Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử tại vùng Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-11-2011]

Vứt bỏ nhân tâm, đường đường chính chính tu Đại Pháp

Sư Phụ giảng cho chúng ta rằng:

Thực ra toàn thể thế giới này, đã bị đệ tử Đại Pháp mỗi người bao thầu một phần rồi;” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])

Tôi là bác sĩ làm việc trong một bệnh viện. Phần lớn các bệnh nhân, bạn bè, thân quyến, và đồng nghiệp của tôi đã biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và đã thoái khỏi ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó, Đoàn thanh niên cộng sản và Đội thiếu niên tiền phong. Vài năm trước, công việc trong bệnh viện của tôi đã thay đổi, và hiện giờ tôi có nhiều thời gian hơn để làm ba việc. Tôi vẫn đang làm việc cho một người sếp không tin chân tướng về Đại Pháp, và thậm chí còn tham gia vào cuộc bức hại. Tôi cầu xin Sư Phụ ban cho tôi một cơ hội giảng chân tướng cho người giám đốc bệnh viện. Cơ hội đó đã đến vào một ngày của năm ngoái.

Người bí thư đảng ở bệnh viện gọi tôi lên văn phòng của anh ấy. Tôi lập tức phát chính niệm, quyết tâm cứu anh ấy. Khi tôi vào văn phòng và ngồi xuống, anh ấy đã nói rất lịch sự: “Cô rất có năng lực. Thật là đáng tiếc cho cô khi không còn chăm sóc bệnh nhân nữa.” Anh ấy hy vọng tôi có thể về lại vị trí [chức vụ] của tôi trước đây. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không muốn thay đổi vị trí, và tôi tình cờ thảo luận công việc với anh ấy. Trong lúc đó, tôi nói với anh ấy rằng tôi đã bị ngược đãi ra sao bởi cuộc bức hại hơn mười năm qua, Pháp Luân Đại Pháp là gì, tình tiết dàn dựng trong vụ tự thiêu ở Thiên An Môn, và mọi người cứu chính mình ra sao bằng cách thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi có thể nói rằng anh ta đã hiểu. Tôi khuyên anh không tham dự vào cuộc bức hại Pháp Luân Công, và anh ấy lập tức nói rằng sẽ không bao giờ làm vậy. Anh ấy nói rằng các học viên vô tội. Anh ấy đã biết chân tướng. Mặc dù ngay hôm đó anh ấy không đồng ý thoái ĐCSTQ, nhưng đã thoái sau khi một học viên khác nói với anh ấy.

Tôi nghĩ rằng tôi có thể mượn chủ đề này như một cơ hội tốt để giảng chân tướng cho giám đốc bệnh viện, vì ông ấy cần biết toàn bộ tình huống khi cố gắng chuyển đổi công tác của tôi. Tôi dành hai ngày cuối tuần để soạn một lá thư cá nhân dài 20 trang gửi cho ông ấy, nói chi tiết về công việc của tôi trong nhiều năm qua, qua đó cho thấy rằng đệ tử Đại Pháp là người tốt, bất kể họ làm ở đâu. Tôi nói với người giám đốc về sự phổ truyền của Đại Pháp, vạch trần những ngược đãi tôi đã trải qua trong cuộc bức hại, và những kẻ bức hại đã chịu nhận quả báo ra sao. Lời lẽ tôi hòa ái nhưng mạnh mẽ, tôi cố gắng gợi mở thiện tâm của ông ấy và tiêu diệt phần tà ác trong ông ấy. Cuối lá thư, tôi chân thành khuyên ông làm tam thoái. Tại nơi làm việc, ông ấy hiếm khi nói chuyện với mọi người, nhưng từ khi tôi đưa ông lá thư, ông ấy đã chủ động nói chuyện với tôi và đã hai lần cho tôi tham dự hội nghị nghiên cứu cấp tỉnh. Hơn thế, ông ấy không bao giờ đề cập đến việc thay đổi vị trí của tôi nữa.

