Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-02-2023] Trong thời gian phong tỏa vì dịch bệnh, tôi tình nguyện đi giao thức ăn và thuốc uống cho những người có nhu cầu, dù là già hay trẻ. Tôi cũng tặng một số nhu yếu phẩm cho những người hàng xóm của mình. Tôi không hề sợ hãi. Cho đến nay, đồng nghiệp và người nhà ngưỡng mộ tôi vì những gì tôi đã làm.
Đầu những năm 1990, tôi may mắn được phân công công tác tại một doanh nghiệp nhà nước lớn thuộc tốp 500 công ty hàng đầu thế giới. Tôi làm ở phòng tài vụ, nơi mà mọi người đều muốn chen chân vào bằng các mối quan hệ và đi cửa sau. Công ty thường nghĩ mọi cách để thưởng cho nhân viên dưới dạng thưởng cuối năm, thưởng quý, thưởng tháng và thưởng cho những phong trào thi đua, hoạt động này nọ. Chúng tôi đã đến ăn tại tất cả các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Ở văn phòng, chúng tôi nói về cách ăn uống lành mạnh và cách ăn mặc đẹp, hợp thời trang. Khi một nhà hàng hoặc điểm vui chơi nào mới khai trương, chúng tôi nhất định sẽ đến ăn thử hoặc xem thử. Chúng tôi thay phiên nhau đi du lịch trong suốt mùa hè. Khi công nghệ mới trong lĩnh vực chúng tôi xuất hiện, công ty sẽ đào tạo chúng tôi sử dụng nó. Tất cả nhân viên trong công ty cũng đều được phân nhà.
Mặc dù lúc còn trẻ, tôi sống thoải mái. Thế nhưng, tôi thường cảm thấy tịch mịch, hư không và không biết ý nghĩa của nhân sinh rốt cuộc là gì.
Năm tôi 30 tuổi, tôi nhận được sách Chuyển Pháp Luân từ người nhà vì tôi muốn cải thiện sức khỏe của mình. Tôi đọc một mạch hết cuốn sách trong một lần. Kể từ đó, tôi đã tìm ra mục đích chân chính của sinh mệnh và không còn cảm thấy mịt mù nữa. Tôi cảm thấy an tâm. Tôi dậy sớm và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày. Thân thể tôi tràn đầy năng lượng. Mỗi lần đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi đều xem nhẹ danh và lợi hơn mà không nhận ra. Cả ngày tôi đều ngập tràn trong hạnh phúc, vui vẻ.
Trước đây, tôi dùng tên của mình để lấy thuốc cho mẹ và được công ty hoàn lại tiền. Bởi vì tôi có quan hệ tốt với mọi người nên quản lý của tôi luôn chấp thuận yêu cầu hoàn lại tiền của tôi. Tôi coi việc đó là hiển nhiên. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra mình không nên làm như thế. Theo chính sách của công ty, những gì tôi nhận lẽ ra không được công ty hoàn lại. Lợi dụng kẽ hở hệ thống, tôi nhờ bác sỹ đổi từ “thuốc bổ“ thành thuốc thông thường có thể uống được. Tôi gian lận để được nhận tiền, và điều này là không chân. Hơn nữa, thuốc là dành cho người nhà của tôi uống chứ không phải tôi uống. Công ty mất tiền vì hành động gian lận của tôi còn tôi thì tổn đức. Kể từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn làm những việc như thế này nữa. Tôi trở nên khỏe mạnh và không cần dùng đến thuốc. Kết quả là tôi đã tiết kiệm được một khoảng chi phí y tế đáng kể cho công ty.
Tôi làm ở bộ phận tài vụ nên mọi người thường nhờ chúng tôi giúp đỡ và hối lộ chúng tôi tiền. Tôi nhận ra những việc này là không phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp. Tôi nói với những người đó rằng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên làm tốt công việc của mình. Tôi trả lại tiền cho họ. Những người đưa tiền, cũng như đồng nghiệp của tôi đều ngạc nhiên. Ngày nay rất ít người có thể làm được như vậy. Hầu hết người ta đều tham lam tiền tài.
Giám đốc hạng mục yêu cầu tôi lập danh sách các nhân viên được nhận tiền thưởng. Sau khi lập danh sách, tôi mới phát hiện tất cả nhân viên trong hạng mục đều làm việc vất vả, còn tôi thì làm việc thoải mái và không phải dốc sức và đổ chút mồ hôi nào. Tôi xoá tên mình khỏi danh sách vì không muốn khởi tâm tham lam, tiền thưởng nên dành cho những người làm việc chăm chỉ. Mặc dù là thành viên trong hạng mục nhưng tôi đã không đóng góp chút gì cho dự án. Tôi không nên nhận tiền thưởng chỉ vì tôi làm trong bộ phận tài vụ và chuyên phụ trách mảng tiền thưởng cho nhân viên. Giám đốc dự án cũng cảm thấy lạ và liên tục yêu cầu tôi đưa tên tôi vào danh sách để nhận tiền, nhưng tôi từ chối.
Giám đốc bộ phận tài vụ sau khi biết chuyện đã nói tôi ngốc. Ai cũng tranh đấu để được tiền thưởng hoặc còn đòi thêm nhưng tôi thì không. Tuy nhiên, đồng nghiệp ngưỡng mộ tôi và nhờ đó biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không tham lam hay ích kỷ. Kết quả là họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tất cả họ đều bảo vệ tôi thậm chí khi nhiều học viên bị bức hại nghiêm trọng. Họ không để tôi bị tổn hại chút nào. Họ biết các học viên rất tốt.
Các đồng nghiệp đều thân thiết với tôi. Họ thích tâm sự cùng tôi và nói tôi lúc nào cũng vui vẻ tựa như có báu vật. Đúng vậy, tôi đã đắc được báu vật vô giá là Pháp Luân Đại Pháp.
Đồng nghiệp của tôi thường tranh đấu vì danh tiếng, địa vị, và lợi ích cá nhân nhưng tôi thì không. Tôi xem mỗi bạn đồng nghiệp như người thân trong gia đình. Tôi sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai và thân thiết với tất cả mọi người. Ai cũng thân thiện với tôi. Tôi chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp để hành xử và xem mọi thứ thật nhẹ.
Trí huệ của tôi được khai mở. Tôi hoàn thành công việc đặc biệt tốt dù chỉ tốn một ít công sức. Bản phân tích tài vụ của tôi đã trở thành kiểu mẫu cho công ty và tôi thường được khen ngợi.
Có lần mỗi nhân viên trong công ty phải làm kiểm tra sức khỏe toàn diện. Nhiều người mắc bệnh, thậm chí một số còn bị ung thư. Tôi đương nhiên rất khoẻ mạnh. Tôi đã không uống thuốc hơn 20 năm qua. Thậm chí trong thời kỳ dịch bệnh [viêm phổi Vũ Hán], tôi không hề lo lắng về việc mình có thể sẽ bị nhiễm bệnh.
Tôi chưa bao giờ dao động đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp kể từ khi bắt đầu tu luyện hơn 20 năm trước. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Tôi thấy rõ hơn đích đến của mình.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/28/457196.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/14/208060.html
Đăng ngày 11-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.