Bài viết của Vũ Minh, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 25-05-2023]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với cha mẹ khi tôi học tiểu học. Đến nay, đã hơn 20 năm trôi qua. Hiện nay, tôi là một chuyên viên thẩm định ở một công ty tài chính quốc tế.

Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù tuổi thơ của tôi đầy trắc trở nhưng tôi không trôi theo dòng chảy của xã hội. Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết kính trọng và chăm sóc cha mẹ. Tôi nghĩ cho người khác trước và chăm chỉ làm việc ở công ty. Nhân dịp chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24, tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm để mọi người chứng kiến sự tuyệt vời và thần kỳ của Đại Pháp.

Không nhượng bộ hay từ bỏ

Cha mẹ của tôi là giảng viên ở một trường đại học. Mẹ tôi mắc nhiều bệnh tật khi tôi còn là một đứa trẻ mới biết đi. Bà thường xuyên phải đi khám bác sỹ và đã thử nhiều phương pháp trị liệu, nhưng đều vô dụng. Vì bệnh tật, nên bà thường xuyên cảm thấy khó chịu và cãi nhau với cha tôi. Một ngày nọ, khi đang ăn sáng, cha mẹ của tôi đã tranh cãi gay gắt. Khi ấy, tôi đã ôm ba lô và đi ra ngoài. Tôi không học giỏi ở trường. Điểm số của tôi ở dưới mức trung bình.

Bạn đồng nghiệp của mẹ tôi đã đề nghị bà thử luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, bà đã bắt đầu tu luyện, sức khỏe của bà cũng cải thiện nhanh chóng. Các nguyên lý uyên thâm của Pháp Luân Đại Pháp đã mở mang tâm trí của bà. Bà sống một cuộc đời theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Bà đã trở thành một người vợ tốt và người mẹ hiền, bà cũng không còn nóng tính nữa. Đó là vào năm 1997, khi ấy tôi đang học lớp bốn.

Cha và tôi đã chứng kiến sự thay đổi đáng kinh ngạc của mẹ. Thẳng thắn mà nói, mẹ tôi đã có thay đổi quá lớn đến mức tôi biết đó là một kỳ tích. Vào năm 1998, cha và tôi cũng bắt đầu tu luyện. Tôi cảm thấy đó là khoảng thời gian tuyệt vời, mặc dù khoảng thời gian này thật ngắn ngủi.

Vào tháng 7/1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã vô cớ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Những lời dối trá và vu khống Đại Pháp rợp trời dậy đất. Cha mẹ và tôi không thể lý giải được điều này. Vì sao ĐCSTQ nhắm vào một môn tu luyện tốt nhường này? Cha mẹ của tôi đã nhận các cuộc điện thoại từ cấp lãnh đạo ở trường đại học, những người này yêu cầu họ giao nộp kinh sách Đại Pháp và từ bỏ tu luyện. Ngay cả trưởng khoa cũng tìm gặp tôi và hỏi tôi còn tu Đại Pháp hay không. Tôi đã khẳng định với ông rằng Pháp Luân Đại Pháp không giống như những gì tuyên truyền trên TV.

Mẹ tôi đã bị bắt trong khi bà phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp, và bà đã bị giam giữ trong suốt kỳ nghỉ hè năm 2000. Tôi không cảm thấy buồn cho lắm. Tôi cảm thấy giống như có một nguồn sức mạnh trợ giúp tôi. Khi mẹ vắng nhà, tôi đã tham gia các lớp học thêm và làm bài tập một mình. Một học viên đã đặc biệt đến nhà thăm tôi. Sau đó, tôi nghe nói cô đã nói với các đồng tu khác không cần lo lắng cho tôi vì tôi rất mạnh mẽ.

Quay đầu nhìn lại, tôi nhận ra rằng Đại Pháp đã ban cho tôi nguồn sức mạnh và năng lượng, giúp tôi đứng vững trước nghịch cảnh.

Cha mẹ của tôi đã không từ bỏ tín ngưỡng của họ. Cảnh sát ở cục công an địa phương liên tục sách nhiễu chúng tôi. Mẹ tôi buộc phải rời khỏi nhà để tránh họ. Tôi không gặp mẹ trong một thời gian khá lâu khi tôi học cấp ba. Tôi buộc phải rời khỏi thành phố của tôi để tránh sự sách nhiễu của cảnh sát. Tôi đã được gửi tới trường nội trú ở một thị trấn, điều kiện ở đây không được tốt.

Các phòng ký túc xá, phòng học và nhà ăn rất đơn sơ. Mười học sinh ở chung một căn phòng mà không có máy điều hòa hay quạt điện. Căn phòng giống như một phòng xông hơi vào mùa hè. Học sinh không được phép rời khỏi trường. Mỗi tháng, chúng tôi chỉ được phép về nhà hai ngày. Hầu hết chúng tôi đều là con một trong gia đình. Chúng tôi được nuông chiều và không thể chịu đựng khó nhọc.

