Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua mạng Internet lần thứ 8 của các học viên Trung Quốc

Bài viết của Tử Quy, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2011] Sau khi kinh văn của Sư Phụ “Chuyển Luân hướng Thế Gian” được đăng vào tháng 02 năm 2005, nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đã thoái xuất Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của chúng qua Internet. Tôi cũng yêu cầu một học viên giúp đỡ tôi thoái đảng qua Internet.

Mặc dù tôi đã tuyên bố thoái đảng qua Internet, tôi vẫn còn tham gia tất cả các cuộc họp tẩy não và các sự kiện do ĐCSTQ tổ chức tại nơi tôi làm việc. Tôi cảm thấy rất tồi tệ khi nghe tất cả lời tuyên truyền của họ. Vào tháng 05 năm 2005, tôi đã quyết định viết đơn chính thức thoái xuất ĐCSTQ, và gửi đơn lên đảng ủy công ty. Tôi đã nói với chồng tôi, một thành viên của ban lãnh đạo công ty, anh ấy đã kịch liệt phản đối quyết định của tôi. Sáu tháng sau, chồng tôi nói với tôi rằng Tổng giám đốc rất sốc bởi đơn xin thoái đảng của tôi. Ông ấy gián tiếp hỏi liệu tôi vẫn còn tập luyện Pháp Luân Công và muốn biết những suy nghĩ của tôi về ĐCSTQ. Sau cuộc họp lần đó tôi đã không tham gia bất kỳ cuộc họp hay sự kiện nào của ĐCSTQ. Chồng tôi không bị ảnh hưởng bởi quyết định thoái đảng của tôi. Sau đó tôi giảng chân tướng cho chồng mình và bảo anh ấy đọc Cửu bình. Anh cũng đã thoái xuất ĐCSTQ trên trang web Đại Kỷ Nguyên bằng tên thật của mình.

— Từ tác giả

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet năm 2011 ở Trung Quốc là Pháp hội lần thứ 8. Trước Pháp hội lần này, tôi đã nghĩ mình không tu luyện được tốt, cũng như tôi đã không làm tốt ba việc. Tôi cảm thấy mình không có điều gì để viết, và tôi đã bỏ lỡ tất cả 7 lần Pháp hội trước đó. Gần đây, thông qua học Pháp và đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của các bạn đồng tu khác, tôi đột nhiên nhận ra rằng trong thời kỳ Chính Pháp, Pháp hội qua Internet là một hình thức tu luyện đặc biệt mà Sư Phụ cấp cho các học viên ở Trung Quốc. Sư Phụ đã thừa nhận hình thức này, tuy nhiên không chỉ tôi đã không tham gia mà còn tìm lý do để trốn tránh Pháp hội. Như vậy tại thời điểm đó tôi đã thực sự tin vào Sư Phụ và Pháp không? Tôi có xứng đáng với danh hiệu đệ tử của Sư Phụ không? Tôi đã hướng nội và tìm thấy gốc rễ nhiều chấp trước của tôi. Tính ích kỷ, trong đó tôi chỉ muốn đọc các chia sẻ của các học viên khác. Nó mất rất nhiều thời gian để viết các bài chia sẻ. Tôi lo lắng nó sẽ ảnh hưởng việc học Pháp và tập công của tôi. Tôi cũng nhận ra tính lười biếng (Tôi sẽ phải có nổ lực rất lớn để viết bài chia sẻ), tính tự cao (Tôi lo lắng bài của tôi sẽ không được chấp nhận vì tôi không viết được tốt, và các học viên/biên tập sẽ nói kỹ năng của tôi không đạt tiêu chuẩn). Từ khi tìm thấy những chấp trước của mình, tôi biết tôi phải loại bỏ chúng, và chỉ như thế tôi mới có thể báo cáo ba kinh nghiệm tu luyện sâu sắc này với Sư Phụ và chia sẻ chúng với các bạn đồng tu khác.

