Từ Pháp hội chia sẻ tâm đắc thể hội qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài của Kim Đồng Tử ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2011]

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một nông dân. Khi mà công việc đồng áng không có nhiều để làm trong lúc nông nhàn, tôi đi làm tại một nhà máy như là lao động tạm thời. Tôi tận dụng tối đa cơ hội để gặp nhiều người hơn và giảng chân tướng bất kỳ khi nào làm việc trong môi trường khác. Trong cả chục năm tu luyện của tôi khi mà cuộc bức hại vẫn tiếp diễn, tôi đã bị giam, bị tống vào nhà tù và gia đình của tôi tan vỡ. Mọi người xung quanh tôi biết về những sự thật đó. Vì một trong những đội trưởng nghe về câu chuyện của tôi, ông ấy luôn gây khó khăn cho tôi khi trông thấy tôi. Ông ấy sai khiến các công nhân từ các làng bên để cũng có thái độ tiêu cực với tôi, và họ thậm chí bảo tôi rằng, “Anh tốt nhất đừng đề cập tới Pháp Luân Công với đội trưởng của chúng ta. Ông ấy bảo, ngay lúc mà anh đề cập về Pháp Luân Công, ông ấy sẽ đuổi việc anh.” Tôi rất bình tĩnh, bởi vì tôi có Đại Pháp trong tâm, và tôi biết tôi sẽ làm được tốt.

Bất kể thế nào thì tôi cũng là một người tốt. Khi tôi chủ động làm sạch một chút nước trên sàn trong lúc giải lao, vị đội trưởng nổi cáu với tôi một cách vô lý. Những người công nhân khác chứng kiến sự việc và bình luận rằng chúng tôi ổn cả, nhưng người tốt mà làm việc tốt lại đang bị trách mắng. Trong công việc, không có ai muốn làm việc nặng, nhưng tôi luôn sẵn lòng làm việc nặng nhất. Tôi là một người gầy gò, nhưng mọi người trông thấy tôi luôn mang những cái thùng to. Sau một thời gian, ông chủ của chúng tôi luôn yêu cầu tôi làm những việc nặng nhất, bởi vì không ai khác sẵn lòng ngoại trừ tôi, và tôi không bao giờ than phiền. Ông ấy phát hiện rằng tôi thật sự là một người tốt.

Có một người lái xe ở trong nhà máy thường hỏi tôi những câu hỏi bởi vì ông ấy biết rằng tôi là một học viên. Tôi giải thích mọi thứ cho ông ấy một cách kiên nhẫn, nhưng ông ấy bị đầu độc nặng bởi văn hóa đảng. Rất khó để ông ấy hiểu tại sao trời lại diệt ĐCSTQ. Tôi nhớ lại những lời giảng của Sư Phụ:

“Con người ngày nay rất khó cứu, chư vị cần phù hợp trạng thái của họ thì họ mới muốn nghe, chư vị phải nói thuận theo cái tâm của họ thì họ mới muốn nghe.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc Tế New York 2004”)

Tôi nói một cách điềm tĩnh với ông ấy với một nụ cười, để tôi kể cho ông một câu chuyện… Tôi tránh xung đột trực diện và đã sử dụng những câu chuyện lịch sử Trung Quốc để khai mở tâm trí cứng nhắc của ông ấy. Ông ấy luôn hỏi những câu hỏi khi có nhiều người công nhân xung quanh tôi. Hầu hết những người công nhân và vị đội trưởng đều phớt lờ những khái niệm này, cho nên họ muốn tấn công tôi và nói những từ phản cảm. Nhưng tôi luôn nhớ lời giảng của Sư Phụ,

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (“Lý tính”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi biết là tôi phải sử dụng từ bi và trí huệ tu luyện được từ Đại Pháp trong đám đông phức tạp này. Tôi duy trì sự điềm tĩnh và nói một cách cởi mở với một nụ cười. Khi chúng tôi nói chuyện, ông ấy đã mỉm cười, mọi người xung quanh tôi đã mỉm cười, và thậm chí vị đội trưởng của chúng tôi cũng mỉm cười. Mỗi ngày, có một chủ đề cho tôi để giảng chân tướng về nó. Sau này cứ khi nào người lái xe này đi vào nhà máy, ông ấy đều hô to với tôi, “Pháp Luân Công thật là tuyệt!

Một lần một miếng thủy tinh làm chân tôi chảy máu. Những công nhân bảo tôi lấy băng dính. Tôi bảo rằng nó ổn bây giờ thôi, không cần đâu. Vị đội trưởng nhảy bổ vào ngay khi nghe câu này, “tôi không tin, làm sao mà nó có thể lành nhanh thế hả?” Ông ấy kéo miệng vết thương mở ra và bóp cho một chút máu rỉ ra. Những người công nhân khác bình luận, “Ông ta quá là hống hách! Chỉ có anh, một học viên, mới có thể chịu nổi. Anh thực sự đúng là một người tốt!