Chủ nhiệm khoa của tôi cũng đã biết chân tướng về Đại Pháp và đã làm tam thoái, nhưng bà ấy không bao giờ đọc các tài liệu tôi đưa bà hay sẵn lòng nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng ba tuần trước, khoa tôi đã trải qua một số khó khăn khiến người chủ nhiệm rất lo lắng. Tôi viết một báo cáo cho bà, giúp giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Bà đã rất cảm động trước hành động của tôi, cảm nhận được cảnh giới tư tưởng của một đệ tử Đại Pháp và coi tôi như một người bạn thân. Tôi giảng chân tướng rõ hơn cho bà. Bà nói rằng con gái bà mới từ Mỹ về, và không ngừng nói về tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, chính sách mở cửa cho Internet, và làn sóng thoái Đảng mạnh mẽ. Từ đó, chúng tôi thường nói chuyện về Đại Pháp, và bà cho phép tôi đọc hoặc giảng chân tướng trong khoa khi tôi có thời gian. Tất cả các bệnh tật của bà đã biến mất. Quá trình liên quan đến việc xin nghỉ phép và làm hộ chiếu đã trở nên thuận lợi, khiến tôi có thể tham gia các hạng mục Chính Pháp quan trọng như Thế vận hội 2008, triển lãm World Expo tại Thượng Hải, Hội chợ làm vườn Thế giới và rất nhiều hạng mục khác. Mỗi ngày tôi đều giảng chân tướng và thuyết phục từng cá nhân làm tam thoái. Khi tôi có thể phóng hạ nhân tâm, những lời tôi nói ra trở nên cảm động hơn và có thể cứu độ chúng sinh.

Sư Phụ đã giảng:

“Hết thảy những gì trên thế gian đều đã vì Chính Pháp mà được khai sáng; các đệ tử Đại Pháp chính là những nhân vật xuất chúng của thời nay, [mà] các giới chúng sinh từ xưa tới nay đều đang trông đợi. Hãy cứu và thu [thập] những chúng sinh mà chư vị cần cứu độ. Hãy chính niệm chính hành, giải thể hết thảy chướng ngại, truyền rộng chân tướng, ‘Thần tại nhân trung’.” (‘Gửi Pháp hội Stockholm tại Châu Âu’)

Đốt pháo hoa, thức tỉnh con người

Bốn năm trước, một học viên đã bị kết án bốn năm tù giam. Tôi minh bạch ra rằng chúng tôi cần lập tức giải cứu cô ấy. Cô ấy và tôi từng là những người bạn tốt trước khi bắt đầu tu luyện, nên tôi mua một số vật dụng sinh hoạt cần thiết cho cô và cùng chồng cô đến thăm cô. Vì chồng tôi ủng hộ tôi nên anh ấy lái xe đưa chúng tôi đến trại giam. Tôi nhận thấy chồng học viên này đổ lỗi cho cô trước tình thế của cô, nên tôi đã nói chuyện với anh ấy và giảng chân tướng cho anh. Anh ấy đã cảm động trước sự chân thành của tôi. Trước Olympic năm 2008, gần 20 học viên mà tôi quen biết đã bị bắt giữ. Một số bị đưa đến trại lao động cưỡng bức, còn một số bị kết án ba hoặc bốn năm tù. Chúng tôi đã gửi quà đến từng gia đình học viên suốt những kì nghỉ, dành những ngày lễ đến thăm họ, và giúp các gia đình có khó khăn về tài chính.

Chúng tôi đã khích lệ những gia đình này bằng cách cho họ biết rằng các học viên không có lỗi và rằng chúng tôi đều là các nạn nhân của cuộc bức hại tà ác này. Chúng tôi liên kết với nhau để vượt qua giai đoạn khó khăn này, vì chúng tôi như thể một đại gia đình. Sau khi được thả, từng học viên bị cầm tù đã trở về nhà, và chúng tôi chào đón từng người trong họ. Khi người cựu phụ đạo viên được thả, gia đình anh đã đốt pháo để mừng anh trở về và cũng là để tiêu diệt các nhân tố tà ác của Giang Trạch Dân.

