Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-03-2023] Vào tháng 6 năm 2016, tôi cùng với một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến vùng quê để phát tài liệu chân tướng. Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, người đồng hành của tôi đã tiếp cận một người phụ nữ trung niên. Bà ấy không những từ chối lắng nghe mà còn nguyền rủa chúng tôi và ném tài liệu xuống đất. Sau đó, tôi đã giải thích sự thật về vụ dàn dựng “Tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn”, cách mà Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới, và lý do vì sao thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại quan trọng. Bà ấy có vẻ hiểu ra một chút nhưng lại nói: “Các người nên nhanh chóng rời khỏi đây. Cảnh sát sẽ sớm đến bắt các người đấy.” Chồng bà ấy là người đã trình báo chúng tôi.
Khi chúng tôi vừa lên đường thì một cảnh sát mặc thường phục đang chặn ngay lối đi. Tôi nói với học viên kia: “Chúng ta không thể đi đường này. Hãy nhanh chóng sang đường khác thôi.” Cảnh sát thấy hai chúng tôi phóng xe rất nhanh nên không dám tóm lấy xe chúng tôi. Tôi nghe anh ta nói trên điện thoại: “Quay lại đây, họ đang đến!” Sau một hồi, một xe cảnh sát chạy về phía chúng tôi. Chúng tôi quay đầu lại thì thấy một xe khác đang chặn đường phía sau. Chúng tôi đã bị họ áp sát.
Tôi nói với học viên kia: “Đừng trả lời bất cứ điều gì họ hỏi, hãy cứ giảng chân tướng cho họ.” Cô ấy gật đầu. Ba cảnh sát ra khỏi xe, một người trong số đó quát lớn: “Này thì chạy trốn! Các vị dám chạy trốn sao?! Làm chúng tôi phải đuổi theo.” Một cảnh sát lục soát túi của tôi và hỏi, “Điện thoại của cô đâu?” Tôi nói: “Tôi không có cái nào.”
Tôi suy nghĩ: “Mình đã làm gì sai chăng? Nếu mình làm gì không tốt, mình sẽ sửa sai lầm dựa trên Pháp. Mình sẽ không bao giờ cho phép cựu thế lực khiến cảnh sát phải phạm tội đối với Đại Pháp. Mình phải cứu họ!” Tôi vỗ lên cánh tay anh ta và nói: “Này anh trai, chúng tôi không làm gì sai cả nên đừng bức hại chúng tôi. Không tốt cho anh đâu.” Anh ta trông ngỡ ngàng và thoáng im lặng, sau đó nói với cảnh sát mặc thường phục: “Đưa cô này vào xe trước.“ Tôi nói: “Tôi sẽ chạy xe theo xe cảnh sát các anh.” Anh ta rất lịch sự giúp tôi vào trong xe và nói: “Sẽ có người đưa xe của cô về đồn công an. Cô sẽ không mất nó đâu.”
Tôi thấy cảnh sát cũng kéo người học viên kia vào một xe khác. Ngay lúc này, hai người đàn ông lớn tuổi đang đạp xe ngang qua. Cảnh sát chặn họ lại và nói: “Hai ông hãy đi với chúng tôi để làm nhân chứng.” Họ nói: “Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.” Mặc dù vậy, cảnh sát vẫn ép họ vào trong xe với tôi và nói với cảnh sát mặc thường phục: “Đưa họ về đồn.”
Trên đường về đồn công an, tôi đã giảng chân tướng cho ba người đó. Cảnh sát lái xe nói rằng: “Tôi không chống đối Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói: “Tốt rồi. Khi chúng ta tới đồn công an, xin anh đừng nói gì.” Anh ấy gật đầu đồng ý.
Khi chúng tôi tới nơi, tôi trở nên sợ hãi và nhớ lại cuộc bức hại mình từng trải qua vào năm 2013. Tôi bị chóng mặt và nghĩ: “Mình sẽ giả vờ bị bệnh.” Sau đó tôi cảm thấy buồn nôn. Lúc này, tôi không thể tập trung nhẩm Pháp. Một cảnh sát trẻ nói: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp các vị, vì sao lại đến đây với bộ dạng này?” Lời nói này đã thức tỉnh tôi. Tôi tự nhủ: “Đúng rồi, mình là ai? Mình là một đệ tử Đại Pháp mà đến Thần cũng phải ghen tỵ. Mình không thể làm bẽ mặt Sư phụ, phải hành xử như một vị Thần. Mình sẽ dùng nhân phẩm mà chứng thực Pháp. Sư phụ luôn ở bên mình.” Ngay khi ý niệm này xuất ra, tôi đứng dậy như thể đã được tự do khỏi mọi trói buộc.
