Từ Pháp hội chia sẻ tâm đắc thể hội lần thứ 8 dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2011]

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Chào các bạn đồng tu!

Khi tất cả các học viên hợp tác với nhau và hình thành một chỉnh thể hài hòa và bất phá, nó có thể làm cho những ai chưa hề bước ra có được sự khích lệ để làm như vậy, và cho phép những ai mà bị rớt lại sau theo kịp và hòa mình vào chỉnh thể, nhờ đó cứu độ nhiều chúng sinh hơn. Những người đã đắc Pháp có thể theo Pháp của Sư Phụ và trở về nhà. Những điều này là trách nhiệm của tôi trong việc trợ Sư Chính Pháp. Ở đây tôi muốn báo cáo về những kinh nghiệm của mình và chia sẻ chúng với các bạn đồng tu.

Chúng ta không thừa nhận sự an bài của cựu thế lực. Cựu thế lực chống lại ý nguyện của Sư Phụ và cứ cố chấp vào cuộc bức hại này để khảo nghiệm các đệ tử Đại Pháp. Chúng ta có thể giải thể cựu thế lực tà ác và đồng thời tu bỏ những nhân tâm của chúng ta, nhờ đó cứu độ nhiều chúng sinh hơn và hợp nhất nhiều bạn đồng tu hơn vào một chỉnh thể.

Vào năm 2009, một số học viên địa phương đã bị bắt. Các học viên từ những thành phố khác đã chia sẻ với chúng tôi, gợi ý rằng chúng tôi nên thuê một luật sư để bảo vệ các học viên và đồng thời cứu độ chúng sinh ở sở công an và các sở liên quan. Một số người nhà của các học viên bị bắt cũng là các học viên. Họ đã nhận trách nhiệm cho hạng mục chính Pháp dưới nhiều áp lực. Chúng tôi đã có chia sẻ trong các nhóm khắp cả thành phố. Các học viên từ các thành phố khác cũng đã cho chúng tôi nhiều sự trợ giúp.

Vào lúc đầu, một số học viên biểu hiện tiêu trầm.

Sư Phụ đã giảng,

“[nhưng nếu] chư vị thấy [việc] sát nhân phóng hoả mà không quản thì đó lại là vấn đề tâm tính; nếu không thì thể hiện là người tốt sao được? Sát nhân phóng hoả mà chư vị cũng chẳng quản, thì hỏi chư vị quản việc gì nữa đây?” (“Bài giảng thứ chín”, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi đi tới nhận thức rằng nếu chúng tôi biểu hiện sợ hãi khi các học viên khác bị bức hại, thế thì những người không phải là học viên cũng biểu hiện sợ hãi và chẳng làm gì cả. Tà ác sẽ không ngần ngại và thậm chí nhiều chúng sinh hơn sẽ bị đào thải. Do đó, mọi người đầu tiên nên có trạng thái tu luyện đúng đắn. Trong chia sẻ của chúng tôi với những người khác, chúng tôi nhấn mạnh rằng mục đích tiên quyết là cứu độ chúng sinh. Vậy thì làm sao để chúng tôi hợp tác và làm tốt hơn? Chúng tôi học các bài giảng liên quan của Sư Phụ, bao gồm cả bài giảng “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009” và “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009.”

Thông qua học các bài giảng của Sư Phụ, chúng tôi phát hiện nhiều chấp trước trong nhóm của mình. Một số học viên dựa dẫm vào các luật sư. Một số thì dính mắc vào kết quả. Một số cảm thấy rằng các học viên đã bị bắt bởi vì họ không làm được tốt. Chấp trước lớn nhất là lòng hận thù với công an. Một số học viên cảm thấy rằng công an không đáng được cứu độ. Một số thì muốn phát chính niệm để làm cho một vài công an bị ốm. Một số lại nghĩ rằng công an vĩnh viễn không được siêu sinh. Một số lại nghĩ rằng công an nên bị tiêu hủy ngay lập tức.

