Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-04-2023] Tôi năm nay 78 tuổi hiện đang sống ở vùng nông thôn. Chồng tôi qua đời khi tôi 42 tuổi, để lại ba con gái và 7 mẫu ruộng để cày cấy. Lượng công việc rất nhiều và áp lực rất lớn. Nỗi đau tinh thần cộng với sự căng thẳng về thể chất đã khiến tôi gặp nhiều vấn đề. Chứng thoát vị đĩa đệm thắt lưng nghiêm trọng khiến lưng tôi bị còng 90 độ và gần như không thể đi lại được. Toàn thân tôi đau nhức, thậm chí việc nấu nướng cũng gặp khó khăn. Cuộc sống tưởng chừng như vô vọng.
Nhiều người trong làng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Được một người giới thiệu, tôi đã tham gia cùng họ vào tháng 8 năm đó. Tôi đã học tất cả năm bài công pháp trong một buổi chiều và mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Sau đó, tôi luyện công với nhóm vào buổi sáng và đọc các cuốn sách của Pháp Luân Công cùng với mọi người vào buổi chiều.
Không lâu sau, chứng đau lưng của tôi đã biến mất, tôi đã có thể đứng thẳng trở lại. Cơn đau ở chân và những nơi khác trên thân thể cũng biến mất. Tôi cảm thấy bản thân như biến thành một người hoàn toàn mới, tràn đầy năng lượng.
Cộng đồng của tôi
Sau khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, tôi đã cùng với các học viên khác nói với mọi người về chân tướng của Đại Pháp để họ không bị lừa dối bởi những tuyên truyền phỉ báng của ĐCSTQ.
Ba người chúng tôi bắt đầu với Bí thư Đảng ủy thôn. Chúng tôi nói với ông ấy chân tướng cơ bản về Pháp Luân Công và cách chúng tôi chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hằng ngày. Trong lần gặp thứ ba, ông ấy nói: “Tôi đã đọc tất cả các tài liệu của các bác và giữ chúng ở một nơi an toàn.” Ông ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tại một khu chợ nông sản, chúng tôi trò chuyện với Chủ tịch hội phụ nữ của làng và bà ấy đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Sau khi bà ấy nghỉ việc, tôi tớp gặp vị chủ tịch mới và bà ấy cũng thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một cựu Bí thư Đảng ủy trong làng là người đã từng chỉ đạo một số đảng viên ĐCSTQ đào cống ở hai bên đường lớn. Mặc dù được trả 60 nhân dân tệ mỗi ngày, nhưng họ đã bỏ việc sau vài ngày vì quá nóng và mệt mỏi. Chủ tịch hội phụ nữ đã nhờ các học viên Pháp Luân Công chúng tôi giúp đỡ với mức thù lao tương tự. Chúng tôi nói: “Chúng tôi sẽ làm giúp” và nói thêm rằng chúng tôi sẽ làm việc này miễn phí. Chúng tôi đã chăm chỉ làm việc và hoàn thành nhiệm vụ này. Bí thư đảng ủy thị trấn sau đó đã khen ngợi làng chúng tôi vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Bí thư chi bộ làng giải thích: “Chúng ta phải cảm ơn các học viên Pháp Luân Công trong làng của chúng ta.”
“Pháp Luân Công?” Bí thư Đảng ủy thị trấn cau mày hỏi.
Dân làng đứng bên cạnh mỉm cười. Thấy vậy, Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng mỉm cười.
Vào những ngày tuyết rơi, chúng tôi thường đến chợ nông sản gần đó để dọn đường. “Chúng tôi thực sự thích đến đây – đường xá rất sạch sẽ, gọn gàng” một số người bán hàng nhận xét. Đã có lúc rác trong làng chất thành đống mà không ai đến thu dọn. Nhiều học viên chúng tôi đã cùng nhau thuê xe tải tới dọn. Dân làng cảm thấy rất phấn khởi.
