Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Tiên Chi, một học viên ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2011]Trích: Cuối cùng, thậm chí tôi đã không có sức để ngồi dậy. Tôi đã không thay quần áo trong một năm và phải mặc quần áo, đi giày và đội mũ suốt cả ngày lẫn đêm. Tôi đã không thể chăm sóc bản thân và phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ tôi giúp tôi sử dụng phòng tắm. Tôi đã từng dùng hàng chục viên thuốc khác nhau hàng ngày. Tôi đã rất cầu kỳ với đồ ăn trước khi tôi bị bệnh, nhưng bây giờ, tôi ăn bất cứ thứ gì mọi người nói là tốt cho chữa trị bệnh. Thậm chí tôi còn uống một chén đầy mật lợn–cái đó chỉ khiến cho bệnh tật trầm trọng hơn. Tôi phát hiện ra điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp từ em gái của tôi. Sau khi em gái của tôi tu luyện Pháp Luân Công được bảy ngày, tôi quyết định rằng tôi cũng muốn tu luyện. Vào ngày đầu tiên tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi có thể dừng sử dụng tất cả các loại thuốc, và mỗi ngày qua đi sức khỏe của tôi được cải thiện. Vào ngày thứ bảy, lần đầu tiên trong nhiều năm tôi đã giặt được tất cả quần áo của tôi, và tôi cũng bắt đầu một thói quen vệ sinh cá nhân đầy đủ và khỏe mạnh. Tôi là một người tàn phế không tự lo liệu được bản thân vì bị bệnh rất nặng, và nằm liệt giường suốt ba năm, nhưng tôi đã được sống lại một cuộc sống mới chỉ sau bảy ngày tập Pháp Luân Công.

– Nguyên văn của tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ từ bi vĩ đại!

Xin kính chào các bạn đồng tu!

Một người tàn phế không tự lo liệu được bản thân sau khi bị ốm nặng trong vòng ba năm; Có lại một cuộc sống mới chỉ bảy ngày sau khi tu luyện Pháp Luân Công

Tôi đã từng bị đầu độc rất nặng bởi sự logic dối trá của tà Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi là một thiếu niên trong thời kỳ Cách mạng Văn Hóa. Bắt đầu từ lớp ba, chúng tôi đã không được phép nghiên cứu các sách giáo khoa chuẩn, nhưng thay vào đó, chúng tôi đọc, ghi nhớ, hay hát tất cả các bài hát mang nội dung của ĐCSTQ. Cuộc sống của tôi tràn đầy thất vọng, có rất nhiều lần mà tôi kêu trời, “Tại sao những người tốt lại không nhận được những điều tốt đẹp?” Tôi mong mỏi một cuộc sống hạnh phúc.

Chồng tôi và tôi có tính cách rất khác nhau. Anh là người nóng tính, cộc cằn, và đánh tôi thường xuyên. Tôi thường bị những vết bầm tím từ những trận đòn của anh ấy. Năm 1995, do nhiều năm thất vọng và oán giận liên miên trong cuộc sống, tôi bị ốm. Tôi bị viêm gan, viêm túi mật, viêm tụy, hở lá lách, lao thận, viêm loét, viêm tim, và chứng đau nửa đầu. Một hôm, chồng tôi tát vào mặt tôi, gây ra chấn thương tai trong. Cơ thể của tôi đầy những vết thương. Chồng tôi có lần đã đẩy tôi xuống đất, làm gãy hai xương sườn của tôi. Sau đó, tôi lâm bệnh và không thể làm việc được nữa.

