Bài viết của Nghênh Tân, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-03-2023] Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp 59 tuổi, sống ở vùng nông thôn tỉnh Hà Bắc. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình và cách mà con dâu tôi nhận được phúc báo.

Tôi kết hôn vào năm 1997. Vào ngày cưới, răng tôi bắt đầu đau dữ dội. Từ đó tôi hầu như không thể ăn rau được. Cơn đau sau đó lan đến ngực, dạ dày, và thắt lưng tôi. Đôi khi tôi không thể làm việc nhà vì quá đau. Tôi sụt 20kg và cũng không thấy tốt hơn sau khi uống thuốc.

Ba tháng sau, vào một hôm, tôi đi khám nha sỹ ở xã lân cận và kết hợp với thăm người dì sống tại đó. Lúc đó, tình cờ dì tôi và vài người bạn đang học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi học Pháp và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp cùng với họ. Tôi trở về nhà sau khi đi khám răng.

Một vài tuần sau, vùng thắt lưng của tôi đau đớn dữ dội. Tôi nghĩ: “Lẽ nào Sư phụ chăm sóc cho mình nhỉ?” Tôi quyết định đọc sách. Tuy nhiên, sau khi đọc Chuyển Pháp Luân được một lúc, tôi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc khi thấy cơn đau biến mất. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái! Tôi vui mừng nghĩ: “Mình có Sư phụ rồi! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!”

Kể từ đó, tôi tin tưởng vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp và kiên trì học Pháp luyện công bất kể bận rộn đến đâu. Tôi chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ dạy. Tôi có thể cảm nhận thấy Sư phụ ở bên cạnh và tiếp tục tịnh hóa thân thể cho tôi, thúc giục tôi tu luyện tinh tấn.

Một đêm, cơn đau dữ dội ở dạ dày khiến tôi tỉnh giấc. Tôi khóc: “Sư phụ! Sư phụ!” Tôi cảm nhận rõ rằng Sư phụ đang tịnh hóa dạ dày của tôi. Cơn đau dừng lại sau một lúc. Kể từ đó, dạ dày tôi không đau nữa, và tất cả những cơn đau khác đều biến mất. Tôi không uống bất kỳ viên thuốc nào trong 25 năm qua.

Một người bạn chung mai mối cho con trai và con dâu tôi. Các cháu hẹn hò, và mọi thứ tiến triển tốt đẹp cho đến khi mẹ cô bé phát hiện tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc về Đại Pháp, bà nói với con gái mình chấm dứt hẹn hò với con trai tôi.

Ban đầu, tôi nghĩ là một người tu luyện thì nên tùy kỳ tự nhiên. Nhưng khi hướng nội, tôi nhận ra mình không muốn giảng chân tướng cho người dân trong thôn của họ vì tôi lo lắng về sự phản đối của mẹ cô bé. Tôi nghĩ: “Đằng nào bà ấy cũng đã ngăn cản các con hẹn hò. Mình không có gì để sợ. Mình phải làm những gì mà một người tu luyện nên làm.”

Sau khi tôi ngừng lo lắng, con trai và con dâu tôi bắt đầu liên lạc trở lại. Bất chấp sự phản đối của mẹ cô, các thành viên còn lại trong gia đình đều chấp thuận. Các cháu đính hôn, sau đó tổ chức đám cưới.

Chứng trầm cảm của con dâu tôi biến mất

Con dâu tôi bị trầm cảm sau khi sinh con vài tháng. Cháu cũng bị mất ngủ trầm trọng. Một bác sỹ địa phương nói với cháu: “Thuốc không hiệu quả lắm. Thậm chí nếu cô đến chữa ở Bắc Kinh thì cũng phải mất nhiều năm mới khỏe lại được.”

Con trai tôi làm việc ở một thành phố khác. Con dâu tôi sợ phải ngủ một mình vào ban đêm. Tôi ở cùng và chăm sóc cho cháu. Cháu nói với tôi: “Con sẽ không bao giờ quên những gì mẹ đã làm cho con!” Tôi nói: “Chỉ có Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp con. Con có thể niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’” Cháu trả lời: “Mẹ con không tin điều này. Con đã hứa với mẹ con sẽ không tin.” Tôi nói với cháu rằng tôi không ép buộc cháu làm bất kỳ điều gì trái với mong muốn.

Con dâu tôi phải chịu đựng mỗi ngày. Cháu nói với tôi rằng cháu luôn nghĩ đến việc tự tử. Tôi nói: “Đừng làm thế! Tự tử cũng là sát sinh. Không phải là bản thân con muốn chết đâu, mà là một linh thể tà ác đang xúi giục. Con đừng nghe theo nó. Sư phụ có thể giúp con nếu con niệm chín chữ chân ngôn của Pháp Luân Đại Pháp mà mẹ chia sẻ. Nếu con không ngủ được vào ban đêm thì con có thể đọc sách Đại Pháp. Sư phụ sẽ chăm sóc cho con.”