Suy nghĩ của chúng ta là chân chính khi không có sự sợ hãi

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, những tuyên truyền lừa dối và tà ác bao trùm Trung Quốc khi cuộc đàn áp leo thang. Các lãnh đạo công ty tôi đã yêu cầu tôi viết một bản tuyên bố đảm bảo không tu luyện Pháp Luân Công và không kháng cáo cho Pháp Luân Công nữa. Họ cũng yêu cầu tôi nộp lại chứng minh thư. Tôi đã từ chối viết bản cam kết dừng tu luyện Pháp Luân Công hay không kháng cáo cho Pháp Luân Công. Thay vào đó tôi đã viết rằng tôi sẽ làm theo quy định và pháp luật quốc gia, cũng như quy định của nhà máy, và tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho nhà nước và người dân Trung Quốc. Tôi cũng không nộp lại chứng minh thư của mình. Không lâu sau đó, vào cuối năm 2001, chồng tôi nói với tôi rằng bí thư đảng nói rằng chính quyền cấp trên sẽ tổ chức một lớp tẩy não ở thành phố và tất cả các học viên Pháp Luân Công trong công ty phải tham gia lớp học. Các học viên sẽ không được ra về trừ khi họ đã được “chuyển hóa”.

Vào thời gian đó, tôi hiểu Pháp không sâu và đã không suy nghĩ lý trí dựa trên quan điểm của Pháp. Và tôi đã không suy nghĩ để sử dụng chính niệm của mình. Tôi chỉ nói rằng, tôi không phạm tội gì, vậy tại sao tôi phải đi? Tôi đã quyết định không đi. Chồng tôi nói tôi sẽ bị sa thải nếu tôi không đi. Tôi nói: “Em không tin. Em đã đạt được sức khỏe tốt hơn và tiêu chuẩn đạo đức của em cũng được nâng cao. Em không vi phạm luật pháp nhà nước hoặc quy định của công ty. Ai dám sa thải em?” Tôi không có sợ hãi, chỉ có mỗi chính niệm đó. Mặc dù tôi vẫn còn tâm tranh cãi, không có ai trong ban lãnh đạo công ty đến tìm tôi. Sau đó, sau khi tôi đọc thêm nhiều kinh văn của Sư Phụ, tôi đã hiểu rằng tất cả những điều đó là một khảo nghiệm của cựu thế lực đối với tôi, để xem liệu tôi có bất động tâm hay không. Quả thực một niệm chân chính là đủ để phủ nhận hết thảy an bài của cựu thế lực và giải thể cuộc bức hại của tà ác.

Sau khi loại bỏ các chấp trước môi trường gia đình đã được chính lại

Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân vào cuối năm 1996. Trước ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi cuộc đàn áp bắt đầu, chồng tôi đã ủng hộ tôi và công nhận rằng Pháp Luân Công là tốt. Tuy nhiên, sau khi tà ác bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, anh ấy đã bị đầu độc bởi tuyên truyền tà ác, và có nhiều mối nghi ngờ đối với Đại Pháp. Mặc dù anh không hoàn toàn phản đối tôi tập luyện Pháp Luân Công, anh cũng không cho tôi đi ra ngoài để tiếp xúc với các bạn đồng tu khác. Vào thời gian đó, anh là một lãnh đạo cấp trung trong công ty chúng tôi và lo lắng rằng việc tập luyện Pháp Luân Công của tôi sẽ ảnh hưởng đến vị trí của anh ấy. Công ty đã giám sát các học viên Pháp Luân Công rất chặt chẽ và lo sợ rằng nếu các học viên tổ chức họp mặt và đi thỉnh nguyện, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới công ty. Vì tôi sẽ nói không bao giờ từ bỏ tập luyện Pháp Luân Công và không nộp lại chứng minh thư của mình, các lãnh đạo công ty đã gây áp lực lên chồng tôi và yêu cầu anh giám sát tôi cẩn thận, nếu không sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi đã không cho chồng mình biết tôi giữ liên lạc với hai hoặc ba bạn đồng tu. Khi các học viên gửi cho chúng tôi bản sao các tờ rơi Pháp Luân Công, chúng tôi đã phân phát chúng trong khu dân cư của chúng tôi, đó là bước đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người dân Trung Quốc của chúng tôi. Mặc dù chúng tôi chưa biết ý nghĩa sâu sắc của việc giảng chân tướng trong thời gian đó, chúng tôi chỉ muốn cho mọi người biết Pháp Luân Công là tốt. Chúng tôi đã nhận và phân phát các tài liệu Pháp Luân Công hàng tuần, và một học viên sau đó đã mua một chiếc máy tính và máy in. Với sự giúp đỡ từ các học viên, anh đã lập một điểm sản xuất tài liệu. Tôi thường xuyên đến nhà anh và học cách để sản xuất các tài liệu Pháp Luân Công. Sau đó, với sự giúp đỡ của anh và vợ anh, tôi cũng mua một máy in để tự mình sản xuất tài liệu Pháp Luân Công.

