Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-03-2023] Khi tôi vào đại học năm 2005, mẹ đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện tâm linh và thiền định cổ xưa. Mỗi buổi tối tôi đều đọc vài đoạn trong sách rồi mới đi ngủ. Sau khi đọc một thời gian như vậy, tôi nhận ra trước đây mình đã rất ích kỷ. Tôi đặc biệt cảm thấy có lỗi về thái độ của mình đối với bà nội.

Bà nội trở thành góa phụ ở tuổi 49 sau khi ông nội mất vì bệnh lao ở tuổi 55. Bà có ba người con trai và ba người con gái. Con gái lớn nhất được bà gửi cho gia đình khác. Con gái thứ hai lên bảy tuổi thì qua đời. Bà nội không đủ tiền mua quần áo mới hoặc giày dép mới cho các con. Có khi bà thậm chí còn nhặt cả vỏ dưa hấu người ta ăn xong bỏ đi đem về nhà ngâm chua. Do hoàn cảnh gia đình túng thiếu mà cha tôi đã phải đi làm cho một cơ sở đánh bắt cá từ lúc tuổi thiếu niên.

Mẹ tôi lớn hơn cha tôi ba tuổi. Vì bà có sức khoẻ kém nên đa số các gia đình đi coi mắt đều nghĩ bà không thích hợp với con trai họ. Cuối cùng bà đã chọn cha tôi, vì ấn tượng với tài năng và phẩm chất cần cù chịu khó của cha. Điều duy nhất mẹ thấy khó chịu là mối quan hệ căng thẳng với bà nội.

Tôi được bà nội nuôi dưỡng từ lúc ba tháng tuổi. Tôi không sống cùng mẹ cho đến khi lên tám. Vì tôi là đứa cháu trai đầu tiên trong gia đình nên nhận được nhiều tình yêu thương của mọi người. Bà nội chăm sóc tôi rất cẩn thận chu đáo. Lúc tôi phải đến trường lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị diễn văn nghệ, bà nội đã dậy lúc 3 giờ sáng để nấu bữa sáng cho tôi. Mỗi khi tôi diễn xong, bà liền giặt sạch trang phục và cất đi để tôi luôn có trang phục cho lần biểu diễn kế tiếp. Mặc dù bà sống tằn tiện nhưng sẵn sàng mua thức ăn ngon và đồ dùng học tập cho tôi.

Sau khi chú tôi kết hôn, gia đình ngày càng phát sinh mâu thuẫn. Mọi người thường cãi nhau về vấn đề tiền bạc. Mẹ tôi không giỏi xử lý mâu thuẫn và đôi khi còn trở nên mất bình tĩnh. Bà tôi cũng rất thẳng thắn và nói những lời khiến mẹ tôi tổn thương. Mặc dù cả hai đều là những người thiện lương nhưng họ thường xuyên tranh cãi và không ai chịu nhường ai. Vì mối ác cảm giữa mẹ và bà nội mà bà nội dường như không còn thương tôi nhiều như trước. Tôi bắt đầu nảy sinh tâm oán hận đối với bà.

Đại Pháp đã cải biến tất cả

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005 và cuộc đời tôi đã hoàn toàn cải biến.

Bà nội đến thăm chúng tôi trong dịp tôi nghỉ đông vào năm 2006. Tôi xin lỗi bà: “Bà nội ơi, bà đã đối xử với con rất tốt lúc con còn nhỏ. Do con ích kỷ nên đã làm bà nội buồn lòng. Con thành thật xin lỗi bà, xin bà tha lỗi cho con“. Tôi biếu bà món quà trị giá 100 nhân dân tệ. Bà bật khóc.

Tôi cũng xin lỗi mẹ. Mẹ đã nhìn thấy những sự cải biến nơi tôi và cũng đã quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mối quan hệ giữa mẹ tôi và bà nội đã cải thiện đáng kể. Mẹ tôi mua một căn nhà mới cho bà nội và còn gửi tiền chu cấp cho bà nội nữa.

Khi nghe hàng xóm lăng mạ Đại Pháp, bà nội liền nói: “Ai nói Pháp Luân Đại Pháp là không tốt vậy? Con dâu tôi nhờ tu luyện Đại Pháp mà trở thành một người tốt đó”.

Năm 2020 tôi có một giấc mơ. Tôi thấy tôi và bà nội đang đứng cạnh nhau, mắt nhìn vào vô số chúng sinh ở bên kia ngọn núi, mỗi người ở đó đều cài hoa trắng trên tóc. Họ dường như rất chào đón bà nội. Có một giọng nói bảo phải phát chính niệm cho bà.

Sáu tháng sau, bà nội được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, ung thư đã di căn tới gan, thận, đầu và cột sống lưng của bà. Bà vô cùng thống khổ và tất cả chúng tôi đều rất buồn. Tôi cầu xin Sư phụ cứu bà nội. Nhưng tôi cũng minh bạch rằng bà đến thế gian là vì để được nghe chân tướng Đại Pháp. Trách nhiệm của tôi là để bà biết Đại Pháp là tốt. Sau khi bà minh bạch chân tướng, sinh mệnh của bà sẽ được Sư phụ quản.

Tôi đề nghị bà nội thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Kết quả xét nghiệm cho thấy tế bào ung thư đã được kiểm soát. Bà không còn thấy đau nữa. Bà nói: “Sư phụ của Đại Pháp đã ban phúc cho bà!”

Lúc lâm chung, bà nội vẫn rất bình thản và tường hoà. Tôi nắm lấy tay bà và nói: “Hãy nghĩ đến Sư phụ và phó thác mọi thứ cho Sư phụ, bà nhé!” Bà gật đầu.

Tôi nhớ có lần lúc tôi đang trò chuyện với bà thì bà nói: “Mẹ con luôn bắt lỗi bà những chuyện nhỏ nhặt. Điều gì đã khiến mẹ con thay đổi thành người tốt như vậy?” Tôi nói: “Mẹ con đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Sư phụ dạy mẹ con trở thành người tốt“. Bà nội nói: “Sư phụ thật là tốt! Chỉ có Sư phụ tốt mới có những đệ tử tốt như vậy!”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/12/457594.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/6/208395.html

Đăng ngày 21-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share