Bài viết của Thanh Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-05-2023] Vì bị hoại tử xương đùi, năm 2005 chồng tôi đã nghỉ làm và tôi phải chăm sóc anh ấy mọi lúc. Vì cả hai chúng tôi đều ở nhà, nên chúng tôi không có thu nhập và cuộc sống rất khốn khó. Vì quá khó khăn, nhiều lần tôi đã nghĩ đến việc tự tử.

Vào năm 2006, khi ấy tôi 30 tuổi, một người họ hàng đã giới thiệu chúng tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được chúng tôi. Vận mệnh hẩm hiu của chúng tôi nhờ đó đã trở nên tốt đẹp khi húng tôi đã đắc được báu vật là tu luyện Đại Pháp.

Đại Pháp đã cứu gia đình tôi

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng có rất nhiều mâu thuẫn với nhà chồng do bệnh tật của anh. Mẹ chồng yêu cầu tôi đưa chồng tôi đến một ai đó có thể nhập hồn nhờ giúp đỡ, trong khi tôi muốn đến bác sỹ. Rồi bà bảo tôi đến cầu cúng tượng có phụ thể. Việc này làm tôi rất khó chịu. Chồng tôi có cùng ý tưởng với mẹ anh và tôi không biết cuộc sống có thể tiếp diễn ra sao. Nhưng tôi cũng hiểu rằng chẳng còn cách nào khác vì anh ấy bệnh nặng quá rồi.

Để điều trị bệnh của chồng tôi, chúng tôi đã thử đủ cách điều trị. Sau vài tháng, tình trạng của chồng tôi ngày càng xấu hơn và anh ấy không thể tự chăm sóc bản thân được nữa. Anh chỉ cao 1m70 (5 ft 6 in), nhưng cân nặng tới 100 kg (220 pound). Toàn bộ tiền của chúng tôi đã dùng vào điều trị y tế.

Chúng tôi nghe nói có một thầy thuốc Trung y nổi tiếng ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Vì chồng tôi mới 32 tuổi, nên chúng tôi muốn thử xem sao, nhưng chúng tôi không còn tiền. Trước đó, chúng tôi đã vay 5.000 Tệ từ chị họ tôi rồi. Chúng tôi vẫn chưa trả khoản tiền đó và chị ấy không muốn cho chúng tôi vay thêm nữa.

Chị gái đã đưa tôi 5.000 tệ và tôi đã đưa chồng đến Trường Xuân, chúng tôi đã lưu lại đó trong hơn 20 ngày. Có một số tiến triển, nhưng thuốc đã phá hỏng dạ dày anh ấy. Rồi chồng tôi phải dùng cả thuốc chữa dạ dày và thuốc trị hoại tử xương đùi. Trên đường về nhà, dạ dày anh ấy đau dữ dội nên anh đã ngừng điều trị.

Thấy thuốc nam giá 5.000 Tệ, tôi không muốn phí tiền, nên tôi đã mang cả theo mình. Tôi cũng đã rơi vào tình huống khốn khổ vì mệt nhọc và đau nhức khắp người. Thực tế là tôi không thể nhấc một thứ gì nặng 5 kg (hay 11 pound). Sau khi về đến nhà, tôi đã phải tiêu hơn 1.000 Tệ để mua mấy loại thuốc khác cho chồng. Nhưng chúng không có tác dụng, và tình trạng của anh còn xấu đi. Vì cả hai chúng tôi đều không có thu nhập, nên bạn tôi đã tìm một việc cho tôi. Sau khi tôi đi làm một ngày, thì chồng tôi đã xin tôi đừng đi nữa. “Xin em hãy ở nhà vì anh không thể tự chăm sóc bản thân,” anh ấy nói. “Chúng ta có thể làm thủ tục ly dị sau Tết. Hãy cho anh vài tháng.”

Nhớ lại những ngày đó, tim tôi vẫn đau nhói vì quá khó khăn. Những người xung quanh cũng trách tôi, “Sao cô không đi làm? Làm sao có thể sống được nếu cả hai đều ngồi nhà?”

Thấy tôi phải chịu đựng quá nhiều, chị gái đã nói với tôi, “Chồng em đã thử mọi phương thuốc rồi mà không có tác dụng. Chỉ còn một cách thôi.”

“Cách gì thế ạ?” Tôi hỏi.

“Dì của chúng ta từng bị bệnh gan, trướng hết cả bụng,” chị ấy đáp. “Sau khi dì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh của dì đã biến mất.”

Vì cuộc bức hại, nên tôi không dám thử.

“Em không có lựa chọn nào khác đâu. Ít nhất thì em có thể tu luyện ở nhà,” chị tôi nói.

“Nhưng chính quyền [Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)] không cho phép. Em cần hỏi ý kiến nhà em,” tôi đáp.

Khi tôi bàn với chồng, anh ấy đã đồng ý vì dù sao cũng chẳng còn lựa chọn nào nữa.

