Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 01-03-2023] Các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp có sứ mệnh giảng chân tướng về Đại Pháp, cứu độ thế nhân. Để hoàn thành mục tiêu đó các đệ tử cần phối hợp tốt với nhau. Trong khi phối hợp, việc phát sinh mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi. Ma sát về tâm tính là cơ hội tốt giúp phơi bày những chấp trước để chúng ta nhận ra và trừ bỏ chúng.

Ngừng để tâm vào những chuyện vặt

Một hôm, sau buổi học Pháp nhóm, khi chúng tôi ngồi lên xe, đồng tu Dương cầm 1 mảnh thủy tinh nhỏ và hỏi rằng có phải nó rơi ra từ kính của tôi không. Tôi nói không phải, cô ấy nói lát nữa sẽ hỏi những người khác. Sau khi mọi người đã xuống xe, tôi tìm thấy mảnh kính đó trên sàn xe. Niệm đầu tiên mà tôi nghĩ đến là: “Tại sao chị ấy lại bỏ mảnh kính này trên xe mình chứ? Đúng là quen vứt rác bừa bãi.” Nhưng ngay sau đó tôi lại nghĩ: “Mình chỉ cần bỏ nó đi thôi mà, mình không thể giữ tâm oán giận như vậy được, đó chính là nhân tâm. Mình sẽ âm thầm viên dung những việc mà đồng tu chưa làm tốt và tập trung nhìn vào những điểm mạnh của họ.”

Tâm vị tư

Đồng tu Dương đã mua giúp tôi một chiếc máy tính xách tay với giá 4.800 tệ. Một vài ngày sau, đồng tu Vương đến giúp tôi cài đặt phần mềm vào máy tính. Khi nhìn chiếc máy tính anh kể rằng mình vừa mua được một chiếc máy mới còn tốt hơn chiếc này với giá chỉ 3.200 tệ. Tôi rất ngạc nhiên khi biết có thể mua được chiếc máy tính tốt hơn với giá rẻ hơn rất nhiều.

Ban đầu tôi có đôi chút khó chịu nhưng tôi đã nhận ra cảm giác này không phải của tôi. Tôi ngộ ra được rằng cần phải xem xét sự việc này dựa trên Pháp. Có thể trong quá khứ tôi từng nợ người bán hàng và đồng tu Dương đã giúp tôi hoàn trả món nợ này. Cuối cùng, tôi chỉ nhìn nhận tình huống này trên góc độ tích cực và không nghĩ rằng là đồng tu đã ăn gian tiền. Tiền của đệ tử Đại Pháp đã có Sư phụ quản, tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác một cách vô duyên vô cớ.

Phối hợp vô điều kiện

Khi chúng tôi phối hợp cùng nhau làm các việc, đồng tu Dương thường nói với tôi: “Chúng ta phải làm như vậy thì sau này mới có kết quả tốt.” Tuy nhiên, sau đó khi tôi chuẩn bị làm theo cách đó thì cô ấy lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra và không làm theo cách mà chúng tôi đã thống nhất.

Tôt rất thất vọng và tự hỏi tại sao cô ấy hành xử như vậy. Tại sao nói mà không giữ lời? Việc làm của cô ấy khiến tôi động tâm suốt mấy ngày liền. Đầu tiên tôi coi thường cách hành xử đó và bắt đầu tự hỏi liệu mình còn có thể tin tưởng cô ấy nữa không.

Sau đó tôi ngộ ra rằng trong chuyện này, cô ấy tính là bên đắc được và đang cấp đức cho tôi, vậy chẳng phải tôi đã được thứ còn đáng quý hơn sao? Hơn nữa trong mâu thuẫn tôi có thể tu luyện bản thân, chẳng phải tôi nên cảm ơn cô ấy. Tuy vậy tôi vẫn cứ không đành lòng. Buổi tối hôm đó khi ngồi đả tọa luyện bài công pháp thứ năm, tôi mãi không thể tĩnh tâm lại được và cứ suy nghĩ tới lui về chuyện này. Tôi đã cố gắng không tập trung vào lỗi lầm của cô ấy. Cô ấy thực sự muốn các học viên khác đạt đề cao trong Pháp, đó là điều quý giá nhất. Tôi cần ngừng việc nhìn vào lỗi lầm và hành vi trên bề mặt của cô ấy. Ngay khi niệm đầu này vừa xuất hiện, sự gián cách vô hình giữa chúng tôi đã biến mất.

Nhưng khi tôi gặp đồng tu Dương vào ngày hôm sau, tôi vẫn do dự không biết có nên tin tưởng cô ấy không, bởi vì hành vi của cô ấy không chiểu theo Pháp. Tôi lập tức chính lại suy nghĩ dựa trên Pháp: “Bất kể cô ấy có đối xử chân thành với tôi hay không cũng không quan trọng, quan trọng hơn hết là cần phối hợp với nhau vô điều kiện. Tôi cần tận dụng cơ hội này để tu luyện bản thân và viên dung những gì Sư phụ mong muốn.” Mặc dù cảm thấy nhẹ lòng hơn nhưng tôi vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ. Tôi biết mình cần “xem nhẹ” những khuyết điểm của đồng tu. Từ “xem nhẹ” đã tiến vào trong tâm tôi và cuối cùng tôi đã có thể nhìn sự việc này một cách thật nhẹ nhàng. Những thứ khiến tâm tôi vướng bận đã biến mất.

Thông qua học Pháp, tôi đã ngộ ra được rằng suy nghĩ coi thường các đồng tu khác không phải xuất phát từ chân ngã của tôi, mà nó đến từ cựu thế lực. Ngay khi tôi nhìn ra điểm này, tâm tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tôi không còn chú tâm vào thái độ của đồng tu Dương nữa, chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau một cách tường hoà.

Kể từ đó, tôi đã thành thục hơn trong khi phối hợp với đồng tu Dương. Nếu đến lúc cô ấy cần đề cao, tôi lặng lẽ phát chính niệm hỗ trợ cô ấy để chúng tôi có thể cùng nhau hoàn thành những việc cần làm và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Khi tôi âm thầm giúp đỡ các học viên khác, đó cũng là lúc tôi giúp đỡ chính bản thân mình. Tôi tin rằng đó cũng là cách để đồng hoá với Pháp. Đại Pháp viên dung vạn sự vạn vật, chúng ta cũng nên viên dung lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, hình thành nên một chỉnh thể viên dung bất phá, đồng lòng chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/1/457242.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/16/208083.html

Đăng ngày 26-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share