Các học sinh cấp hai thường phàn nàn về trang thiết bị sơ sài ở trường và bài vở nặng nề. Tuy nhiên, tôi không phàn nàn. Một giáo viên chủ nhiệm đã nhận xét rằng tôi là một người có khả năng chịu khổ và cô giáo không ngờ một cô gái lớn lên ở thành phố lại có thể chịu khổ như vậy.

Các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi hiểu rằng hoàn cảnh khắc nghiệt có thể ma luyện ý chí và đề cao tâm tính của mình. Tôi đã xem chịu khổ như niềm vui. Mặc dù tôi không gặp mẹ trong một thời gian dài, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tôi. Tôi vẫn học hành chăm chỉ. Tôi nhớ mẹ nhưng tôi biết cách khắc phục khó khăn.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng đứng thứ ba trên toàn quốc. Tôi không cần tham gia bất cứ kỳ thi nào và tôi đã được nhận vào chương trình sau đại học. Cha mẹ đã bị bức hại nhiều lần trong quãng thời gian tôi học cấp ba, đại học và sau đại học. Một năm trước khi tôi nhận bằng thạc sỹ, cha mẹ lại bị bắt giữ và bị đưa đến một trung tâm tẩy não. Mẹ tôi gần như sắp mất mạng vì cuộc bức hại.

Một năm trước khi nhận bằng thạc sỹ là thời điểm bận rộn nhất của các sinh viên. Họ phải chuẩn bị viết luận văn và tìm việc làm. Ngoài việc chuẩn bị cho luận văn, tôi còn phải thường xuyên gọi điện cho cảnh sát và yêu cầu họ thả cha mẹ của mình. Cảnh sát đã nói với tôi rằng cha mẹ của tôi phải bị “chuyển hóa” trước khi được thả ra. Tôi đã hỏi họ rằng họ muốn “chuyển hóa” cha mẹ của tôi thành người xấu à? Họ đã lớn tiếng chửi mắng tôi trên điện thoại.

Vài tháng sau, họ hàng đã đến đón mẹ tôi về nhà. Mẹ tôi đã suýt mất mạng. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy tự hào về mẹ. Mẹ đã trở nên mạnh mẽ sau khi bà tu luyện Đại Pháp. Bà không từ bỏ tín ngưỡng của mình ngay cả khi bà bị bức hại tàn khốc.

Sau khi về nhà, bà đã quay lại luyện các bài công pháp và hồi phục rất nhanh. Tôi cũng hoàn thành luận văn của mình vào thời điểm đó. Luận văn của tôi đạt điểm cao và tôi đã được nhận vào một công ty tài chính quốc tế.

Một lần nọ, tôi đã nói chuyện với quản lý của tôi về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, tôi cũng kể cho bà nghe những trải nghiệm của gia đình mình. Bà rất ngạc nhiên và hỏi rằng, “Tôi khâm phục cháu. Cháu đã chịu đựng quá nhiều, nhưng cháu vẫn kiên định nhường ấy. Nếu tôi là cháu, thì có lẽ tôi đã bỏ học.”

Thật khó để một người thường vẫn tiến bước dù ở trong nghịch cảnh. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi làm mọi việc tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Đó là một nguồn sức mạnh mà tôi rất khó diễn tả thành lời. Sức mạnh này đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn mà mình gặp phải trong cuộc sống.

Nghĩ cho người khác trước trong công việc

Công việc của tôi là thẩm định tiêu chuẩn của các công ty mà sẽ tham gia thị trường vốn tài chính. Các doanh nghiệp chính là khách hàng của chúng tôi. Các doanh nghiệp sẽ thuê các ngân hàng đầu tư như là cố vấn tài chính để liên lạc với chúng tôi. Tôi làm việc với các doanh nghiệp và các nhân viên bên ngân hàng đầu tư.

Thật khó khi làm việc như một chuyên gia phân tích tài chính. Nhiều nhân viên cảm thấy áp lực và khó tránh khỏi việc trút giận qua lời nói của họ. Đôi khi nhân viên tài chính rất dễ bị cấp trên hay những người ở các bộ phận khác chửi mắng. Họ đùn đẩy trách nhiệm để bảo vệ bản thân. Nhóm trưởng của tôi đã từng nói tôi nên học cách đùn đẩy trách nhiệm. Sau khi nghe xong, tôi chỉ mỉm cười. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi luôn hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và sẽ không làm như vậy.

Tôi đã gặp gỡ nhiều nhân viên ngân hàng trong công việc. Tôi có thể cảm thấy rằng họ đang chịu áp lực rất lớn. Tôi cũng chịu áp lực rất lớn trong công việc. Nhưng tôi có các nguyên lý của Đại Pháp dẫn dắt và tôi luôn nghĩ cho người khác trước. Khi nhân viên ngân hàng không cung cấp cho tôi đầy đủ giấy tờ hay đùn đẩy áp lực cho tôi, tôi cũng không trách họ.

