳ thi vào đại học và được nhận vào một trường đại học khá tốt. Dưới đây tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi trong năm học thứ nhất.
1. Tu luyện trong trường học
Bất kể hoàn cảnh nào đều nên cố gắng học Pháp thật nhiều
Rời nhà để đi học đại học là kinh nghiệm sống riêng đầu tiên của bản thân tôi, và đột nhiên xung quanh tôi là những người không phải là đệ tử Đại Pháp. Mặc dù không có đệ tử khác trong khuôn viên trường, Sư Phụ luôn trông coi tôi và khuyến khích tôi học Pháp càng nhiều càng tốt.
Quá quan tâm về các bạn cùng phòng, tôi đã không công khai học Pháp vào đầu năm thứ nhất. Mỗi đêm, tôi nằm trên giường nghe các bài giảng của Sư Phụ bằng máy nghe nhạc MP3, nhưng tôi luôn luôn ngủ thiếp đi trước khi bài giảng kết thúc. Tôi biết rằng như vậy là thiếu tôn trọng Sư Phụ và Pháp, sau hai tuần, tôi quyết định mang sách Đại Pháp đến trường. Tuy nhiên, ký túc xá trở nên rất ồn ào ngay sau khi tôi ngồi xuống giường để học Pháp. Tôi đã cố gắng hết sức để thanh trừ các nhân tố tà ác đang can nhiễu tôi, nhưng dường như có quá nhiều tà ác. Mặc dù vậy, tôi đã quyết định học Pháp trong ký túc xá của tôi bất cứ khi nào tôi ở không ở trong lớp học, bởi vì tôi cảm thấy chỉ có Đại Pháp mới có thể cho tôi sự hỗ trợ tôi cần. Dần dần tôi nhận thấy những thay đổi lớn trong môi trường của mình. Bây giờ tất cả mọi thứ yên tĩnh ngay khi tôi cầm sách Đại Pháp lên.
Xác định chân ngã của bản thân
Trong năm qua, tôi đã gặp khó khăn trong việc hòa hợp với những người khác. Đôi khi tất cả những gì tôi nghĩ là con người đã xấu tệ thế nào. Tôi thậm chí đã cố gắng tránh tiếp xúc với các bạn sinh viên khác nên dẫn đến việc họ không hiểu được tôi. Tôi cảm thấy rất khó chịu.
Thông qua học Pháp, tôi đã nhận ra những nhân tố tiêu cực đã dẫn đến các mối quan hệ khó khăn của tôi với người khác, trên thực tế, là những quan niệm người thường và nghiệp tư tưởng của tôi đang khởi tác dụng, cũng giống như Sư Phụ đã giảng:
“Quan niệm được hình thành ấy, sẽ trở ngại và khống chế một đời chư vị. Quan niệm của người ta thường là [những thứ] vị tư thậm chí là bất hảo hơn nữa; do đó lại sẽ sinh ra nghiệp lực tư tưởng; con người lại bị nghiệp lực khống chế. Con người là dựa vào chủ nguyên thần làm chủ tể; khi chủ nguyên thần tê liệt bị những quan niệm thay thế, thì đó chính là chư vị đầu hàng vô điều kiện rồi, sinh mệnh đã bị những thứ đó lèo lái rồi.” (“Phật tính” , Chuyển Pháp Luân II)
Tôi bắt đầu phát chính niệm một cách trực tiếp nhắm vào các tư tưởng tiêu cực của mình. Ngay sau khi tôi phát hiện chúng trong tâm trí của tôi, tôi cố gắng loại trừ nó. Bây giờ, những yếu tố này càng trở nên ít hơn, và tôi thực sự cảm thấy con người thật của mình đang đóng một vai trò chủ đạo.
Đặt định nền tảng cơ bản của bản thân cho tốt
Khi tôi còn ở trường trung học, mối quan tâm lớn nhất là tìm một phương pháp học có hiệu quả hơn. Thông qua học Pháp tôi đã ngộ ra thực tế rằng một đệ tử Đại Pháp nên cố gắng để làm thật tốt trong tất cả các môi trường. Như vậy, đó là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi để chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp thông qua thành tích học tập của mình. Với nhận thức như vậy, tôi đã được trải nghiệm được sự kì diệu khi Sư Phụ đã giúp tôi tăng cường trí tuệ và giúp tôi đạt thành tích xuất sắc trong môn học đại học khó khăn nhất là “Tiền tệ ngân hàng.” Tôi đã rất lo lắng sau khi giáo sư nói với chúng tôi rằng các câu hỏi trong kỳ thi cuối cùng được soạn ra để tách được những sinh viên giỏi ra khỏi phần còn lại của lớp. Tôi tiếp tục học Pháp và dần dần bình tĩnh lại. Tuy nhiên, tôi lại lo lắng sáng hôm thi, lo lắng rằng các câu hỏi có thể là quá khó. Lúc đó, Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi một lần nữa rằng bất cứ điều gì tôi gặp phải là cho sự tu luyện của tôi và tôi nên đi từ những kiến thức cơ bản để xác định vấn đề một đúng đắn nhất. Kết quả là tôi đã hoàn thành kỳ thi một cách dễ dàng và ba ngày sau tôi được báo rằng mình được điểm cao nhất.
