Bài viết của Quy Đồ, đệ tử Đại Pháp tỉnh Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 25-05-2023]
Vào mùa xuân năm 2014, tôi đã bị đưa vào trại tạm giam ở địa phương vì tôi không chịu từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Trong hai năm tiếp theo, tôi đã yêu cầu bản thân tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Những người trong cùng phòng giam đều nhìn thấy và cảm nhận được sự thiện lương ở tôi. Tâm của họ đã có ánh sáng hy vọng, mặc dù họ đang ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Tuân theo Pháp lý của Đại Pháp
Ngày đầu tiên, tôi vào Phòng 209 ở trại tạm giam, tôi nhìn thấy lính canh đang chuẩn bị đưa ba người ở cùng phòng tôi đến nhà ngục. Tôi biết mình sẽ không thể gặp lại họ, nên tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho họ. Một người trong số họ đã la lối và đe dọa sẽ trình báo tôi. Cô la lớn đến nỗi tất cả mọi người trong phòng giam đều nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Tôi nhận thấy đa số những người này không biết nhiều về Đại Pháp và tôi có nhiều việc cần làm [để giảng chân tướng].
Trước khi tôi bị đưa đến trại tạm giam, một lính canh đã cảnh báo người thủ lĩnh ở phòng giam không cho những người khác nói chuyện với tôi. Tôi quyết định dùng hành động của mình để trò chuyện với họ. Khi mọi người đã quen với tôi, họ sẽ tự nhiên hiểu ra Đại Pháp rốt cuộc là như thế nào.
Ở trại tạm giam, mỗi ngày phục vụ hai bữa ăn, mỗi bữa chẳng có gì ngoài bánh mì làm từ ngô cho gia súc và một xô súp chỉ toàn nước loãng. Vì rất ít rau củ ở trong nước súp, nên hầu hết mọi người đều cố gắng xếp hàng thật sớm để múc được nhiều rau củ. Tôi luôn đứng ở cuối hàng và chỉ ăn những gì còn sót lại.
Hơn 20 người bị giam trong phòng dùng chung một nhà vệ sinh, nơi mà sẽ được dọn dẹp một lần vào mỗi buổi sáng. Đến tối, nhà vệ sinh thường rất dơ. Vì vậy, tôi quyết định sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh sau mỗi lần tôi sử dụng nó. Không lâu sau, những người ở đó đều nói, “Nhà vệ sinh trở nên sạch sẽ sau khi học viên Pháp Luân Công sử dụng nó.”
Tôi đã cố gắng đối đãi thật tốt với tất cả mọi người xung quanh mình. Một tháng sau, một người ở cùng phòng giam đã nói, “Mọi người vào đây sẽ giả vờ tốt bụng trong vòng vài ngày, nhiều lắm là một tuần. Nhưng chị gái luyện Pháp Luân Công kia là người tốt thực sự.” Dần dần, mọi người đã chấp nhận tôi và bắt đầu lắng nghe tôi nói.
Người buôn ma túy cai nghiện
Lính canh để cho một người bị tình nghi buôn ma túy tên là Tiểu Phương (hóa danh) ở bên cạnh tôi. Khi cô mới cai nghiện, cô đã vô cùng đau đớn và thường xuyên ngất xỉu ngay bên cạnh tôi. Chiếc giường của chúng tôi chỉ là một mảnh gỗ đặt trên sàn nhà xi măng lạnh ngắt. Tôi luôn lấy quần áo của mình đắp cho Tiểu Phương mỗi lần cô đi ngủ.
Tiểu Phương ăn rất nhiều để kiềm chế cơn thèm thuốc, và tôi đã chia đồ ăn vặt của mình cho cô. Cô ngày càng trở nên gần gũi với tôi. Tôi đã đọc cho cô nghe Pháp lý của Đại Pháp về việc bỏ hút thuốc và uống rượu:
“Đối với thân thể con người thì hút thuốc không có chút gì tốt cả” (Chuyển Pháp Luân)
“… nó làm hại thân thể chư vị, hơn nữa lại là một thứ dục vọng” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã nói với Tiểu Phương, nếu cô thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” cơn đau và các triệu chứng [nghiện thuốc] của cô sẽ thuyên giảm. Cô đã nghe lời tôi và niệm chín chữ chân ngôn hàng ngày. Cô đã cai nghiện thành công và sức khỏe của cô cũng được cải thiện. Về sau, lính canh đã cho cô làm thủ lĩnh của phòng giam.
