Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-09-2022] Ngay sau buổi trưa ngày 15 tháng 9 năm 2022, hai cảnh sát đã tới gõ cửa nhà tôi. Một người trong số họ tới từ đồn cảnh sát địa phương; người còn lại thì tôi chưa từng gặp qua. Tôi vừa mới mở cửa, vẫn chưa kịp nói bất kỳ điều gì thì người cảnh sát mà tôi không quen biết đã chụp hình tôi. Tôi liền hét vào mặt anh ta: “Anh đang làm gì vậy? Không được chụp hình!” rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó tôi lại mở cửa ra và nói: “Tại sao anh không hỏi ý kiến của tôi trước khi chụp? Anh đã vi phạm pháp luật và xâm phạm quyền riêng tư của tôi”. Sau đó tôi đóng cửa trở lại và bỏ mặc họ. Tôi không biết họ rời đi lúc nào, lúc đó chỉ nghĩ rằng mình đã hành xử đúng.

Sáng ngày hôm sau, tại buổi học Pháp nhóm, tôi đã kể lại sự việc này cho các học viên nghe. Một học viên lớn tuổi nói rằng ngày hôm trước cũng có một viên cảnh sát đến gõ cửa nhà bà. Cháu gái của bà đã mở cửa cho anh ta. Anh nhìn vào cháu bà rồi hỏi bà: “Nhà bà có khách à?” Bà trả lời đúng vậy, đó là cháu gái của bà.

Viên cảnh sát dường như không quan tâm tới điều đó và chuyển chủ đề: “Có vẻ như bà đang nấu ăn?” Người học viên trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi mới luộc ngô, anh có muốn dùng thử một bắp không?” Viên cảnh sát mỉm cười và từ chối lời đề nghị của bà rồi nói một vài câu với con trai bà và rời đi sau đó.

Đoạn hội thoại này đã cảnh tỉnh tôi. Tôi đã nhìn thấy thiếu sót của mình khi nghe học viên đó nói về việc bà đã hành xử như thế nào khi đối diện với cảnh sát. Sau khi trở về nhà tôi hướng nội sâu hơn, cứ nghĩ đến việc mình đã hành xử không tốt, không giống với tâm thái của một người tu luyện, tôi cảm thấy rất hối hận và trong tâm rất khó chịu. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại đối đãi với hai người cảnh sát đó như vậy? Tôi tra xét bản thân mình nhiều lần và tìm thấy nguyên nhân là: tôi phản cảm với chủng hành vi này của cảnh sát. Tất cả những gì tôi quan tâm chỉ là tôi không thích việc họ chụp hình mà không xin phép, căn bản không nghĩ tới rằng họ chỉ đang hoàn thành cái gọi là “công việc” của họ, chưa kể việc đó chính là cơ hội để tôi giảng chân tướng và cứu những sinh mệnh đáng thương đang bị tà ác lợi dụng này.

Vào buổi trưa, tôi đã phát chính niệm thanh lý những quan niệm can nhiễu đến bản thân giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh. Nhưng trong tâm tôi vẫn chưa vượt qua được, tôi cảm thấy hối hận đến rơi nước mắt. Cùng là một sự việc, nhưng cách mà mỗi chúng ta xử lý vấn đề chính là phản ánh sự khác biệt về tiêu chuẩn tâm tính của chúng ta. Tôi đã khóc và thừa nhận sai lầm của mình với Sư phụ. Tôi tu luyện đã hơn 20 năm nhưng tâm tính của tôi vẫn còn quá thấp. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng thật không dễ để Sư phụ cứu độ tôi, không có cách nào báo đáp hết ân Sư, duy chỉ có tinh tấn làm tốt ba việc thì tâm tôi mới có thể yên bình và xứng đáng với sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/24/450003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/2/204994.html

Đăng ngày 26-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share