Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2023] Tôi năm nay 30 tuổi và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi từng là người tự cao tự đại, hết lòng theo đuổi danh vọng và học vị. Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi vũ trụ quan, nhân sinh quan, giá trị quan, khiến tôi coi nhẹ danh lợi, thực sự biết nghĩ cho người khác.

Ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm lớn của người thường mà cầu danh trục lợi

Tôi là con một, vốn được cưng chiều, có đồ ăn ngon đều dành cho tôi, nên từ nhỏ nên đã dưỡng thành tính ích kỷ, không chịu chia sẻ với người khác, không biết cảm ân. Cha tôi đã đặt ước mơ “làm nên tên tuổi” chưa thực hiện được trong đời của cha lên tôi. Việc học hành của tôi được lên kế hoạch chặt chẽ, nhưng về phương diện giáo dục đạo đức lại khuyết thiếu trầm trọng.

Trong cuốn sách “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản” có câu “những đứa trẻ giảo hoạt lớn sớm”, cách nói ấy không hề sai. Lên trung học, tôi ghen tị với những người họ hàng giàu có và coi thường những người không có tiền; tôi hâm mộ những bạn cùng lớp xuất thân từ những gia đình có địa vị, tiền của, và cười chê các bạn học ngoại tỉnh. Điểm thi của tôi không đủ để vào lớp chọn, tôi lại đổ lỗi cho cha mẹ tôi không tìm thầy giỏi nên tôi mới không vào được lớp chọn.

Ở trường trung học, tôi sống trong phòng ký túc xá có sáu người. Bởi vì phòng chỉ cung cấp nước vào buổi chiều, mà sau khi tắt đèn cắt điện thì cây nước nóng lạnh không thể làm nóng nước được, vậy nên chúng tôi đã thống nhất thay phiên nhau lấy nước nóng để sử dụng cho buổi tối. Một đêm khi sắp đến lúc đèn tắt, bạn cùng phòng của tôi bảo rằng anh ấy quên lấy nước. Không kịp nghĩ ngợi, tôi nhanh chóng cầm chậu lấy hết chỗ nước nóng còn lại trong cây nóng lạnh định bụng dùng để rửa chân. Lúc này, bạn cùng phòng của tôi nói vừa rồi anh ấy đã gạt tôi, kỳ thực là anh ấy có đi lấy nước. Tôi xấu hổ không thể nào tả xiết.

Khi học đại học, có một môn học rất khó, vì vậy tôi đã chép bài tập về nhà của một “học bá” (học sinh chăm chỉ có thành tích vượt trội). Sau đó, bạn ấy không cho chúng tôi chép nữa, vì e sợ rằng lần nào cũng có rất nhiều người sao chép bài của bạn ấy thì thầy cô giáo sẽ phát hiện ra.Tôi đã trách bạn ấy sau lưng, chế giễu bạn ấy ngay trước mặt, cô lập bạn ấy và còn cảm thấy rằng mình có lý.

Sau khi tốt nghiệp thạc sỹ, tôi làm việc cho một doanh nghiệp, công việc của tôi liên quan đến việc đấu thầu cạnh tranh các dự án thiết bị kỹ thuật. Đối với người thường mà nói, đó là một “công việc béo bở” vì thường hay được các nhà cung cấp lấy lòng; họ thường mời chúng tôi đến những nhà hàng sang trọng và tôi không bao giờ từ chối.

Có một năm, công ty muốn điều chỉnh tỷ lệ lương cơ bản so với lương hiệu suất. Tôi đã cãi nhau với bộ phận nhân sự và không chịu điều chỉnh tỷ lệ tiền lương; cuối cùng, họ cũng phải nhượng bộ không thay đổi tỷ lệ lương của tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy mình có năng lực và còn đi khoe với những người cùng bộ phận bị điều chỉnh lương, trong lòng cười nhạo họ và cho rằng họ yếu kém.

Nói tóm lại, trước khi tu luyện, tôi là một người tự cao tự đại, ích kỷ, không bao giờ chịu thiệt, và tôi hầu như không nghĩ đến người khác. Tôi đã trôi dạt trong thùng thuốc nhuộm lớn của người thường.