Cô rất kính trọng tôi và đã gọi tôi là dì, trong khi đó cô vẫn gọi những người khác cùng tuổi với tôi là chị. Cô nói, “Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, dì đã chăm sóc cho cháu như mẹ của cháu. Dì đắp quần áo cho cháu mỗi khi cháu ngủ, và dì lo lắng cháu sẽ bị lạnh hay đói. Dì đã cho cháu thức ăn của mình, và điều quan trọng nhất là, dì giúp cháu hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và cháu đã có thể cai nghiện ma túy.”
Sau khi cô trở thành thủ lĩnh của phòng giam, cô đã yêu cầu mỗi người trong phòng đều niệm chín chữ chân ngôn. Bầu không khí trong phòng giam cũng được cải thiện, vì Đại Pháp đã cải biến tất cả mọi người.
Cô gái mắc chứng thiểu năng trí tuệ đọc thuộc Pháp
Song Song (hóa danh) là một cô gái 25 tuổi mắc chứng thiểu năng trí tuệ, cô đã vô ý giết chết người chồng nên bị bắt vào đây. Người cô to béo, nhơ nhớp, lôi thôi lếch thếch. Cô mặc y phục rách rưới và bốc mùi khó chịu. Vì không ai muốn ở gần cô, nên lính canh đã để cho cô ở cạnh tôi. Cô không chỉ vệ sinh cá nhân không sạch sẽ, mà tính tình cũng nóng nảy. Cô đã gây sự với hầu hết mọi người ở trong phòng giam, gồm cả những phụ nữ lớn tuổi.
Lính canh đã nói với tôi, “Mọi người đều nói dì là một người tốt, và cháu biết dì thực sự là một người tốt. Dì hãy giúp cháu trông nom Song Song nhé.”
Tôi đã chỉ dẫn Song Song theo các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi đã kể cho cô nghe những câu chuyện về lòng bao dung của học viên, chỉ cô đối đãi tử tế với người khác, chỉ cô giao tiếp với mọi người. Cô sợ mình sẽ bị kết án tử hình vì cô đã giết người. Tôi đã nói với cô rằng cô sẽ được phúc báo nếu thành tâm tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tuy nhiên, tôi cũng nói cô cần phải đối diện với hậu quả của những việc mình đã làm, và hãy dũng cảm khi đối diện với án tù.
Song Song muốn tôi đọc Pháp cho cô nghe. Mặc dù tôi đã nói với Song Song rằng có lẽ cô sẽ không hiểu những gì tôi đọc, nhưng cô vẫn quả quyết là cô hiểu được. Tôi đã đọc cho cô nghe kinh văn “Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp” và Hồng Ngâm III. Cô đã yên lặng chăm chú lắng nghe. Tôi hỏi cô cảm thấy thế nào khi nghe Pháp, cô liền trả lời, “Cháu thấy rất dễ chịu và cơn đau đã biến mất. Cháu cảm thấy bình yên và không muốn đánh nhau với mọi người nữa.” Sau đó, tôi đã nói với cô, “Từ bây giờ, dì sẽ dạy cháu đọc thuộc Pháp. Khi cháu học thuộc Pháp, cháu có thể đọc ở bất kỳ nơi nào cháu đến, ngay cả trong nhà ngục.”
Dần dần, cô đã có thể đọc thuộc những bài thơ như “Khổ kỳ tâm chí,” “Tố nhân,” “Giác Giả” trong sách Hồng Ngâm, và một số bài thơ trong sách Hồng Ngâm III. Đối với một người mắc chứng thiểu năng trí tuệ mà có thể thuộc lòng khá nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm, tôi cảm thấy đây là sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp.
Khi Song Song bắt đầu học thuộc Pháp, những người khác ở trong phòng cũng học theo. Nhiều người háo hức đọc thuộc bài “Khổ kỳ tâm chí” và “Tố nhân” trong Hồng Ngâm, rồi bài “Xuyên trường” và “Vô độ” trong Hồng Ngâm III. Nhiều người muốn tôi viết những bài thơ ra giấy để họ có thể học thuộc trong khi đang làm việc.
Cha mẹ chồng của Song Song và người dân làng đã trình đơn tha thứ cho cô, và tòa án chỉ kết án cô 15 năm tù. Cô đã hối hận với những việc mình đã làm, đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi với cha mẹ chồng và đứa con nhỏ.
Vào ngày Song Song chuyển sang nhà ngục ở tỉnh, tôi đã lấy một gói mì để nấu cho cô một bữa cơm chia tay đơn giản. Cô đã ôm chầm lấy tôi và bật khóc, hơn nữa cô còn kêu tôi là “mẹ.”