Một ngày nọ, tôi đang chờ đợi để tiêm tại một phòng khám thì tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, tôi thấy rất nhiều tượng Phật hình dạng như một người, ngồi trên sông. Trong số họ, có một bức tượng Phật rất đặc biệt. Sau khi tỉnh dậy, tôi kể cho bác sĩ về giấc mơ của tôi. Bác sĩ nói rằng khi nhìn thấy một vị Phật trong giấc mơ là một điềm tốt. Tôi cảm thấy rất hài lòng khi nghe điều này, vì vậy tôi đã nói, “Điều này có nghĩa là tôi sẽ không chết đúng không?
Ngay cả sau khi tôi bị bệnh, như thường lệ, hàng ngày chồng tôi tiếp tục làm cho tôi tức giận. Kết quả là, bệnh của tôi trở nên nặng hơn. Mẹ tôi đã 72 tuổi, nhưng bà ấy vẫn cần phải chăm sóc cho tôi. Tôi bị mất nguồn thu nhập và chồng tôi chỉ đơn giản là đuổi tôi. Sau khi tôi bỏ đi, anh ta đã đưa một người phụ nữ về nhà. Con trai 17 tuổi của tôi bắt đầu làm việc để kiếm tiền giúp trang trải chi phí y tế của tôi. Con gái 15 tuổi của tôi cũng làm việc tại một cửa hàng như một người học việc. Hai con tôi được sinh ra trong môi trường gia đình như vậy, và phải tự chăm sóc bản thân. Lúc đầu, tôi vẫn có thể đi bộ và tự đi để lấy thuốc. Tôi đã đi đến bệnh viện thường xuyên, và mỗi lần đó tôi đã mua một chai thuốc, tôi mong rằng nó sẽ là chai thuốc và lần khám cuối cùng của tôi. Lương của con trai tôi chỉ 500 nhân dân tệ, không đủ để trang trải chi phí y tế của tôi. Sau đó, con trai của tôi trở lại quê hương của tôi để bắt đầu một công việc kinh doanh; sau đó cuộc sống của tôi trở nên còn vô vọng hơn.

Tôi đặt mọi hy vọng của mình vào con gái tôi, và yêu cầu cháu tìm việc, tuy nhiên, cửa hàng cháu học việc không muốn con tôi rời đi. Chủ cửa hàng để nghị trả cháu 200 nhân dân tệ một tháng, là mức rất thấp. Cháu tiết kiệm trong vòng bốn tháng để mua cho tôi một công cụ vật lý trị liệu, thứ mà tôi sử dụng cả ngày lẫn đêm. Tuy nhiên, làn da trên bụng của tôi đã bị đốt cháy vì tôi đã để nó ở trên đó quá lâu. Da tôi nhìn giống như bị gà mổ, và chất lỏng màu vàng rỉ ra từ vết thương. Cuối cùng, tôi đã không đủ sức để ngồi dậy. Tôi đã không thể thay quần áo trong một năm và phải mặc quần áo, đi giày, đội mũ suốt cả ngày lẫn đêm. Tôi đã không thể chăm sóc bản thân và phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ tôi giúp tôi sử dụng phòng tắm. Tôi đã từng sử dụng hơn chục loại thuốc khác nhau hàng ngày. Tôi đã rất cầu kỳ về đồ ăn thức uống trước khi tôi lâm bệnh, nhưng bây giờ, tôi ăn bất cứ thứ gì mọi người nói là tốt cho việc chữa trị bệnh. Thậm chí tôi uống rất nhiều mật lợn — điều đó chỉ khiến cho bệnh tật nhiều hơn. Tôi nghe nói rằng ăn cá chình sống có thể làm giảm vàng da, vì sự sống còn của tôi, tôi chỉ nhắm mắt lại và nuốt từng con, từng con cá chình. Trong suốt thời gian ba năm bệnh tật này, tôi đã nuốt từ hai đến ba chậu cá trình. Tất cả mọi thứ mà tôi thử đã không giúp ích được gì. Tôi tự hỏi, “Tôi có nên chết như thế này không, và khi nào cuộc sống trong địa ngục này đến hồi kết?

Tất cả các vấn đề khác xảy ra đều là tốt. Em gái tôi cũng bị ốm do tràn dịch màng phổi (nước trong phổi), vì vậy cô ấy cũng chuyển đến nhà của mẹ tôi (bà cũng đã ly dị). Cô ấy ở chung phòng với tôi, và sức khỏe của cô ấy cũng xấu đi. Trong mùa đông lạnh thấu xương, cô ấy nằm trên cầu thang bê tông bên ngoài nhà với cái bụng phơi ra, vì đó là cách duy nhất mà cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn. Người qua lại nghĩ rằng cô bị bệnh tâm thần. Mẹ già của tôi đã phải chăm sóc hai cô con gái bị bệnh rất nặng. Những người hàng xóm khá lo lắng cho mẹ tôi. Đó đơn giản là một tai họa nối tiếp tai họa khác.