Một lần khi tôi đang làm việc với vị đội trưởng một mình, và một người công nhân khác cần phải nói chuyện với ông ấy. Người công nhân trông thấy tôi và bà ấy bảo, “Ôi, mặt của anh kìa?” Tôi sờ vào mặt của mình, “Nó bẩn à?” Bà ấy bảo, “Không, chỉ là nó sáng lên!” Tôi trả lời, “Là bởi vì tôi tập Pháp Luân Công!” Đội trưởng của tôi nghe thấy câu này và hét lên, “tôi đã gặp hơn 100 học viên Pháp Luân Công và chưa từng thấy ai với khuôn mặt giống như của anh.” Tôi bảo họ, mỗi học viên có một trạng thái riêng biệt. Nhưng Pháp Luân Đại Pháp tu luyện tính mệnh song tu. Sư Phụ của chúng tôi đã giảng cho chúng tôi trong Chuyển Pháp Luân,

Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến.” (“Bài giảng thứ nhất”, Chuyển Pháp Luân)

Vị đội trưởng đã im lặng.

Một lần tôi phải trở về nhà giải quyết một số vấn đề, cho nên người lái xe và một công nhân nghiệp vụ làm việc của tôi một cách tình nguyện trong lúc tôi đi vắng. Ngay khi tôi quay trở lại, vị đội trưởng và các công nhân rất hạnh phúc khi gặp tôi, và hỏi, “Có phải anh đã gửi năng lượng cho họ không? Làm sao mà họ làm việc hiệu quả thế chứ?” Một người công nhân trước đây đã từng phản đối tôi nói với tôi rằng, “Ngày mai tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không biết chính xác Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu như thế nào, nhưng qua quan sát ông, tôi đã tận mắt chứng kiến người ta nói những lời phản cảm với ông và ngược đãi ông. Nếu không tu luyện, không có ai có thể chịu được điều đó.” Ông ấy bảo tôi rằng một lần vị đội trưởng của chúng tôi muốn sa thải tôi bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, người lái xe bảo ông ta rằng ông sẽ không cho phép điều đó.

Kể từ đó môi trường ở nhà máy đó đã thay đổi, và mọi người đều thích làm việc cùng với tôi. Đội trưởng của chúng tôi không còn gây khó khăn cho tôi, mà thỉnh thoảng còn trêu đùa. Môi trường trở nên vui vẻ và chân thành. Trước Tết Nguyên Đán, hợp đồng của chúng tôi cũng sắp chấm dứt. Đội trưởng của chúng tôi bảo tôi, “Xin hãy trở lại sau Tết.” Ông ấy không hề nói thế với bất kỳ ai. Tất cả công nhân đều mỉm cười, và bảo, “Nhìn xem, ông ấy chỉ muốn giữ việc cho ông năm tới.” Tôi biết là ông ấy đã biết được sự thật.

Một lần khi tôi nói về Pháp Luân Công với một cô gái, cô ấy hỏi tôi tới từ làng nào. Cô ấy cười ngay khi nghe câu trả lời của tôi. “Tôi nghe về ông lâu rồi qua chồng tôi (người lái xe). Anh ấy nhắc tới ông mỗi ngày khi trở về nhà. Những lời của ông rất là tốt đẹp, sự chính trực của ông tốt hơn tôi có thể tưởng tượng!” Tôi bảo với cô ấy, “Không phải tôi đâu. Là Sư Phụ của tôi mới tốt! Tôi đang nói về tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Là Sư Phụ đã an bài những cơ hội cho tôi để giảng chân tướng. Đại Pháp đã để tôi thiết lập một hình tượng tốt đẹp trong xã hội. Điều tôi đã làm chỉ là một chút xíu, so với những gì mà Sư Phụ đã trao cho tôi. Cảm ơn Ngài, Sư Phụ! Con thật sự vinh dự!

Sau khi tôi rời khỏi nhà máy đó, cứ khi nào tôi dừng lại đó, mọi người đều rất phấn khởi được gặp tôi. Tôi đưa cho họ các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cho đội trưởng của chúng tôi, và ông đã nhận chúng một cách hạnh phúc. Sinh mệnh của ông ấy đã được cứu, và ông ấy đã lựa chọn một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/25/明慧法会–心中有法-我会做好-249479.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/28/129744.html
Đăng ngày 14-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên gốc.

Share