Coi nhẹ lợi ích và biết nghĩ cho người khác sau khi tu luyện

Trong đợt bùng phát Covid (viêm phổi Vũ Hán), nhờ điểm hóa từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã may mắn được bước vào tu luyện Đại Pháp.

Từ khi tu luyện, tôi đã hiểu quy luật “bất thất bất đắc” (Chuyển Pháp Luân) của vũ trụ và chấm dứt hành vi lợi dụng hoàn cảnh. Giám đốc bán hàng của một nhà cung cấp nào đó đã nhiều lần đích thân mời tôi đi ăn, tôi đều lịch sự từ chối.

Một lần, sáng chế độc quyền mà tôi nộp được cấp bằng và công ty đã chuyển một khoản tiền thưởng lớn cho bằng sáng chế vào tài khoản của tôi. Trên thực tế, tôi là tác giả thứ ba của sáng chế đó và chịu trách nhiệm viết lách và nộp các tài liệu. Tác giả thứ nhất là cựu lãnh đạo công ty, ông là người đã đưa ra điểm đổi mới được cấp bằng sáng chế. Nhưng sau đó, ông ấy đã rời đi, theo quy định của công ty, ông ấy sẽ không nhận được dù chỉ một đồng. Tác giả thứ hai là lãnh đạo hiện tại, ông ấy chỉ đứng tên và thông thường là không được tiền.

Tôi đã đề xuất với lãnh đạo hiện tại rằng tất cả số tiền thưởng nên được trao cho tác giả đầu tiên, và lãnh đạo hiện tại đã đồng ý (ông ấy biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và cố gắng để trở thành một người tốt). Sau đó, tác giả thứ nhất khăng khăng đòi chia tiền thưởng làm ba, do vậy tôi đã nhận được một phần ba tiền thưởng. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, có lẽ tôi đã tự mình giữ số tiền hoặc chỉ chia tiền cho lãnh đạo hiện tại, làm sao tôi có thể nghĩ đến người đã nghỉ việc?!

Khi kết thúc một giai đoạn nhất định của một dự án hợp tác, tình cờ lại đúng vào cuối năm, tôi và đồng nghiệp C quyết định mỗi người góp nửa số tiền để mời bên B ăn tối. Trong bữa ăn, lãnh đạo bên B nói đùa rằng: “Từ trước đến nay bên B luôn mời bên A ăn tối. Tôi chưa bao giờ thấy bên A mời bên B. Cảm ơn anh C!.“ (ông ấy tưởng tất cả là do anh C mời). Ông lại hỏi đồng nghiệp C và càng ngạc nhiên hơn khi biết bữa ăn này hoàn toàn do cá nhân chi trả, công ty chúng tôi không thanh toán, vì vậy ông tiếp tục khen ngợi người đồng nghiệp của tôi.

Nếu chưa tu luyện Đại Pháp, có lẽ tôi đã nói rõ hoặc ám chỉ cho bên B rằng tôi cũng góp một nửa phần trong đó, và rồi đợi họ cảm ơn hoặc tâng bốc. Nhưng lần này, tôi không làm như vậy, nghĩ rằng sự việc này đại diện cho hình ảnh công ty chúng tôi chứ không phải cho tôi, đồng thời nó cũng bộc lộ tâm tật đố và tâm cầu danh mà tôi cần phải tu bỏ.

Năm ngoái, thành phố của chúng tôi đã thực hiện lệnh phong tỏa phòng Covid nghiêm ngặt. Trong thời gian làm việc ở nhà, công ty hứa sẽ trả lương đầy đủ theo giờ làm việc. Công việc của tôi chủ yếu là tại hiện trường, công việc làm ở nhà cũng không nhiều lắm, mỗi ngày chỉ mất hai đến ba tiếng đồng hồ là giải quyết xong. Cuối tháng, công ty yêu cầu điền vào một bảng công tác để tính giờ làm việc, và mọi người đều điền kín vào đó.