Một vài cuộc gặp gỡ
Sau khi cùng con gái chuyển đến thành phố sinh sống, tôi tiếp tục tìm cách để nói với mọi người về Pháp Luân Công.
Một ngày nọ, khi tôi đang giặt quần áo ở khu vực công cộng, một người phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống cạnh tôi. Thấy tay bà ấy run liên tục, tôi hỏi bà có sao không. Bà tỏ ra yếu và mệt mỏi, rồi chậm rãi nói với tôi rằng mình mắc rất nhiều bệnh và phải uống thuốc hàng ngày. Với tình trạng sức khỏe như vậy, năm nào bà cũng phải vào viện nhiều lần. Bà phải chi rất nhiều tiền cho việc chữa trị nhưng vẫn bị bệnh tật hành hạ.
“Tôi có một phương thuốc bí mật,” tôi nói. “Chị sẽ không phải tốn một xu nào mà lại vô cùng hiệu quả. Chị có muốn thử không?“ tôi hỏi.
Bà ấy hảo hứng hỏi: “Thật chứ?”
Tôi giải thích với bà ấy rằng khi còn đi học, tất cả chúng ta đều phải tham gia các tổ chức liên đới của ĐCSTQ như Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên. Trên thực tế, chúng ta đã thề cống hiến cuộc đời mình cho ĐCSTQ. Trời sẽ buộc nó phải chịu trách nhiệm cho những tội lỗi không thể tha thứ trong vài thập kỷ qua. Bằng cách thoái xuất khỏi nó và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” chúng ta sẽ nhận được phúc báo, bình an và khỏe mạnh.”
Bà ấy cảm ơn tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ngày hôm sau, tôi nói điều tương tự với chồng bà ấy và ông cũng đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.
Đến mùa xuân năm sau tôi mới gặp lại người phụ nữ ấy. Bà ấy rất phấn khởi khi thấy tôi và đã chạy về phía tôi. Bà nắm tay tôi và nói: “Tôi thực sự phải cảm ơn chị!”
“Tôi không làm gì cả đâu,” tôi trả lời. “Chị có thể cảm tạ Sư phụ Lý, nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp.”
“Cảm tạ Sư phụ Lý!” Bà ấy nói.
Vài năm qua, tôi thường thấy bà ấy đi mua sắm hoặc đi dạo trong công viên. Có lần tôi hỏi bà ấy có còn nhớ những chữ tôi đã nói với bà ấy không, và bà đáp: “Tôi sẽ ghi nhớ chúng suốt đời.”
Tôi có một người bạn thân là một người thường. Một lần tôi gặp bà ấy, thấy bà ấy gầy một cách bất thường. Bà ấy nói đã trải qua hai cuộc phẫu thuật sau khi bị chẩn đoán mắc bệnh sỏi gan. Bà ấy vén quần áo lên và tôi thấy trước bụng bà ấy treo vài chiếc túi.
“Bây giờ chỉ có Pháp Luân Công mới có thể cứu chị. Bạn đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ chưa?” tôi hỏi.
Bà ấy nói chưa. Sau khi tôi giải thích tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, bà ấy đã thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Sau đó, tất cả chín người trong gia đình bà cũng làm theo.
Khi tôi gặp lại bà, bà ấy đã hoàn toàn bình phục. Các thành viên trong gia đình bà, những người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cũng gặp nhiều may mắn. Các con của bà đã tìm được việc làm tử tế và có sức khỏe tốt. Chồng bà mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng cũng tìm được việc làm bảo vệ. Họ có thu nhập ổn định và không có điều gì phải lo lắng.
Một hôm, khi tôi đang xay lúa ở quê thì bị cúp điện.
“Ở chỗ chúng ta chưa bao giờ bị mất điện,” một trong những người điều hành nhà máy nói.