Một cảnh sát trẻ quay lại và yêu cầu tôi đến phòng thẩm vấn. Tôi bước vào phòng và thấy có một camera giám sát. Cảnh sát hỏi: “Tên cô là gì? Cô sống ở đâu?” Tôi đáp: “Nếu tôi nói với anh thông tin này, anh sẽ làm việc xấu. Sẽ tốt hơn cho anh nếu tôi không nói. Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp) nói rằng mọi người dân trên thế giới đều từng là thân nhân của Ngài, vì thế anh cũng là một thân nhân của tôi. Trong vòng luân hồi, chúng ta đã từng là anh chị em. Trước khi chúng ta rời khỏi chốn thiên quốc tốt đẹp không gì sánh được để đến thế gian này, chúng ta đã từng dặn nhau rằng: ‘Nếu một người bị mê mờ trong thế gian này thì người kia phải đánh thức họ dậy!’ Trong kiếp này, chừng nào anh còn mặc đồng phục cảnh sát, anh phải bảo vệ các đệ tử Đại Pháp!”
Sau đó, tôi giảng chân tướng cho anh ta về vụ dàn dựng tự thiêu Quảng trường Thiên An Môn, sự hồng truyền của Đại Pháp trên thế giới, và việc kiện hình sự cựu lãnh đạo ĐCSTQ là Giang Trạch Dân. Tôi cũng giải thích rằng tốt hay xấu đều có báo ứng và đưa ra nhiều ví dụ về những người bức hại các học viên Đại Pháp đã phải chịu quả báo sau đó.
Sau đó, tôi nhìn lên camera giám sát và nói: “Hãy để camera giám sát ghi lại những gì tôi nói cho tất cả cảnh sát nghe, hiểu chân tướng, ngừng bức hại Pháp Luân Đại Pháp và chọn cho mình một tương lai tốt đẹp hơn.”
Anh ta nói: “Nếu cô không khai tên thì tôi vẫn tìm ra được.” Anh ta truy cập vào trang web công an còn tôi thì xuất ra một ý niệm đến máy tính: “Pháp Luân đang xoay chuyển, Pháp Luân đang xoay chuyển.” Anh ta cứ tìm còn tôi thì liên tục mặc niệm câu ấy. Cuối cùng, anh ta không tìm thấy điều mình muốn và lẩm bẩm: “Lạ thật. Tại sao tôi không thể tìm được?” Anh ta nhanh chóng tắt máy, nhặt một tờ chân tướng Đại Pháp trên bàn và hỏi: “Ai đã phát cái này vậy?” Tôi đáp: “Tên tôi không có trên đó. Làm sao tôi biết ai phát chứ?”
Lúc này, người cảnh sát bắt học viên kia đã bước vào. Tôi hỏi: “Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?” Anh ta nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện khám.” Tôi liền thốt lên: “Anh đánh đập hay dọa nạt cô ấy vậy? Nếu cô ấy bị thương thì tôi sẽ không để anh đi!” Có vẻ như anh ta hơi sợ: “Tôi không làm gì cô ấy cả. Cô ấy đang ở trong xe. Sao cô không đến nói chuyện với cô ấy đi.”
Khi tôi bước ra, tôi thấy 8 cảnh sát đang bao vây chiếc xe. Tôi vào trong xe và thấy học viên kia đang khóc. Tôi cầm tay cô và nói: “Đừng sợ nhé đồng tu, những cảnh sát này là người tốt. Tôi sẽ giúp cô ra khỏi đây sớm thôi!” Học viên kia chạm tay tôi. Tôi hiểu rằng cảnh sát muốn tôi tiết lộ thông tin của học viên này nhưng tôi đâu có mắc lừa. Họ nói: “Ra đây đi. Sao các vị lại khóc? Đây mới là vấn đề đau đầu, phải làm gì với các vị đây?” Một người trong số cảnh sát nói: “Cô vào trong đi. Chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám.”
Khi tôi vào trong đồn công an, tôi nói với cảnh sát đã lục soát túi của tôi: “Anh trông rất lương thiện, không giống như cùng một người đã truy đuổi chúng tôi.” Anh ta nói: “Em gái, chính cô đã gọi tôi là ‘anh trai’ và lòng tốt của cô đã làm tôi cảm động.” Tôi nói: “Đó là duyên phận đã dẫn chúng ta đến cuộc hội ngộ này. Lý do tôi không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho anh là vì sự bình an của anh!”
Sau đó, tôi nghe thấy cảnh sát trả lời qua điện thoại rằng: “Đừng lo. Cô ấy đang giả vờ. Sau khi kiểm tra xong, tôi sẽ gửi cô ấy tới trại tạm giam.” Anh ta liền nói với tôi: “Em gái, tôi sẽ để cô đi. Hãy cho tôi số điện thoại gia đình cô để tôi nhờ họ đến đón cô về.” Tôi nghiêm nghị đáp: “Nếu anh không để học viên kia đi, tôi sẽ không đi.” Anh ta nói: “Tôi chỉ không thích những người có chất giọng vùng Đông Bắc như cô ấy.” “Anh trai, ở Đông Bắc có người tốt mà. Cô ấy là một người tốt giống như tôi.”