Hơn hai năm, tôi đã xoay xở để sản xuất các tờ rơi mà chồng tôi không hề biết. Tôi làm các tờ rơi khi anh ấy không có nhà. Thi thoảng anh ấy cũng trở về nhà sớm, nhưng tôi luôn xoay xở để giấu các tài liệu và thiết bị nhanh chóng, vì thế mà anh không thấy những việc tôi đang làm. Một hôm, khi tôi chỉ vừa kết thúc công việc, anh trở về sớm và nhìn thấy tất cả những tài liệu ở trên sàn nhà, bao gồm một máy tính, máy in, máy xén giấy, dấu, và các tài liệu Pháp Luân Công tôi vừa làm ra. Anh bắt đầu la hét với tôi: “Cô không muốn sống nữa à? Cô càng ngày ngày càng trở nên nguy hiểm đối với chúng ta. Cô thậm chí còn dám sử dụng máy tính của tôi à?” Công ty đã đưa cho anh chiếc máy laptop mà tôi đang sử dụng. Anh ấy hét vào mặt tôi để lấy đi những tờ rơi vừa mới làm. May mắn thay, tôi đã nhanh hơn anh một bước và đã kiềm chế cơn nóng giận của anh xuống trong khi cất các tờ rơi vào một nơi an toàn.

Tối hôm đó, tôi suy nghĩ rất lâu về sự việc lần này. Tôi biết rằng tôi phải sản xuất các tài liệu Pháp Luân Công, và tôi không nên làm việc đó sau lưng chồng tôi nữa. Tôi đã không làm bất cứ điều gì sai. Trong thực tế nó là ngược lại, như mục đích của việc sản xuất các tờ rơi này là để cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng đây là thời điểm để nói chuyện sâu hơn với anh. Vào lúc đó, tôi đã không suy nghĩ để sử dụng chính niệm, mà chỉ muốn thuyết phục anh với tâm người thường. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ sản xuất tài liệu chỉ một tuần mỗi lần, với số lượng ít, nó sẽ không mang đến cho chúng tôi bất kỳ vấn đề nào. Tuy nhiên, chồng tôi dậm chân và giận dữ nói: “Cô không biết là cô may mắn như thế nào sao. Cô có biết cô có thể phá tan gia đình chúng ta không? Tôi vừa mới được đề bạt lên một vị trí tốt hơn và ở những gia đình khác người vợ phải nghe theo sự lãnh đạo của chồng. Cô lại luôn trái lời tôi. Tại sao cố cứ muốn gây nguy hiểm cho gia đình chúng ta bằng cách đối đầu với chính quyền? Cô nghĩ cô có thể đánh bại họ không? Tôi đã rất rộng lượng để cho cô tập luyện ở nhà. Cô lại được voi đòi tiên. Chúng ta sẽ ly dị nếu cô vẫn tiếp tục làm điều này.