Sau khi cả chỉnh thể đề cao nhận thức của họ, các học viên đã chấp nhận những cách tiếp cận khác nhau để giải cứu các bạn đồng tu của chúng tôi. Một số học viên phát chính niệm ở phạm vi gần nơi cuộc bức hại đang xảy ra. Một số thu thập số điện thoại của những người liên quan tới cuộc bức hại. Một số đã tới cả những sở ngành liên quan để giảng chân tướng. Một số viết vài lá thư về Pháp Luân Công. Chúng tôi đều đạt tới một nhận thức chung. Tất cả các học viên địa phương thay nhau phát chính niệm liên tục. Một số học viên chưa hề bước ra trước đây cũng tham gia với chúng tôi. Mặc dù vậy, chẳng mấy chốc, mà một số học viên trở nên uể oải. Họ cảm thấy vẫn ổn nếu họ không phát chính niệm, bởi vì đã có những người khác đang làm.

Chúng tôi đã nhận ra rằng mỗi học viên địa phương là chịu trách nhiệm một không gian hoặc phạm vi nhất định. Chúng sinh trong một sở công an nào đó được quy cho những phạm vi mà chúng ta đang chịu trách nhiệm. Nếu chúng ta không loại trừ những nhân tố tà ác trong phạm vi của chúng ta, nó sẽ ảnh hưởng tới các chúng sinh ở đó để được cứu độ. Do đó, chúng tôi đi tới kết luận: mỗi học viên sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp nếu chúng tôi không phát chính niệm cho tốt. Sau đó, mọi học viên tham gia nỗ lực này đều rất tinh tấn. Một học viên lão niên được phân công phát chính niệm trong 30 phút sau lúc 1 giờ sáng. Một ngày, bà ấy ngủ quên và bỏ lỡ phiên của mình. Bà ấy đã khóc sau khi tỉnh dậy, nhận ra rằng bà ấy sẽ bị ảnh hưởng và giờ là lúc bà ấy phải thoát khỏi tà ác. Bà ấy đã khắc phục bằng cách phát chính niệm một giờ sau đó.

Chúng tôi thực hiện trước nhiều sự xếp đặt. Vào ngày xét xử, một số học viên đã tới tòa án để phát chính niệm. Hầu hết các học viên tập trung tại những nhà của học viên và phát chính niệm theo nhóm ở cự ly gần tòa án. Chúng tôi cuối cùng đã tống khứ được chấp trước về thù hận với những người liên quan tới cuộc bức hại và thật sự xuất tâm từ bi với tất cả công an và các viên chức. Chúng tôi đã thanh trừ thành công tà ác không chế công an. Chúng tôi biết rằng chúng sinh sẽ được cứu miễn là họ nhận ra chân tướng và lựa chọn đúng đắn.

Chúng tôi gửi giấy mời khắp thành phố, yêu cầu mọi người thúc giục luật sư Bắc Kinh để biện hộ vô tội cho tất cả các học viên Pháp Luân Công, và để thấy ai phạm những tội ác thật sự. Tà ác rất sợ hãi, và họ đã ra điều kiện rằng chỉ có hai thành viên gia đình mỗi học viên được phép vào phiên tòa. Phía bên ngoài tòa án được canh gác cẩn mật. Công an và các nhân viên hội đồng đứng đầy phòng xử án. Chúng tôi được kể sau đó rằng các nhân viên từ Hội đồng Chính trị và Luật pháp cùng phòng 610 ở trên gác. Luật sư được gọi vào gặp nhân viên tòa án hai giờ trước phiên xử. Vị quan tòa của tòa hình sự lấy ra một giấy mời và bảo vị luật sư: “Cái này được gửi tới nhà của tôi, kêu gọi tất cả dân chúng ở thành phố đến dự. Chúng tôi đang chịu nhiều áp lực.” Ông ấy cũng lấy ra điện thoại di động của mình và cho vị luật sư xem: “Ông xem này. Tất cả các tin nhắn là về Pháp Luân Công. Nếu không có lệnh từ cấp trên, chúng tôi sẽ không xử những vụ án Pháp Luân Công này nữa.” Vị quan tòa đã nói chuyện với luật sư trong một thời gian khá lâu.