Vào một ngày năm 1998, em tôi thấy một số học viên Pháp Luân Công tập năm bộ công pháp tại một công viên nhỏ không xa nơi chúng tôi sống. Cô bị ấn tượng bởi các từ trên một biểu ngữ ghi là, “Thân thể Kim Cương không thể phá”. Cô ấy đề cập điều đó với tôi, nhưng tôi đã không động tâm. Tôi đã bị tẩy não bởi hệ tư tưởng của ĐCSTQ, vì vậy tôi không tin rằng bất cứ điều gì giống như thế có thể là đúng. Sau khi tôi bị bệnh, năm người đã cố gắng thuyết phục tôi sang Thiên chúa giáo, nhưng tôi từ chối. Ngày em gái của tôi đi đến điểm tập công với một nỗ lực để học các bài công pháp khá nhiệt tình, nhưng cô ấy mặc một chiếc áo khoác rất bẩn, vì vậy các học viên nghĩ rằng cô có thể có các vấn đề về tâm thần. Họ hỏi cô ấy một vài câu hỏi để xác định xem liệu cô ấy có khả năng tu luyện không.

Sau khi cô ấy trở về từ điểm tập công, cô thông báo rằng cô ấy đã quyết định ngừng dùng tất cả thuốc của mình. Tôi rất ngạc nhiên, bởi vì trước đó cô không bao giờ bỏ dù chỉ là một liều. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên tin cô ấy nếu cô ấy vẫn ổn mà không dùng thuốc trong vòng 24 giờ. Ngày hôm sau, em gái tôi đã ra khỏi giường và hết vào lại ra khỏi nhà giống như một người bình thường. Cô ấy đã giúp mẹ tôi một số việc nhà, và thậm chí xách và đổ một xô nước ở bên ngoài nhà. Tôi đã thực sự ngạc nhiên và cảm thấy rằng điều này thực sự kỳ diệu. Cô ấy lấy một cái rìu và chặt vụn bài vị mà cô đã mua sau khi cô bị bệnh, vì nó sử dụng yêu thuật của cáo, chồn, ma quỷ và rắn để chữa bệnh. Tôi còn ngạc nhiên một lần nữa, vì chỉ có một người khỏe mạnh mới có thể nâng rìu được. Tôi đã chứng kiến quyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi em gái của tôi tu luyện Pháp Luân Công được bảy ngày, tôi nói với cô ấy rằng tôi cũng muốn tu luyện. Vì tôi đã không được ra khỏi nhà trong hơn một năm, tôi sợ rằng tôi có thể không có khả năng để tu luyện, nhưng Sư Phụ đã nhìn thấy lòng mong mỏi được tu luyện của tôi, và an bài một nhóm học Pháp đối diện nhà tôi đêm đó. Tôi bước ra khỏi nhà rất khó khăn, và cầu xin Sư Phụ giúp tôi tới được địa điểm (tôi đã nghe các bài giảng của Sư Phụ mà em gái của tôi mang về nhà). Vào thời điểm đó, tôi bị phù toàn thân, và dạ dày của tôi đã phình ra như một người phụ nữ mang thai. Thấy các học viên khác ngồi trong tư thế hoa sen, tôi đã cố gắng để bắt chước họ. Toàn thân tôi đã đổ mồ hôi, nhưng cuối cùng, tôi có thể ngồi được tư thế hoa sen. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào con đường tu luyện. Sau khi học Pháp xong, tôi trở về nhà. Gió rất mạnh, nhưng nó không ảnh hưởng đến tôi, thậm chí mồ hôi còn đầm đìa. Tôi từng rất dễ cảm lạnh vì quá yếu.