Con dâu tôi biết về năng lượng thuần chính thông qua mạng Internet. Tôi nói với cháu Đại Pháp chính là năng lượng thuần chính nhất. Con dâu tôi xem một đĩa chương trình Thần Vận mà tôi chia sẻ. Một hôm, cháu hỏi mượn tôi quyển Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc sách, cháu ngày càng khỏe hơn và gần như hồi phục khi cháu tôi được 5 tháng tuổi, trừ việc cháu vẫn thấy sợ khi nghe tin người quen qua đời. Sau một thời gian, con dâu tôi hoàn toàn hồi phục và tống khứ được nỗi sợ ấy.

Vì tự trải nghiệm được những lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp, con dâu tôi có quan điểm tốt hơn về Đại Pháp.

Một công việc bất ngờ

Sau đó con trai và con dâu tôi có thêm một bé trai. Ngay khi con trai của các cháu đủ tuổi học mầm non, con dâu tôi muốn tìm việc. Một hôm, cháu nói với tôi rằng cháu sẽ nộp đơn xin việc. Tôi nói: “Mẹ không thể chăm sóc hai đứa nhỏ được.” Cháu nói đã lên kế hoạch gửi con gái vào trường mầm non và đón con về sau giờ làm. Tôi lo lắng rằng liệu chúng có về muộn quá hay không.

Tiếp đó, tôi nghĩ là một người tu luyện thì tôi không nên chấp trước vào tự ngã mà nên để Sư phụ an bài. Hôm sau, con dâu tôi bất ngờ được thuê làm giáo viên trường mầm non. Cháu kể với tôi rằng vị trí mà cháu định nộp đơn không được nhận vì lãnh đạo không có ở đó, tuy nhiên một giáo viên mầm non tình cờ nghỉ việc vào hôm ấy. Con rất biết ơn an bài của Sư phụ!

Trở thành giáo viên trường tư

Sau khi làm việc ở trường mầm non được một vài năm, con dâu tôi tích lũy được chút kinh nghiệm. Mùa hè năm ấy, cháu gái tôi chuẩn bị vào tiểu học nên con dâu tôi xin việc ở một trường tư. Con trai tôi và tôi không nghĩ đây là ý tưởng hay, tuy nhiên con dâu tôi đã nộp đơn. Tôi nghĩ mình nên buông bỏ quan niệm cá nhân và để Sư phụ an bài.

Trong cuộc phỏng vấn, con dâu tôi được yêu cầu hát một bài và ngâm thơ. Cháu nói không biết bài nào. Họ yêu cầu cháu dạy một buổi học. Cháu thực hiện với một phong thái thoải mái, nghĩ rằng mình sẽ không được chọn. Tuy nhiên, cháu lại được nhận trong số 30 ứng viên. Một vài người trong đó có bằng cử nhân và thạc sỹ. Lương cháu được tăng gấp ba lần. Cháu nói với một đồng nghiệp tại trường mầm non: “Tôi không ngờ mình được nhận. Thật là khó tin!”

Từ chối nhận tiền biếu

Trường này là một trường nội trú. Một vài phụ huynh tặng các giáo viên những món quà đắt đỏ. Một phụ huynh gửi cho con dâu tôi 300 Nhân dân tệ để mua điện thoại, nhưng thay vào đó, cháu bỏ 300 Nhân dân tệ này vào quỹ ăn trưa của con họ. Một phụ huynh khác kiên quyết tặng con dâu tôi một thẻ mua sắm. Cháu cố gắng trả lại nhưng không được. Cháu hỏi tôi nên làm gì. Tôi nói cháu nên trả lại, vì vậy cháu bỏ một khoản tiền tương ứng vào quỹ ăn trưa của học sinh.

Vượt qua kỳ thi để lấy bằng chứng nhận giáo viên

Con dâu tôi bắt đầu thi lấy bằng chứng nhận giáo viên trước khi được nhận vào làm tại trường tư và đã vượt qua được một kỳ thi. Cháu tiếp tục kỳ thi thứ hai. Trong số bốn người thi thì chỉ có hai người đậu, trong đó có con dâu tôi. Sau đó, con dâu tôi là người duy nhất vượt qua kỳ thi thứ ba.

Cháu nói với tôi: “Con thật may mắn!” Tôi nói: “Đó là vì con ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Con đã nhận được phúc báo!”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/18/457806.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/13/208867.html

Đăng ngày 28-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share