Cơn thịnh nộ của chồng làm tôi suy nghĩ rằng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi đã không làm điều gì sai. Đại Pháp đang bị bức hại và Sư Phụ đang bị vu khống. Tình huống này cần phải chấm dứt vì thế có gì sai khi sản xuất các tài liệu giúp mọi người hiểu được chân tướng? Sư Phụ đã chỉ ra phương hướng cho các đệ tử Đại Phạp khi cuộc đàn áp bất hợp pháp bắt đầu, đó là chứng thực Pháp, giảng chân tướng, và cứu độ chúng sinh. Tôi không muốn cầu xin sự cho phép của chồng tôi để sản xuất các tờ rơi. Tôi kiên định và bình tâm nói với chồng tôi: “Em sẽ nói hết với anh bởi vì em tôn trọng anh. Không kể anh có đồng ý hay không, em sẽ dứt khoát sản xuất những tài liệu này hàng tuần. Trong những năm tập luyện Pháp Luân Công của em, anh là người nhìn thấy rõ ràng nhất những thay đổi trong cơ thể em, và anh cũng đã được hưởng lợi ích rất nhiều từ Đại Pháp. Về vị trí của anh, nó vẫn sẽ là của anh nếu nó thực sự là của anh. Nếu anh lo sợ cái gọi là sự nghiệp tương lai của anh bị ảnh hưởng bởi em và muốn ly dị, thế thì anh cứ làm điều đó.” Thái độ của chồng tôi sau đó hoàn toàn thay đổi, anh mỉm cười và nói với tôi: “Anh chủ yếu là lo lắng cho em. Anh sợ em sẽ bị bắt đi và điều đó là rất tồi tệ đối với anh. Anh biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng môi trường của chúng ta là rất nguy hiểm…” Tôi ngay lập tức quả quyết với anh rằng tôi sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Tôi đã cho anh xem những tài liệu mà tôi đã sản xuất, giúp anh nhận ra rằng con người phải lập tức biết được sự thật. Kể từ lúc đó chồng tôi không bao giờ gây trở ngại tôi sản xuất tài liệu tại gia đình chúng tôi.

Thông qua sự việc này, tôi đã nhận ra rằng chính niệm tự nhiên đến khi chúng ta loại trừ những chấp trước của mình. Tôi đã không bị ràng buộc bởi những lời đe dọa về công việc của chồng và việc anh đòi ly dị tôi. Tôi đơn giản chỉ suy nghĩ rằng tôi sẽ sản xuất tài liệu Pháp Luân Công mà không có vấn đề gì, điều đó là chân chính. Chính niệm mạnh mẽ này đã tiêu diệt tà ác đằng sau chồng tôi và kết quả là phần biết của anh đã thức tỉnh sau khi hiểu tình hình.

Bây giờ tôi có thể công khai sản xuất tài liệu Pháp Luân Công tại nhà. Chồng tôi đã không phản đối tôi bất cứ điều gì. Anh ấy nhắc nhở tôi cẩn thận vào những ngày gọi là nhạy cảm. Tất nhiên các học viên không thừa nhận những ngày nhạy cảm đó.

Trong thời gian mà anh can nhiễu tôi, tôi đã hướng nội để tìm chấp trước. Tôi thấy mình có một chấp trước mạnh mẽ để làm việc và bỏ qua việc nhà. Tôi cũng không chăm sóc chồng tôi. Tôi đã tự sửa bản thân mình ngay lập tức khi tôi thấy những vấn đề. Sau đó, tôi đã làm tất cả việc nhà và cố gắng dành thời gian tốt nhất để chia sẻ với chồng. Chúng tôi đọc các tờ rơi và xem các chương trình truyền hình của đài truyền hình Tân Đường Nhân. Anh ấy dần dần hiểu rõ sự thật về cuộc đàn áp và hiểu được tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp giảng chân tướng cho nhiều người như thế. Anh cũng sẵn lòng lái xe chở tôi đi phát các tờ rơi cùng các bạn đồng tu khác.