Tôi khăng khăng nếu anh ta không cho học viên kia đi, tôi sẽ không đi. Sau đó anh ta rời đi để gọi một cuộc điện thoại và quay lại nói: “Chúng tôi sẽ tách hai cô ra và thả cô ở nơi không có ai xung quanh.” Tôi sợ anh ta nói dối nên đáp: “Tôi không đi đâu cả. Anh đưa cô ấy tới đây và chúng tôi sẽ đi chung.” Anh ta ra ngoài gọi một cuộc điện thoại khác và trở lại nói, “Thậm chí cô không muốn nói cho tôi tên trước khi đi sao? Làm sao tôi liên lạc với cô trong tương lai khi có chuyện xảy ra?” Tôi nói: “Nếu anh muốn bức hại tôi, anh sẽ không thể tìm thấy tôi. Nhưng nếu anh muốn biết chân tướng về Đại Pháp, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Em gái, hãy cho tôi biết tên được không?” Tôi nói: “Tôi có thể nói cho anh nhưng tôi có vài điều kiện. Thứ nhất, anh không được bức hại các đệ tử Đại Pháp; thứ hai, anh không được ghi lại sự việc này vào kho dữ liệu; và cuối cùng, nếu một đệ tử Đại Pháp bị trình báo trong tương lai, anh phải bảo vệ họ.” Anh ta nói: “Chà, tôi là người có danh dự. Tôi biết giữ lời hứa. Tôi sẽ tạo một ngoại lệ trong hôm nay và vinh danh sự tử tế của cô. Em gái, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện tìm học viên kia.”
Lúc này, một cảnh sát lớn tuổi trở về từ bệnh viện và chào tạm biệt tôi. Tôi nói: “Anh trai, tôi xin lỗi vì chúng tôi đã gây phiền phức khiến anh phải đi làm vào Chủ Nhật.” Anh ấy yêu cầu cảnh sát mặc thường phục mang xe máy của tôi lên xe hơi. Tiếng còi hú của cảnh sát vang suốt dọc đường đến bệnh viện. Tôi nói với cảnh sát trẻ: “Trong tương lai, đừng bức hại các đệ tử Đại Pháp. Hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Anh ấy đáp: “Tôi sẽ ghi nhớ.”
Tại lối vào bệnh viện, anh ấy gọi đồng nghiệp đưa xe máy của tôi xuống. Anh nói với tôi: “Em gái, không tốt cho cô khi bị nhìn thấy đứng cùng tôi trong bộ đồng phục này. Hãy đi đi, cô sẽ thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cùng 4 cảnh sát mặc thường phục khác và người học viên kia. Hãy đi tìm họ và bảo trọng nhé. Sẽ không ai bám đuôi cô trên đường về đâu.”
Tôi nói: “Anh trai, tôi xin lỗi vì đã không làm tốt. Tôi đã khiến anh phải làm việc trong một ngày nóng nực như vậy. Cám ơn vì sự tử tế của anh. Cha mẹ anh sẽ trường thọ và bình an vì có người con trai như anh. Vợ và các con anh sẽ tự hào về anh. Trời đang tối rồi nên đừng vội vàng trên đường về mà hãy chú ý an toàn nhé. Tôi chúc cho một người tốt như anh sẽ có một cuộc sống bình an. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ và anh sẽ có một tương lai tươi sáng!” Cảnh sát rơm rớm nước mắt và không thể nói một lời. Anh ấy chỉ gật đầu lia lịa.
Tôi biết được rằng đồng tu của mình đang trong trạng thái tốt. Tôi nói với các cảnh sát mặc thường phục: “Xe máy của chúng tôi đã làm trầy xe hơi của các anh. Tôi có một 100 Nhân dân tệ. Số tiền này có thể không đủ nhưng xin hãy nhận lấy như tiền bồi thường nhé.” Họ từ chối nhận tiền. Cảnh sát mặc đồng phục cũng nói không nhận. Tôi nói: “Một người tu luyện thì đi đâu cũng phải làm người tốt. Nếu tôi làm trầy xe cảnh sát trong khi các anh truy đuổi tôi thì tôi sẽ không trả tiền vì các anh đang làm điều xấu. Nhưng xe bị trầy trong khi các anh chở tôi đến đây, vì thế tôi phải trả tiền.”
Họ thấy rằng tôi chân thành nên họ đã nhận lấy số tiền. Học viên kia nói: “Cảnh sát đã trả 50 Nhân dân tệ để tôi được khám nên tôi phải trả lại. Tôi không thể để họ trả tiền được.” Tôi cười và nói với các cảnh sát: “Tôi xin lỗi đã khiến các anh phải làm việc vào ngày Chủ Nhật. Lái xe cẩn thận trên đường về nhà. Các anh phải nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Chúng tôi chúc các anh bình an.” Hàng loạt cảnh sát trong xe đều vẫy tay chào chúng tôi.
Sau hơn 3 giờ đồng hồ đại chiến giữa thiện và ác, 8 cảnh sát rốt cuộc đã chọn làm điều tốt. Con xin cảm ơn Sư phụ vì đã bảo vệ và ban phước cho các đệ tử của Ngài trên suốt hành trình này. Chúng con thành tâm biết ơn Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/16/457768.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/10/208454.html
Đăng ngày 28-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.