Uy lực của chính niệm

Trưởng Phòng 610 của thành phố chúng tôi là một người bạn cũ của chồng tôi. Tôi thường giảng chân tướng cho anh ấy, và anh ấy đã làm tam thoái. Nhưng sau khi được thăng chức anh ấy đã thay đổi. Anh ấy yêu cầu tôi hợp tác với anh ấy và không gây rắc rối vì giờ anh ấy đã có chức vụ. Anh ấy thường phỉ báng Đại Pháp và phỉ báng những việc làm chân chính của các đệ tử Đại Pháp. Tôi đã cung cấp cho anh rất nhiều tài liệu thông tin, anh ấy đã nhận tất cả. Khi chính niệm của tôi mạnh mẽ, anh ấy giải thích rằng lý do nhận công việc đó là để được thăng chức. Tôi đã kể cho anh ấy những chuyện quả báo của những người từng bức hại Pháp Luân Công và nhắc anh chớ vứt bỏ cuộc sống của mình chỉ vì chút lợi nhỏ. Thế nhưng, những trường hợp bức hại vẫn không ngừng xuất hiện trong thành phố của tôi.

Một buổi tối, tôi đã hướng nội khi nhận ra rằng tâm trí tôi không thanh tịnh khi học Pháp. Sau đó tôi kéo dài thời lượng phát chính niệm thêm 30 phút sau 6 giờ tối. Khoảng 8 giờ, chồng tôi gọi điện nhờ tôi đến đón sau khi anh ăn tối với người trưởng Phòng 610. Khi tôi đến nơi, họ vào trong xe và người trưởng phòng nói rằng anh ấy đã nhận được một báo cáo từ ngoài thị trấn. Báo cáo nói rằng một số học viên bị bắt đã nói với công an về tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ bảo vệ tôi, và rằng tôi sẽ an toàn trong nhiệm kỳ của anh ấy. Tôi đã duy trì chính niệm rất mạnh mẽ.

Sau đó, chúng tôi đã nhiều lần ăn tối cùng nhau. Người trưởng phòng luôn đề cập đến việc anh ấy đã bảo vệ tôi ra sao, và anh đe dọa chồng tôi về việc an ninh nội địa đang giám sát và theo dõi tôi chặt chẽ ra sao. Kết quả là chồng tôi bắt tôi mang khỏi nhà tất cả các tài liệu Đại Pháp. Tôi đã hướng nội, và thấy rằng tâm sợ hãi của mình đã gây ra chuyện này. Tôi biết rõ rằng các đệ tử Đại Pháp đang làm những điều chân chính nhất. Chúng ta dựa theo Đại Pháp, và chính niệm của chúng ta đến từ sự tu luyện của chúng ta. Tôi hiểu rằng anh ấy chỉ đe dọa chồng tôi. Vậy nên tôi nói với chồng tôi: “Chúng ta sẽ không chi một xu nào cho anh ta vì sự tu luyện của em. Chúng ta sẽ không cố tình mời anh ta ăn tối nữa. Nếu anh ta dám bức hại người tốt thì anh ta đang phạm tội.”

Từ đó, mỗi khi người trưởng phòng đề cập đến việc anh ta đã bảo vệ tôi ra sao, chồng tôi trả lời một cách minh mẫn: “Tôi không nợ cậu ơn nghĩa nào cả, và cậu không dám bắt vợ tôi đâu.” Sự can nhiễu chấm dứt từ đó. Bây giờ tôi làm ba việc tinh tấn hơn. Tôi cảm thấy uy lực mạnh mẽ của chính niệm từ sự tu luyện vững vàng. Sư Phụ đã giảng:

“Toàn diện giảng rõ chân tướng, chính niệm thanh trừ tà ác, cứu độ chúng sinh, kiên định duy hộ Pháp; bởi vì chư vị là thành viên của Đại Pháp, kiên cố không thể phá, làm chính lại hết thảy những gì bất chính.“ (Đại Pháp kiên cố không thể phá, Tinh tấn yếu chỉ II)

“[Tới] thời khắc cuối cùng, nhân tố tà ác sẽ giảm thiểu, hoàn cảnh sẽ buông lỏng, hình thế trên thế gian sẽ có sự biến hoá; [nhưng] yêu cầu ‘tẩu chính lộ’ đối với chư vị là vĩnh viễn bất biến.” (“Tẩu chính lộ”)

Trong giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp này tôi phải học Pháp tốt, tu luyện bản thân tốt, và cứu độ nhiều chúng sinh hơn, viên dung với yêu cầu của Sư Phụ để hoàn tất thệ nguyện từ tiền sử.
_____________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/24/明慧法会–从临床到轻松岗位-249164.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/28/129738.html
Đăng ngày 17-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share