Một lần nọ, tôi đã có cuộc họp với doanh nghiệp và các nhân viên ngân hàng để thảo luận về vị thế tài chính của công ty trong vài năm sắp tới. Những giấy tờ mà ngân hàng chuẩn bị có rất nhiều vấn đề. Tôi phải chỉ ra những điểm này để tôi có thể hiểu rõ hơn mẫu hình kinh doanh và chiến lược phát triển trong tương lai.

Câu trả lời của họ không thỏa mãn câu hỏi của tôi. Mặc dù thật khó để tôi đánh giá kinh doanh, nhưng tôi không trách họ. Tôi không bao giờ ép họ. Khi họ không thể trả lời các câu hỏi của tôi, tôi luôn kiên nhẫn nói rằng: “Không sao. Phiền anh trả lời tôi vào lần tới nhé.”

Một lần nọ, khi tôi sắp sửa hoàn tất một dự án, một công ty nọ đã muốn thay đổi câu chữ trong giấy tờ thẩm định. Trên thực tế, giấy tờ không thể tùy tiện thay đổi theo yêu cầu của họ. Nhân viên ngân hàng đã chịu áp lực rất lớn từ công ty đó. Nhân viên ngân hàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan và cô đã hỏi tôi rằng thực sự không thể thay đổi câu chữ à. Tôi thông cảm với cô. Tôi đoán rằng cô đang cố làm sao để không bị đổ trách nhiệm. Tôi đã nói với cô, “Tôi sẽ liên lạc trực tiếp với bên công ty. Cô đừng áp lực quá.” Tôi đã gọi điện cho người phụ trách của công ty và giải thích vì sao chúng tôi viết những câu chữ đó vào trong giấy tờ. Tôi đã trực tiếp chia sẻ với ông những suy nghĩ của chúng tôi. Người bên công ty đó đã thay đổi ý định và đồng ý lời đề nghị của chúng tôi là hợp lý.

Sau khi chúng tôi hoàn tất dự án thành công, một nhân viên ngân hàng đã nói với tôi, “Một số nhân viên ngân hàng chúng tôi cảm thấy cô rất tốt bụng và không ép người. Cô luôn mỉm cười. Cô là người tu Phật à?” Tôi trả lời, “Thực ra, tôi là người có tín ngưỡng. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó, tôi đã giảng chân tướng cho họ. Tôi nói, “Lý do mà cô cảm thấy tôi tốt bụng là vì nguyên lý của Đại Pháp dạy tôi biết nghĩ cho người khác trước.” Cô cảm ơn tôi vì đã nói cho cô biết về cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Tôi làm việc tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi đã làm việc chăm chỉ và cố làm hết sức mình. Nhiều lần, tôi là người duy nhất ở lại công ty làm việc vào ban đêm. Một số đồng nghiệp đã trêu tôi, “Công ty mỗi năm tăng lương có chút xíu, sao cô làm việc hăng say vậy?” Nhưng đối với tôi, để làm một người tốt, trước hết tôi cần làm tốt công việc. Đối với tôi, làm việc nghiêm chỉnh tức là làm việc nghiêm chỉnh, chứ không có liên quan đến tăng lương.

Một ngày nọ, tôi đi ăn tối cùng một đồng nghiệp. Cô hỏi tôi vì sao tôi có thể làm việc chăm chỉ mỗi ngày. Tôi đã nói với cô rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã giảng chân tướng cho cô. Cô đã vui vẻ hỏi tôi, “Tôi có thể cùng cô tu luyện Đại Pháp không?” Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy mừng cho cô.

Vào cuối năm 2022, dịch bệnh Covid đã lần nữa càn quét Trung Quốc. Nhiều người bị nhiễm virus. Tôi đã gọi điện cho quản lý trước đây của mình và hỏi bà xem gia đình của bà có bình an không. Bà nói rằng bà và cả gia đình đều bị nhiễm virus. Tôi bèn nói, “Bà sẽ ổn nếu bà thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.” Bà rất cảm động và nói, “Vâng, tôi tin điều đó. Tôi tin tất cả những gì cháu nói. Tôi đã từng làm việc với cháu, tôi hiểu cháu.”

Lời kết

Tôi thật may mắn khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Nhờ có Đại Pháp, tôi mới có thể phân rõ tốt xấu trong xã hội phức tạp này. Cha mẹ và tôi đã có vô số trải nghiệm tuyệt vời. Không lời nào có thể diễn tả sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp!

Mặc dù ĐCSTQ vẫn bức hại Đại Pháp, nhưng ngày càng có nhiều người xung quanh tôi minh bạch chân tướng. Tôi mong rằng bài viết này sẽ giúp nhiều người hơn nữa thoát khỏi lời dối trá và chọn lựa thiện lương.

(Bài chia sẻ nhân dịp chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 đăng trên Minh Huệ Net)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/22/【5.13徵文】逆流而上的金融公司分析師-460188.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/25/209543p.html

Đăng ngày 21-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share