Ngày hôm sau, tôi đã đến chỗ dì và thỉnh được một cuốn Chuyển Pháp Luân, và đọc nó. Trước đó, dù là một ngày đầy nắng, thì tâm trí tôi vẫn xám xịt bởi không có chút hy vọng nào. Khi đọc đến trang thứ hai của cuốn sách, trái tim tôi đã bừng sáng: “Cuốn sách này chính là thứ mình cần và mình muốn làm một người tu luyện,” tôi nghĩ. Vào ngày hôm đó, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Vào lúc đó, chúng tôi có đủ thứ thuốc trong nhà. Tôi đã vứt tất cả chúng vì chúng tôi không cần chúng nữa. Tôi cũng tống khứ hết những thứ bị phụ thể. Tôi rất hạnh phúc kể từ khi tôi biết Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) là Sư phụ tôi cần phải theo và tôi không cần phải lo lắng về những thứ khác. Tôi đã học Pháp và luyện công hàng ngày. Chồng tôi đã luyện được một tháng rồi dừng. Anh nói anh không thể bỏ rượu và thuốc lá. Tôi đã không ép anh. Tuy nhiên, dần dần trong hai tháng anh đã có thể tự chăm sóc bản thân.

Tôi cũng bắt đầu đi làm, một công việc lao động nặng nhọc. Một hôm, tôi chợt nhận ra rằng ở một mức độ nào đó tôi không còn thấy đau hay khó chịu nữa. Trước kia tôi thường cảm thấy nửa người mình bị tê dại. Tôi cũng bị đau đầu mà phải kéo dài một hay hai tháng. Vấn đề ở cổ cũng khiến tôi không có sức. Do vai bị tê cứng, tôi không thể nhấc đồ hay giơ tay lên. Tim tôi cũng không tốt. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì một người như tôi không thể sống qua tuổi 40. Bây giờ, tôi không còn lo về sức khỏe của mình nữa, mà bệnh của tôi đã biến mất một cách thần kỳ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Vào những ngày đó, hầu hết họ hàng đều khuyến khích tôi ly hôn. “Sao cô có thể sống với một người chồng như vậy chứ? Hãy tìm một ai đó có thể hỗ trợ cho mình ý.”

“Tôi không thể bỏ rơi anh ấy như thế,” tôi đáp. “Dù kiếm tiền được nhiều hơn hay ít hơn, thì ít nhất tôi có thể chăm sóc anh ấy.”

Từ việc tâm và thân tôi đã được cải thiện, người thân và bạn bè của tôi tất cả đã chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp.

Chồng tôi đi kiểm tra sức khỏe năm 2019 và cháu gái tôi đi cùng anh ấy. Nhìn các hình ảnh chụp được, bác sỹ đã nói với cháu gái tôi, “Người này bị liệt và hẳn phải ngồi xe lăn rồi.”

“Không, chú tôi rất khỏe mạnh và chú ấy thậm chí có thể lái được xe,” cháu gái tôi đáp.

Vị bác sỹ ấy đã không thể hiểu được việc này. Là học viên, tất cả chúng ta đều biết đó là phúc lành của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi những người hàng xóm và họ hàng đến thăm chúng tôi, họ rất ngạc nhiên là ngôi nhà này thật ngăn nắp. Vì chồng tôi rất ốm, nên họ tưởng là nhà chúng tôi sẽ rất bừa bộn. Nghĩ về tất cả những điều này, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý. Nếu không có Đại Pháp, thì nhà tôi đã tan nát rồi. Đại Pháp đã ban cho vợ chồng tôi một cuộc đời mới.

Quan hệ với mẹ chồng

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi đã không thể chịu đựng được việc mẹ chồng ngược đãi mình. Tôi đã phàn nàn với chồng còn anh ấy không đồng tình với tôi. Chúng tôi đã cãi nhau. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mình hiện là một học viên và mình phải làm theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Thế là, tôi đi vào phòng, khóc một hồi, và để nó qua đi. Nếu việc này xảy ra trước đây, thì tôi đã tiếp tục tranh đấu với anh cho đến khi anh phải đứng về phía tôi.

Công việc của tôi nặng nhọc và tôi phải làm gần 12 tiếng mỗi ngày. Một hôm tôi rất mệt và đã nhờ chồng rửa bát sau bữa ăn.

“Anh sẽ không làm,” anh ấy đáp. “Em cần làm việc này một khi em còn sống.” Nghĩ đến nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã vừa khóc vừa làm. Sau hết thảy, tôi là một người tu luyện Đại Pháp.

Một năm rưỡi qua đi và tôi không còn khó chịu dù có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, chồng tôi không thể đi làm được. Một hôm sau một ngày dài làm việc, tôi đã dành bốn tiếng đồng hồ để dọn tuyết.

“Chị không thể làm việc như thế này,” một người hàng xóm đã nói. “Chị mà lăn ra đó, thì ai có thể giúp chị đây?”