Khi nghĩ về việc này, tôi nhận ra rằng đây có thể là một gợi ý để tôi nói với họ về việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ để có được một tương lai an toàn. Chín người trong số họ nhanh chóng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một trong số họ là con gái của một cựu Bí thư Đảng ủy trong làng. Cô là một đảng viên ĐCSTQ và làm giáo viên.
Một lần khác, học viên tên Lan và tôi đi xe máy đến một ngôi làng cách đó ba cây số. Trước khi đi, tôi đã phát chính niệm để dân làng tập hợp lại với nhau để nhận tài liệu. Đến nơi, chúng tôi thấy họ tụ tập ở đó—như thể họ đang đợi chúng tôi vậy.
“Chào mọi người. Tôi có một điều tuyệt vời dành cho tất cả. Xin hãy tới đây và nhận nó,” tôi nói.
“Đó là gì vậy?” một trong số họ nói. “Ồ, những cuốn lịch đẹp. Thật tuyệt.”
Tôi giải thích tầm quan trọng của việc trân trọng các giá trị truyền thống và thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Từng người một, họ đồng ý thoái xuất và nhận một cuốn lịch cùng các tài liệu Pháp Luân Công khác.
Một lần, đồng tu Lan và tôi đến chợ nông sản để phân phát tài liệu. Chúng tôi đến muộn một chút và chợ sắp đóng cửa. Thấy một nhóm người đang trò chuyện, tôi tiến đến gần và mở một câu đối chúc Tết: “Trong tâm ghi nhớ Chân-Thiện-Nhẫn, Hồng phúc đến với người thiện lương.”
Tất cả mọi người đều thích và xin câu đối. Mọi người xúm quanh đông đến nỗi tôi không thể bước xuống chiếc xe ba bánh của mình.
Nhiều học viên chúng tôi đã nộp đơn khiếu nại hình sự chống lại Giang Trạch Dân vào năm 2015 vì tội ác đàn áp Pháp Luân Công. Khi tôi về thăm quê, tôi nghe nói rằng một số học viên đã không nộp đơn khiếu nại vì họ không biết cách làm. Tôi đã chỉ cho họ cách tôi làm và đưa mẫu cho một học viên. Cuối cùng, đã có thêm 16 học viên nộp đơn khiếu nại.
Chứng kiến thần tích
Sân nhà tôi có trồng một cây táo tàu và trên lá cây có xuất hiện những bông hoa ưu đàm 3.000 năm mới khai nở một lần. Tôi biết đây là sự khích lệ từ Sư phụ. Một vài học viên khác cũng được nhìn thấy điều tương tự.
Một ngày nọ, tôi đang làm việc trong một cửa hàng hoa thì có một cặp vợ chồng mua hoa của tôi rồi rời đi. Sau đó, khi ra ngoài, tôi ngạc nhiên khi thấy họ vẫn đứng bên cạnh chiếc xe đạp.
“Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra,” người chồng nói. “Chìa khóa hôm nay không hoạt động.”
Tôi không nói gì và tiến lại gần. Tôi chỉ vào ổ khóa xe đạp và nói: “Mở ra.” Khóa đã được mở trong tích tắc.
“Thưa bác, bác có phải là học viên Pháp Luân Công không?” người chồng hỏi.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu ấy.
Cô vợ nói: “Bác thật tốt, giống như mẹ cháu vậy.”
Sau khi họ rời đi, tôi nhận ra bản thân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã ban cho tôi công năng để giúp đỡ mọi người.
Cả gia đình tôi, ba con gái, ba chàng rể và bốn cháu ngoại hiện đang sống hạnh phúc và làm ăn phát đạt. Con cháu tôi ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công, và luôn sẵn sàng treo những câu đối liên quan đến Đại Pháp trước cửa nhà. Công việc của các con tôi thuận lợi và tôi biết tất cả những điều này là phúc lành nhận được từ Đại Pháp.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/10/445889.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/11/208031.html
Đăng ngày 05-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.