Sư phụ giảng:

“Trong người thường còn giảng ‘không làm không được, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít’, phó xuất nhiều, thì nên được nhiều” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi nghĩ tôi làm bao nhiêu giờ thì nên viết bấy nhiêu, đúng theo thực tế. Ngoài ra, tôi còn nghĩ công ty trong thời gian phong tỏa hẳn cũng rất khó khăn. Sau đó, bộ phận nhân sự đã gọi điện thoại cho tôi hỏi tôi có điền sai không? Tôi nói: “Không điền sai”. Họ lại hỏi tôi lương sẽ bị khấu trừ theo tỷ lệ, tôi có chấp nhận không? Tôi nói chấp nhận. Do đó, sau khi làm việc ở nhà trong một tháng, tôi đã mất hơn 6.000 nhân dân tệ tiền lương, nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất thanh thản.

Trong những ngày nóng nhất của tháng 8 năm ngoái, ĐCSTQ đã thực hiện “Tiết kiệm năng lượng và hạn chế sử dụng điện”. Một hôm, vào buổi trưa, công ty bị cúp điện mà không biết khi nào mới có trở lại. Khi điều hòa bị tắt, tất cả các đồng nghiệp khác đều mồ hôi nhễ nhại, oán trách phàn nàn. Sau khi tu luyện, Đại Pháp đã cải biến thân thể vật chất của tôi và cũng làm cho tôi nhẫn chịu hơn. Tôi hầu như không đổ mồ hôi mà chỉ thấy hơi ngột ngạt.

Đến hai giờ chiều, tôi nảy ra ý tưởng đãi các đồng nghiệp ăn kem. Thực ra, tôi hiếm khi ăn kem và cũng không thích ăn. Nhiệt độ ngoài trời là hơn 50 độ và không có gió, giống như một cái lồng hấp. Sư phụ dạy chúng ta phải biết quan tâm đến người khác, vì vậy tôi đã đi ra ngoài.

Cửa hàng tiện lợi gần nhất cách chỗ tôi làm 20 phút đi bộ. Mua được kem xong, sợ kem bị chảy nên tôi bước thật nhanh để về văn phòng. Tôi về đến nơi vừa lúc điện cấp trở lại, điều hòa được bật lên. Các đồng nghiệp vui vẻ ăn kem và trò chuyện về những kỷ niệm thời thơ ấu của họ. Tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi nhận ra niềm vui khi cho đi một cách vô điều kiện.

Thế nào là thực sự quan tâm đến người khác? Trong khi học Pháp, tôi ngộ ra rằng, trước các thiên tượng đang hủy diệt ĐCSTQ, việc nói cho mọi người minh bạch chân tướng, lựa chọn tam thoái ( thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó) để được bình an, và tán đồng Pháp Luân Đại Pháp mới là đang nghĩ cho người khác từ căn bản và có trách nhiệm với sinh mệnh của họ. Tại nơi làm việc, cách ứng xử của tôi đã được mọi người công nhận và điều đó đã mở đường cho việc giảng chân tướng. Khi tôi lấy USB chân tướng đưa cho đồng nghiệp hoặc nhà cung cấp, hầu hết họ đều nguyện ý nhận, thậm chí một số còn hỏi tôi về phần mềm vượt tường lửa mới nhất.

Lời kết

Sau ba năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi rất nhiều. Từ một người ốm yếu nhiều bệnh, buồn bực không vui, hiện giờ tôi có thân thể khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng trong công việc và cảm thụ được niềm vui khi học Pháp và học thuộc Pháp mỗi ngày …

Trên đây, tôi chỉ mô tả lại những thay đổi to lớn mà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho tôi từ góc độ lợi ích cá nhân. Tôi hy vọng nó có thể truyền cảm hứng cho độc giả, đặc biệt là độc giả trẻ ở Trung Quốc đại lục.

(Bài viết chọn lọc kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên trang web Minh Huệ)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/18/460167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/20/209442.html

Đăng ngày 15-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share