Tôi cảm ơn cô ấy và nghĩ, “Mình có Đại Pháp và Sư phụ Lý sẽ chăm lo cho mình.”

Khi cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ nghĩ: “Mình là một người đang tiến đến thần nên mình không được mệt mỏi.” Thế là mọi việc lại ổn.

Bằng việc đối đãi với các thành viên trong gia đình bằng sự quan tâm và vị tha, tôi đã cải thiện được quan hệ với mẹ chồng. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cả hai chúng tôi không muốn nói chuyện với nhau. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, bà đã nói với tôi. “Con giờ như một người khác nhỉ.” Về cơ bản, tôi đã cố gắng hết sức để giúp bà và không tranh cãi với bà nữa. Gia đình bà tất cả đều đã thay đổi quan điểm tiêu cực về tôi.

Mỗi khi mẹ chồng cãi nhau với con gái Tiểu Anh của bà, thì họ lại nhờ tôi dàn xếp. Sau đó mẹ chồng tôi bị chẩn đoán mắc ung thư, nhưng Tiểu Anh nói rằng cô ấy bị đau phần lưng dưới và không thể chăm sóc bà. Trong suốt hai tháng khi mẹ chồng tôi nằm liệt gường, hầu như ngày nào tôi cũng đến để chăm sóc bà. Mỗi khi phát hiện họ thiếu cái gì, thì tôi sẽ mua cho bà. Người con trai khác của bà là Vệ đã không mua bất kỳ thứ gì mà còn lấy những gì tôi đã mua cho mẹ cậu ấy mang về nhà riêng của cậu.

Tiểu Anh đã không thể chịu được và một hôm đã hét lên với tôi, “Sao cô lại ngốc đến thế mà cái gì cũng mua?!”

“Con không cần phải làm việc này. Vệ cũng cần phải thực hiện phần của nó mà mua đồ chứ,” mẹ chồng tôi nói tiếp.

Tôi giải thích với họ rằng đó không phải là món gì lớn và tiếp tục mua đồ như bình thường.

Một lần tôi bận mà đã hai ngày không đến thăm mẹ chồng. Khi tôi lại đến, dì tôi nói, “Con có thể nấu gì đó cho chúng ta không? Những gì mà Tiểu Anh chuẩn bị khó nhai quá. Cả mẹ chồng con và ta không ai có thể ăn nổi.”

Biết là cả hai người họ đã rụng răng, tôi đã bảo Tiểu Anh lần sau nấu thức ăn mềm. Tuy nhiên, Tiểu Anh đã không để tâm.

“Tôi biết họ thích ăn thứ gì đó mềm. Nhưng tại sao tôi phải nấu như thế khi mà tôi không thích nó?” cô ấy nói.

Trước đây, Tiểu Anh đối xử với mẹ cô ấy rất tốt. Nhưng sau khi bà liệt giường, Tiểu Anh đã hoàn toàn thay đổi.

“Ta đã không biết rằng con sẽ đối xử tốt với ta như thế,” mẹ chồng đã nói với tôi hai ngày trước khi bà mất.

“Chị đã làm rất tốt,” Vệ nói.

Vì ĐCSTQ đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp vô tội, nên tôi thường khuyến khích người ta thoái Đảng. Mẹ chồng tôi rất ủng hộ. Bà thường nói với mọi người: “Hãy nghe con dâu tôi [tôi]. Nó là tốt nhất.”

Có một bà dì vẫn hay coi thường tôi. Sau khi mẹ chồng tôi mất, bà dì này nói mẹ chồng tôi có tiền ở chỗ Tiểu Anh. Tôi đã nói tôi là một học viên Đại Pháp và tôi sẽ không tranh đấu vì số tiền đó. Từ đó, bà dì này đã tin tưởng tôi và nói rằng Đại Pháp rất tốt.

Hai tháng trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi gần như suy sụp vì bệnh của chồng. Mẹ chồng đã không giúp mà cón nói với hàng xóm, “Con trai tôi ốm quá. Nếu nó [ý chỉ tôi] dám ly dị con tôi, thì chúng tôi sẽ kiện nó.” Tôi không thể chịu đựng thêm nữa và đã đi xem bói. Thầy bói nói tôi đang trả lại những gì tôi đã nợ họ từ những tiền kiếp. “Nhưng đừng lo. Vận mệnh của cô sẽ thay đổi trong hai tháng nữa,” ông ấy nói. Hai tháng sau đó, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Kể từ đó, chồng tôi thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Một năm rưỡi sau đó, anh đã đi làm lại. Anh chưa bao giờ cần dùng đến thuốc nữa. Thậm chí trong đại dịch, anh cũng không lo lắng vì anh biết rằng Sư phụ sẽ giúp chúng tôi. Thu nhập của anh cao hơn những người đồng cấp mặc dù anh không cần phải làm thêm giờ.

Một lần nữa, con xin đa tạ Sư phụ Lý vì tất cả những điều kỳ diệu này.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/19/460187.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/20/209440.html

Đăng ngày 20-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share