Tôi đã không uống thuốc, và cũng không sử dụng công cụ vật lý trị liệu từ ngày đầu tiên tôi bắt đầu tập các bài công pháp. Mỗi ngày trôi qua sức khỏe của tôi được cải thiện. Vào ngày thứ ba, mặc dù đôi mắt của tôi nhắm, tôi thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân bồng bềnh trước mặt tôi, sau đó nó bay đi sau một vài giây. Tôi hiểu rằng Sư Phụ muốn tôi có cuốn sách. Vào ngày thứ năm, tôi đang đứng tại điểm tập công và nhắm mắt lại, khi đó tôi đã nhìn thấy một vòng tròn ánh sáng màu đỏ trên đầu tôi bốn hoặc năm lần. Tôi hiểu rằng Sư Phụ đang thanh lọc bộ não của tôi. Vào ngày thứ bảy, lần đầu tiên trong nhiều năm tôi giặt tất cả quần áo của tôi, và tôi bắt đầu một thói quen vệ sinh cá nhân đầy đủ và khỏe mạnh. Tôi là một người bị tàn phế không tự lo liệu được cho bản thân sau khi bị ốm nặng và nằm liệt giường suốt ba năm, nhưng đã giành lại được một cuộc sống mới chỉ sau bảy ngày tập Pháp Luân Công. Tôi biết ơn Sư Phụ vì đã cứu cuộc đời tôi. Cuộc sống của chúng ta đã được Đại Pháp ban tặng lại cho chúng ta. Mẹ tôi nói trong niềm hân hoan, “Con xin cảm tạ Sư Phụ! Sư Phụ thật là tuyệt vời! Ngài đã cứu mạng sống hai cô con gái của con.”
Thông qua học Pháp, tôi bắt đầu nhận ra rằng hồng truyền Đại Pháp không chỉ chữa bệnh tật, ngoài ra còn thanh lọc cơ thể cho các học viên, cho phép họ tu luyện. Tôi cũng ngộ ra rằng có những yêu cầu cao về tâm tính cho các học viên. Tôi quyết định tu luyện, vì vậy tôi học Pháp, tập công, hồng truyền giáo lý của Pháp Luân Đại Pháp và đã tham gia pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tại địa phương. Tôi tham gia một nhóm tập công với sự tham gia của hàng ngàn người–cảnh tượng thật ngoạn mục.
Tôi đã vật lộn trong khổ nạn suốt cả cuộc đời, và ở trong tình trạng nửa sống nửa chết trong suốt ba năm trước khi tôi tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Tôi phát hiện ra lý do để đến thế giới này, và lý do tại sao tôi phải chịu đựng quá nhiều. Tất cả những câu hỏi chưa được trả lời này đã nhanh chóng được giải quyết. Sau đó, cuộc sống của tôi trở nên thoải mái, sung túc, và đầy đủ hạnh phúc mà trước đó tôi chưa bao giờ trải nghiệm.

Toàn thể gia đình tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, từ những lợi ích mà chị em tôi đã nhận được. Rồi sau đó, hơn hai mươi người trong gia đình bắt đầu tu luyện. Ngoài ra, một vài người hàng xóm cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Một buổi sáng khi tôi đi đến một công viên để tập bộ năm bài công pháp, trời quá lạnh và các ngón tay của tôi đã trở nên tê cóng. Tôi cảm thấy buồn nôn trong khi tập bài công pháp thứ hai “Pháp Luân trang pháp,” tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục và hoàn thành bài tập. Trên đường trở về nhà, các ngón tay của tôi đã đông cứng đến nỗi tôi thậm chí còn không thể tháo bỏ đôi găng tay của mình. Một lúc sau, cuối cùng tôi có thể cởi bỏ đôi găng tay nhưng các ngón tay của tôi đau đớn tột cùng. Một lúc sau đó, chúng lại hoạt động bình thường như thể không có chuyện gì đã xảy ra. Không có dấu hiệu của sự tê cóng. Những ngón tay của những người không phải là học viên có thể đã bị hủy hoại. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời!

Một thời gian sau, con trai tôi đến để đón tôi trở về nhà từ nhà của mẹ tôi. Tôi miễn cưỡng đôi chút khi rời khỏi môi trường tu luyện, nhưng sau đó nghĩ rằng điều này có thể được an bài bởi Sư Phụ cho tôi trở về nhà để hồng truyền Pháp Luân Công, vì vậy tôi đã trở về với con trai tôi. Con tôi biết rằng cha nó đã quan hệ với một người phụ nữ khác trong vòng ba năm, vì vậy tôi đã không thể trở về nhà. Cháu đã thuê một căn nhà nhỏ cho tôi. Lúc đầu, tôi không biết liệu có một điểm tập công ở gần đó không, vì vậy tôi tập công một mình ở nhà. Sau đó, tôi nghe nói về một điểm tập công khá xa nhà. Tôi bắt đầu tập luyện các bài công pháp vào lúc 5 giờ sáng, và đi đến điểm tập công sau khi hoàn thành bài tập thứ năm (thiền định). Tôi cũng tìm thấy nhóm học Pháp ở vùng đó. Tôi học Pháp và tập công hàng ngày, đi về nông thôn hồng Pháp và hướng dẫn các học viên mới học Pháp và tập công. Tôi cảm thấy hoàn toàn tự do mà không hề lo lắng, và đã rất hạnh phúc.

… Còn tiếp


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/明慧法会–我的命是大法给的-走回来了(1)-248921.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/24/129679.html

Đăng ngày 14-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share