Bằng chính niệm tôi đã thoái xuất ĐCSTQ tại nơi làm việc của mình

Cuốn cửu bình được xuất bản vào cuối năm 2004. Tôi đã đọc nó cẩn thẩn và thấy rõ bản chất thật sự của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cảm thấy xấu hổ khi tôi là một thành viên của ĐCSTQ. Sau khi kinh văn của Sư Phụ “Chuyển Luân hướng Thế Gian” được đăng vào tháng 02 năm 2005, nhiều học viên đã thoái xuất ĐCSTQ qua đường Internet. Tôi cũng đã yêu cầu một học viên giúp tôi thoái xuất trên Internet. Tôi làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước và chúng tôi có nhiều cuộc họp thành viên và các hoạt động của ĐCSTQ tại nơi làm việc. Ngoài ra, một hoạt động cơ quan được tổ chức cho tất cả các thành viên ĐCSTQ mỗi tháng một lần. Mặc dù tôi đã thoái đảng trên Internet, tôi vẫn phải tham gia trong các cuộc họp tẩy não và các hoạt động khác của ĐCSTQ tại nơi làm việc của mình. Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ. Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn còn bị kiểm chế bởi tà linh của ĐCSTQ. Tôi nhận thấy thông qua học Pháp trước đây là não của một người giống như một cái bình chứa, và nó sẽ thành bất kỳ cái gì mà bạn đang chứa. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi phải chứa đầy não của mình bằng Pháp. Những lý lẽ giả dối và vu khống là những thứ mà tôi phải hoàn toàn vứt bỏ từ bản thân mình. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần kinh văn “Chuyển Luân hướng Thế Gian” của Sư Phụ, và cuối cùng tôi đã quyết định gửi đơn thoái ĐCSTQ lên chi bộ đảng nơi tôi làm việc, và để thực sự được giải thoát bởi sự kiểm soát và đầu độc bởi tà linh cộng sản.

Tôi nói với chồng tôi quyết định của mình. (Anh là một trong số lãnh đạo ở nơi làm việc của tôi và tôi muốn anh chuẩn bị tinh thần cho quyết định của tôi.) Chồng tôi đã kịch liệt phản đối quyết định của tôi. Anh nói rằng tôi đang cố gắng phá hủy sự nghiệp của anh bằng việc làm này. Anh ấy rất lo lắng và túm lấy tôi, tát tôi, chửi rủa tôi là bị tâm thần, và gọi tôi là một người đàn bà điên. Tôi tha thứ cho anh sự về sự đánh đập và chửi rủa, và tôi nhận thấy chấp trước của anh đối với danh, lợi, và sự sợ hãi của một người thường. Tôi đã cố gắng khuyên giải anh: “Em sẽ xin thoái đảng ĐCSTQ. Em đảm bảo không có vấn đề gì về điều đó. Đây là công việc của em và nó sẽ không ảnh hưởng đến anh. Nếu nó thực sự anh hưởng đến anh, thì nó sẽ chứng minh bản chất tà ác của ĐCSTQ. Các học thuyết tà ác của ĐCSTQ sẽ lôi kéo chín thế hệ của một gia đình! Em cũng khuyên anh nên thoái xuất ĐCSTQ.” Chồng tôi rất giận dữ mà không nói nên lời. Anh hăm dọa: “Tôi sẽ ly dị nếu cô thật sự thoái đảng! Và cô sẽ không được nhận bất kỳ tài sản nào của chúng ta!” Tâm tôi rất bình thản và không một chút dao động.