Thông qua kinh nghiệm này, tôi cảm thấy rằng không có gì là ngẫu nhiên. Miễn là chúng ta loại bỏ chấp trước và sử dụng chính niệm chính hành của mình, những gì thuộc về chúng ta sẽ không bị mất.
Tống khứ chấp trước vào tình thân
Chúng tôi được yêu cầu phải trải qua khóa học huấn luyện quân sự trong năm thứ nhất. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất mệt mỏi và cũng rất nhớ nhà. Kết quả là ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho cha mẹ. Vì vậy, ngay sau khi chúng tôi trở lại lịch học bình thường, tôi đã tranh thủ cuối mỗi tuần để về nhà và ở lại với cha mẹ tôi. Thỉnh thoảng tôi thấy rất khó chịu khi trường có các hoạt động vào tối thứ 6, có nghĩa là tôi không thể về nhà. Tôi gọi cho mẹ, khóc và than phiền về tình hình. Mẹ tôi nói với tôi: “Con nên hướng nội và cố gắng không đi ngược lại môi trường tu luyện của con nữa.” Tôi nghĩ thầm, “Có gì sai khi mình luôn muốn về nhà chứ?”
Chấp trước về nhà của tôi cũng đã gây sự hiểu lầm và thành kiến từ các bạn cùng lớp. Một đêm, tôi đã có một giấc mơ trong đó tôi được bảo rằng các bạn cùng lớp rất ghét tôi bởi vì tôi luôn luôn muốn về nhà và nhờ cậy vào mẹ tôi tất cả mọi thứ. Sau khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra đó là điểm hóa của Sư Phụ từ bi. Tôi thấy được rằng lý do muốn về nhà để học Pháp thực sự phơi bày chấp trước của mình. Trước hết, tôi đã lo lắng rằng tôi bị tụt lại phía sau trong tu luyện nếu tôi đã dành quá nhiều thời gian với các bạn cùng lớp mà không là đệ tử, điều đó cho thấy rằng tôi thiếu sự tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp. Thứ hai, tôi luôn luôn tìm kiếm lời khuyên của mẹ tôi khi gặp phải khó khăn trong tu luyện, mà đã là một biểu hiện của sự phụ thuộc của tôi lên các đệ tử khác. Sau đó tôi biết rằng tôi đã quá chấp trước vào tình thân.
2. Tu luyện trong kỳ nghỉ hè
Thiết lập các yêu cầu nghiêm ngặt hơn cho bản thân ở nhà
Trong một thời gian dài, tôi luôn luôn nghĩ rằng không cần thiết để giữ yêu cầu cao cho bản thân một khi đã trở về nhà từ trường học. Sau cùng, cha mẹ tôi đã không hề chỉ trích tôi dù tôi cư xử thế nào. Vì vậy, tôi đã buông lơi bất cứ khi nào tôi trở về nhà.
Mọi thứ đã thay đổi khá nhiều vào mùa hè đầu tiên sau khi tôi hoàn thành năm thứ nhất ở đại học. Mẹ tôi bắt đầu làm việc toàn thời gian và công việc của cha tôi cũng bận rộn hơn. Kết quả là, chỉ một mình tôi ở nhà suốt cả ngày. Điều làm tôi phiền nhất là không có ai nấu cơm trưa cho tôi. Tôi rất khó chịu và một hôm đã tranh cãi với bố tôi. Bố tôi, thông thường vốn là một người rất hòa nhã và tử tế, đã không thể chịu nổi tôi nữa. Mẹ tôi gọi tôi sang một bên, nói: “Con là người tu luyện. Làm sao con có thể mất bình tĩnh vậy?” Tôi đã cố gắng bênh vực bản thân mình, “Con đã không có cơm trưa để ăn và không ai để nói chuyện mỗi ngày. Con cảm thấy rất cô đơn và chán nản“. Mẹ tôi trả lời, “Con nên hướng nội và suy nghĩ về tình huống này. Tại sao cả bố và mẹ đều bận rộn hơn khi con bắt đầu vào kỳ nghỉ hè? Đây không phải là cơ hội để con đề cao bản thân sao? Con có thấy rằng con không bao giờ nghiêm khắc với bản thân mình như một người tu luyện khi ở nhà?” Mẹ tôi tiếp tục, “Hơn nữa, con không còn nhỏ nữa. Đệ tử Đại Pháp nên làm tốt bất kể ở nơi nào. Bố con không phải là học viên. Nếu con cư xử tệ trước mặt ông ấy, thì thông điệp con đang gửi tới bố con là gì đây?” Những lời của mẹ tôi đã giúp tôi minh bạch hơn nhiều.