Đốt pháo ăn mừng tôi được thả về nhà
Một đêm nọ, một người phụ nữ trung niên, tên là Ngọc Phượng (hóa danh), đã được chuyển đến phòng giam của tôi. Cô đã nhận 8 triệu nhân dân tệ tiền hối lộ ở công ty và bị buộc tội lừa đảo. Cô bị kết án tù chung thân, và không còn hy vọng để sống. Những người cùng phòng đều chế giễu cô, “Cô không cần bảo hiểm hưu trí, vì cô sẽ dành quãng đời còn lại ở trong tù.”
Không lâu sau, cô đã mắc chứng trầm cảm. Cô không thể ngủ, ăn uống, hay giao tiếp với mọi người. Lính canh đã để cô ở cạnh tôi gần như mọi lúc. Tôi đã giải thích với cô về quan hệ giữa được và mất, quan hệ của thiện ác hữu báo, cũng như sự nguy hại của tâm tật đố đối với con người. Tôi đã khích lệ cô trân quý sinh mệnh của mình, vì sẽ luôn có hy vọng dành cho cô.
Sau khi hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, cô đã bắt đầu học thuộc các bài thơ trong Hồng Ngâm III. Cô đã có thể ngủ, và cũng tăng cân trở lại. Cô bắt đầu trò chuyện với mọi người, và không còn bị trầm cảm nữa.
Cô rất trân quý thời gian ở cùng tôi. Cô thường ngồi im cạnh tôi mỗi khi tôi phát chính niệm, hoặc cô sẽ lắng nghe khi tôi đọc thuộc Pháp. Cô nói, “Nếu quãng đời còn lại em không ở trong tù, thì em sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bước trên con đường giống như chị.”
Cô đã viết cho con trai một bức thư và nhắn nhủ con, “Mẹ đã quen được một dì ở đây. Dì đối đãi với mẹ rất tốt và giúp đỡ mẹ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Dì không có con cái, sau này con phải đối đãi với dì như mẹ vậy. Dì sắp được thả về nhà, con phải đưa xe đến đón dì, và con nhớ đứng chờ dì ở bên ngoài trại tạm giam nhé.”
Buổi sáng ngày tôi được thả ra, trước khi rời khỏi phòng giam, tôi đã nghe thấy tiếng đốt pháo. Cô Ngọc Phượng nói với tôi, “Con trai em đến đón chị. Cháu đã đốt pháo để ăn mừng.” Khi tôi ra khỏi trại tạm giam, một cậu thanh niên đã đi đến chỗ tôi. Cậu ấy lái một chiếc xe hơi màu trắng để đón tôi về nhà.
Cảnh sát không thể bắt tôi vào ngục
Sau khi tôi bị kết án hai năm, lính canh trong trại tạm giam chuẩn bị đưa tôi đến nhà ngục. Tuy nhiên, họ đã thất bại cả ba lần. Lần đầu tiên chiếc xe bị hỏng, lần thứ hai tuyết rơi cản đường xe chạy. Vài ngày sau đó, lính canh đã gọi một cuộc điện thoại sau khi cậu ta bảo một phạm nhân còng tay tôi lại. Tôi không rõ cậu ta đã nói chuyện gì. Nhưng sau khi người lính canh gác máy, cậu ta đã yêu cầu phạm nhân cởi còng và đưa tôi trở về Phòng 209.
Mọi người trong phòng giam đều reo hò sau khi thấy tôi quay trở lại. Họ vây quanh tôi và la lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ngày hôm sau, một người lính canh nhìn tôi và nói, “Chúng tôi không muốn giữ dì ở đây, nhưng Thần muốn làm điều đó.”
Lời kết
Trong hai năm tôi ở trại tạm giam, hầu hết mọi người ở đó đều đã biết chân tướng và thoái Đảng Đoàn Đội sau khi nghe giảng chân tướng. Mọi người ở đó còn muốn biết thêm nữa về Đại Pháp. Một số người đã nói rằng họ nhất định sẽ tìm một học viên để học Pháp Luân Đại Pháp sau khi họ được thả về. Tôi tin rằng Đại Pháp đã bén rễ trong tâm của họ.
Trong hai năm đó, Sư phụ mọi thời mọi khắc đều bảo hộ và khích lệ tôi. Nhân dịp Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, đệ tử muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài.
(Bài chia sẻ nhân dịp chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 đăng trên Minh Huệ Net)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/24/【5.13徵文】大法的善洗滌了看守所-460190.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/25/209544.html
Đăng ngày 21-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.