Tôi đã gửi đơn thoái ĐSCTQ tới bí thư chi bộ đảng nơi tôi làm việc vào ngày 17 tháng 05 năm 2005. Ông ấy đã bị sốc và hỏi tôi có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào không và tôi có còn tập luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi nói rằng không có bất kỳ điều gì tác động đến quyết định thoái đảng của tôi, nó là một vấn đề về tín ngưỡng cá nhân tôi. Ông nói: “Cô phải suy nghĩ thật cẩn thận. Mọi người đều muốn trở thành đảng viên, và chưa bao giờ có một ai từ bỏ đảng. Chỉ những người dính đến những hành vi sai trái bị khai trừ khỏi đảng thôi.” Tôi nói: “Không phải nó đã được ghi rõ trong hiến pháp của đảng là tham gia vào đảng là tự nguyện và thoái đảng là tự do sao? Tại sao tôi không thể thoái đảng?” Ông nói: “Chúng ta không có tiền lệ như thế tại nơi làm việc của chúng ta hay ở tổ chức cấp cao hơn. Chúng tôi cần tìm hiểu trường hợp của cô và báo cáo với cấp trên.” Tôi nói: “Đó là công việc của ông. Dù thế nào đi nữa, tôi đã gửi đơn ngày hôm nay. Tôi không còn là một thành viên của đảng.

Kể từ đó, mỗi khi tôi nhận được thông báo tham gia một cuộc hợp hay là nộp đảng phí, tôi trả lời rằng tôi đã thoái đảng, rằng họ không cần thông báo cho tôi, và rằng tôi sẽ không nộp đảng phí nữa. Qua nửa năm, vào một ngày tháng 12 năm 2005, sau giờ ăn trưa, chồng tôi trở về nhà và nói với tôi rằng đơn thoái đảng của tôi đã đánh động thủ tưởng cơ quan cấp trên của chúng tôi. Bí thư nơi làm việc của tôi đã không báo cáo với cấp trên rằng tôi đã gửi đơn xin thoái ĐSCTQ, vì lo sợ rằng điều này sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến sự nghiệp của ông ta. Kể từ khi tôi không còn tham gia bất kỳ hoạt động hay cuộc họp nào của ĐCSTQ, đa số đảng viên tại nơi làm việc của tôi thực sự đã biết rằng tôi đã gửi đơn thoái đảng. Sau khi thủ trưởng biết được tin tức, ông ban đầu nói với chồng tôi và yêu cầu anh cố gắng thuyết phục tôi thay đổi. Chồng tôi nói với ông rằng anh không thể thay đổi tâm của tôi, vì thế người thủ trưởng đã quyết định nói riêng với cá nhân tôi.

Tôi do dự có nên đi hay không. Sau khi suy nghĩ trong một thời gian lâu, tôi quyết định đi, nghĩ rằng người thủ trưởng cũng là một chúng sinh. Chỉ là ông làm việc ở một ví trí cao hơn tôi, và rằng việc thoái đảng là sự lựa chọn của tôi về niềm tin, và không ai có thể ngăn cản tôi!

Tôi tới văn phòng thủ trưởng và ông ấy nói chuyện về chủ đề một cách gián tiếp để nhồi nhét hệ tư tưởng cộng sản vào tâm trí tôi đồng thời cố gắng để tìm xem tôi có còn tập luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi đã chủ động từ đầu và ngay lập tức nói về việc thoái đảng của tôi. Thấy tôi nói thẳng thắn, người thủ trưởng bắt đầu nói về các thành tích và sai lầm của ĐCSTQ và khuyên răn tôi không nên đùa với cuộc sống chính trị của mình, v.v.. Tôi nói: “Nói về tuổi tác, ông lớn hơn tôi. Nói về ĐCSTQ, tôi biết cũng nhiều như ông. Hơn nữa, việc thoái đảng là sự lựa chọn niềm tin của cá nhân tôi. Ông không thể bắt buộc tôi tin vào bất cứ điều gì, đúng không?