Trong quá trình xử án, phiên tòa rất ôn hòa. Vị luật sư đã đề xuất biện hộ vô tội cho các học viên. Ông phơi bày những người đã từng đe dọa và dàn xếp bắt bớ các học viên một cách bất hợp pháp, ông nói rằng việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công kể từ khởi đầu cuộc bức hại năm 1999 là luôn trái pháp luật. Các học viên cũng cung cấp những biện hộ vô tội của chính họ.

Khi chúng tôi hỏi những thành viên gia đình của các học viên rằng họ đánh giá thế nào về việc biện hộ của luật sư, một số người bảo rằng họ rất hài lòng. Luật sư cũng bảo rằng phiên tòa là ôn hòa và không hề có trở ngại gì. Một trong số các thành viên gia đình cũng nghe một viên công an nói rằng vị luật sư đã làm rất tốt.

Phía trước tòa, một viên công an địa phương đã bắt giữ một học viên và mang anh đi trong một xe tải. Công an mang người học viên tới một quán ăn, và đã mời anh ăn trưa trước khi gửi anh về nhà sau đó. Họ bảo với người học viên: “Sở công an đã ban hành một lệnh bắt giữ anh, cho nên đừng có đi ra ngoài trong hai ngày tới đây.

Một ngày, một học viên tới nhóm học Pháp của chúng tôi. Cô rất hạnh phúc và bảo, “Hàng xóm của tôi đã hỏi tôi liệu tôi vẫn tập Pháp Luân Công đấy chứ. Tôi bảo vâng.” Hàng xóm của cô ấy bảo cô ấy đúng khi tập Pháp Luân Công. Con dâu của vị hàng xóm của cô ấy bảo rằng chúng ta không hề phạm tội; nhưng kẻ bắt giữ chúng ta đã phạm tội. Con dâu của người hàng xóm của cô ấy làm việc trong hội đồng nhân dân khu vực và cô ấy cũng tới nghe biện hộ mấy ngày trước đó.

Một học viên khác đã tới một khu để nói với mọi người về Pháp Luân Công. Cô ấy bảo chúng tôi là chỉ bằng vài lời, một người (không phải là học viên) đã bảo rằng Pháp Luân Công là một tín ngưỡng; một luật sư Bắc Kinh đã tới để biện hộ vô tội cho các học viên Pháp Luân Công đang bị bức hại, và tà đảng Cộng sản Trung Quốc không có lý do gì để bức hại Pháp Luân Công.

Hai tháng sau, chúng tôi đã yêu cầu luật sư tới tòa để lấy quyết định phán xét cuối cùng. Trong vòng hai tháng đó, Cục Tư pháp đã đe dọa vị luật sư cho nên ông ấy có chút do dự để đi. Chúng tôi đã khuyến khích ông ấy, bảo ông chắc chắn sẽ ổn thôi. Vị luật sư vẫn lo lắng và hỏi, “Làm sao các vị biết được?” Chúng tôi đã mỉm cười và bảo ông ấy rằng chúng tôi sẽ giúp ông ấy bằng tất cả phương tiện của chúng tôi. Khi vị quan tòa của tòa hình sự trông thấy vị luật sư, ông ấy nhanh chóng mời vị luật sư vào trong văn phòng của ông ấy. Ông ấy vui vẻ bảo với vị luật sư: “Pháp Luân Công là tốt. Nếu không, tại sao có quá nhiều chuyên gia nước ngoài, các học giả và các giáo sư tập luyện Pháp Luân Công.” Ông đã nói chuyện với vị luật sư trong gần 40 phút. Khi vị luật sư đi ra, ông ấy bảo với các học viên, “Các vị đã gửi cho quan tòa các thông tin về Pháp Luân Công chưa? Nếu chưa, các vị nên đưa một số cho ông ấy vì ông ấy sẽ trở thành một người thậm chí còn tốt hơn.