Được hưởng lợi từ việc tham gia nhóm học Pháp
Sư Phụ từ bi đã an bài cho dì tôi cũng là học viên đến tìm tôi ngay khi tôi bắt đầu nghỉ hè, và tôi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè. Tôi biết hy vọng của Sư Phụ là các đệ tử Đại Pháp trẻ chúng tôi không lãng phí thời gian và học Pháp nhiều hơn.
Tôi ngộ ra rằng tôi nên đóng vai trò như là một phần tử của Đại Pháp và giúp đỡ các đệ tử trẻ khác để cùng đề cao. Sư Phụ đã an bài cho tôi học Pháp với một tiểu đệ tử chín tuổi. Cô bé ấy rất nghịch ngợm và đôi khi hành xử không tốt. Tôi đã nói chuyện với mẹ của tôi về cô bé ấy, “Có lẽ con nên từ bỏ vào việc giúp em ấy nhỉ?” Mẹ tôi trả lời: “Đừng quên rằng các bạn đồng tu giống như tấm gương. Con không thấy rằng hành xử của cô bé ấy không khác gì con khi ở nhà không?” Tôi nhận ra rằng những gì mà Sư Phụ đã an bài cho tôi, tôi không có quyền để đẩy đi, bởi vì cũng có rất nhiều việc mà tôi phải tu luyện.
Đôi khi tôi không thể không la mắng cô bé vì những hành xử không phải phép, nhưng việc này dường như không mang lại kết quả gì cả. Thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng kết quả không tốt bởi vì tôi đã không thể hiện lòng từ bi đối với cô bé. Vì vậy, tôi bắt đầu thay đổi giọng điệu của mình và dần dần cô bé đã tập trung và vâng lời hơn. Bây giờ cô bé đã thay đổi rất nhiều và không còn nghịch ngợm khi học Pháp. Đồng thời, tôi bắt đầu chú ý đến tu luyện bản thân mình khi ở nhà.
3. Kinh nghiệm giảng rõ sự thật cho các bạn học
Tôi đã rất lưỡng lự để nói chuyện với bất cứ ai về Pháp Luân Công trong thời gian sáu tháng đầu tiên của năm học thứ nhất. Sau đó, tôi quyết định bắt đầu với các bạn ở cùng ký túc xá với tôi. Một lần nọ, toàn bộ sinh viên trong ký túc xá đã ra ngoài để ăn và tôi đã lên kế hoạch nắm lấy cơ hội này để nói với họ về Pháp Luân Công, chỉ là tôi không biết làm thế nào để bắt đầu cuộc trò chuyện. Kỳ lạ thay, không ai muốn quay trở lại ký túc xá sau bữa ăn tối, và tất cả mọi người cứ nấn ná ở lại mặc dù họ không có nhiều thứ để trò chuyện. Tôi biết họ đang chờ đợi tôi, nên cuối cùng tôi đã lấy hết can đảm của tôi để nói ra sự thật về Pháp Luân Công. Trước sự ngạc nhiên của tôi, tất cả họ đều vỗ tay tán thưởng tôi sau khi tôi nói xong, họ nói với tôi, “Đừng có lo lắng. Tất cả chúng tôi ủng hộ việc tu luyện của bạn. Bạn thật tử tế.” Tôi cảm thấy xấu hổ khi nghe điều này, tự hỏi tại sao tôi lại đợi quá lâu để nói chuyện với họ. Tôi nhận ra rằng, là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi nên sử dụng mọi cơ hội để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công trong cuộc sống và công việc hàng ngày của mình.
Kết luận
Sau khi trải qua năm đầu tiên tu luyện tại trường đại học, tôi nhận thấy rằng bất kể hoàn cảnh xung quanh có biến dị và hỗn loạn thế nào, thì cũng không nên lo lắng rằng mình sẽ bị can nhiễu. Dưới sự an bài từ bi của Sư Phụ, mọi thứ sẽ được chính lại miễn là đệ tử Đại Pháp có ý nguyện chân thành để cứu người. Miễn là chúng ta luôn có Pháp trong tâm, không có trở ngại nào có thể cản trở đệ tử Đại Pháp. Chúng ta đều đến nơi đây vì Pháp, đặc biệt là những đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Chúng ta không thể không tinh tấn và chúng ta phải khuyến khích nhau để cùng nhau tinh tấn hơn trong chặng cuối cùng của cuộc hành trình tu luyện của chúng ta.
Trên đây chỉ là thể ngộ tại tầng thứ hữu hạn của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/明慧法会–青年弟子-我们都是为法而来-249014.html
Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/20/129587.html
Đăng ngày 19-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.