Sư Phụ đã giảng,

“chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn toàn không làm được.” (“Bài giảng thứ nhất”, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi chỉ có một nguyện là cứu độ chúng sinh. Sư Phụ đã cấp những thứ tốt đẹp cho mọi người. Sự hợp tác trong nhóm của chúng tôi đã giúp cho nhiều học viên mà chưa từng bước ra để làm như thế.

Với chỉnh thể phối hợp hài hòa, thì “lộ tự thông”

Năm ngoái, ba học viên địa phương đã tới nói chuyện với mọi người trong nhà họ về Pháp Luân Công. Họ đã bị mật báo cho công an và rồi bị bắt bất hợp pháp. Sau khi nghe tin này, các học viên đã hợp tác với nhau và bắt đầu nhanh chóng hình thành một kế hoạch để giải cứu các học viên. Một số học viên lên mạng truyền bá tin tức; một số học viên gửi thông báo ra ngoài, nhờ các học viên phát chính niệm. Một số khuyến khích những người nhà của các học viên đã bị bắt tới đồn công an và yêu cầu thân nhân của họ phải được thả ngay lập tức. Một trong số các học viên bị bắt đã được thả vào lúc đó.

Ba giờ sau đó, các học viên nước ngoài đã gọi điện tới đồn công an. Từ 6h sáng hôm sau, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bao quanh đồn công an. Nhiều học viên địa phương phát chính niệm ở cự ly gần với đồn công an. Một trong số người nhà của các học viên cũng tập Pháp Luân Công và không liên hệ với chỉnh thể trước khi anh ấy một mình tới đồn công an để hỏi về tình hình. Anh ấy bị công an đe dọa. Vào ngày thứ ba, chúng tôi đã hợp tác với nhau và yêu cầu thả người học viên. Thái độ của công an đã thay đổi và người học viên bị bắt đã được thả vào đêm hôm đó.

Một người chồng của học viên khác đã tới nhà tù và yêu cầu vợ của anh phải được thả ra. Khi công an chửi anh, anh đã không hề bị đe dọa và tiếp tục nói với viên chỉ huy. Công an rất sợ khi họ trông thấy rằng chồng của người học viên không hề sợ họ, và thay vào đó cứ kiên định yêu cầu viên chỉ huy phải rời khỏi văn phòng của ông ta. Cuối cùng, viên chỉ huy đã xin lỗi người chồng của học viên và đã đền cho anh 4000 Nhân dân tệ sau khi hỏi anh nhiều điều về nhân quyền. Người học viên đã được thả vào lúc đó. Sau sự việc này, người chồng của học viên bảo rằng anh ấy không biết lấy đâu ra cái dũng khí trong khoảnh khắc đó.

Những ai chưa từng bước ra giảng chân tướng giờ đã bước ra rồi.

Hiện giờ chúng tôi hiểu rằng đối với lần đầu chỉnh thể của chúng tôi đã thực hiện chỉ là một vài bước khởi đầu, nó vẫn còn quá xa so với yêu cầu của Sư Phụ. Chúng tôi vẫn có một khoảng cách lớn với các học viên ở các vùng khác mà đã thật sự làm tốt. Chúng tôi có nhiều thiếu xót và chúng tôi vẫn còn nhiều điều phải làm. Tuy nhiên, chúng tôi tin tưởng một cách kiên định vào Sư Phụ và Pháp. Chúng tôi sẽ làm ngày càng tốt hơn.

Trong giai đoạn này, những chấp trước của tôi về sợ hãi, dựa dẫm vào những người khác, và hướng ngoại thay vì hướng nội đều được phơi bày. Tôi đã tống khứ chúng một cách nhanh chóng. Tôi đã bước đi trên con đường của Sư Phụ dưới sự chăm sóc của Ngài. Mỗi lần tôi hoảng sợ, Sư Phụ đã cho tôi những cơ hội để tống khứ nhằm mục đích giúp tôi trên con đường trở về nhà.

Tạ ơn Sư Phụ từ bi vĩ đại!

Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/23/明慧法会–在整体配合中营救同修-249153.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/27/129728.html
Đăng ngày: 17-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên gốc.

Share