Vị thủ trưởng nói: “Đó là sự thật. Nhưng cô cần suy nghĩ về chồng của cô và sự nghiệp của anh ấy. Anh ấy là một lãnh đạo ở nơi làm việc của cô.” Tôi trả lời: “Việc thoái đảng là quyết định cá nhân tôi và nó không có liên quan đến anh ấy. Làm thế nào nó có thể có bất kỳ ảnh hưởng nào tới anh ấy. Nếu nó thực sự ảnh hưởng đến anh ấy, thì nó thể hiện rằng ĐCSTQ thực sự có vấn đề.
Tôi đùa: “Liên lụy đến chín thế hệ của một gia đình là sản phẩm của chế độ phong kiến và chuyên quyền, phải không?” Ông thủ trưởng không thể thuyết phục tôi thay đổi tư tưởng, và cuối cùng ông nói với một giọng điệu mềm mỏng: “Không có một tiền lệ giống như trường hợp của cô ở bất kỳ tổ chức cấp trên nào của tỉnh này. Kể từ khi cô gửi đơn thoái đảng, chúng tôi không có lựa chọn ngoài việc thảo luận nó. Nếu sau khi thảo luận, chúng tôi thực sự đệ trình trường hợp của cô lên cấp cao hơn, nó sẽ chắc chắn có một tác động tiêu cực vào sự xây dựng nền văn minh của doanh nghiệp chúng ta và trên tất cả nó ảnh hưởng đến lợi ích của mỗi nhân viên của doanh nghiệp. Cô có thấy…

Tôi hiểu điều ông ấy đang cố gắng để nói và quyết định cho ông ấy một lối thoát. Tôi nói kiên quyết với một giọng bình thản: “Tôi thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan của ông, tôi có thể rút lại đơn của tôi. Viết đơn chỉ là một hình thức. Mục đích việc thoái xuất của tôi là để thoát khỏi sự kiểm soát tinh thần của ĐCSTQ tà ác trong tâm tôi, và để giảm bớt năng lượng của tà linh. Nhưng tâm tôi rõ ràng đã thoái đảng rồi. Vì vậy, từ bây giờ, tôi sẽ không tham gia bất kỳ cuộc họp của đảng, tìm hiểu hội nghị, hay các hoạt động, và tôi sẽ không đóng đảng phí nữa. Ông không thể dùng nó để đánh giá tiêu cực công việc của tôi.” Ông thủ trưởng liền nói: “Được rồi, cô chỉ cần liên lạc vấn đề này với bí thư đảng nơi làm việc của cô là được.

Tại điểm đó, tôi đã chính thức thoái xuất ĐCSTQ tại nơi làm việc của mình và tôi không còn tham gia bất kỳ hoạt động hay cuộc họp của đảng. Nó cảm giác giống như một gánh nặng trong tâm tôi đột nhiên được gỡ bỏ. Không còn sự kiểm soát của tà linh. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Sự nghiệp của chồng tôi đã không bị ảnh hưởng và anh không bao giờ đề cập lại vấn đề ly hôn. Sau đó tôi đã giảng chân tướng và khuyến khích chồng tôi đọc cửu bình, và anh cũng đã thoái đảng bằng tên thật của mình, thông qua trang web Đại Kỷ Nguyên. Anh ấy vẫn là một lãnh đạo tại nơi làm việc. Tôi biết rằng Sư Phụ đã trợ giúp tôi và Sư Phụ đã làm tất cả điều đó. Tôi đơn giản chỉ có một suy nghĩ vững vàng ngay từ ban đầu.

Ba sự việc trong tu luyện thời Chính Pháp đã giúp tôi đã trải nghiệm sâu sắc sức mạnh của chính niệm. Tôi đang viết bài báo cáo với Sư Phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu. Xin vui lòng chính lại cho tôi nếu có điều gì không phù hợp. Trong thực tế, hơn 10 năm tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, các học viên mà có chính niệm mạnh mẽ, đã tu luyện rất tinh tấn, và làm ba việc tốt, thì có thể thấy trên toàn Trung Quốc. Qua viết bài này trong vài ngày gần đây và đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên, tôi đã phát hiện ra nhiều tâm chấp trước của mình. Một học viên nói: “Viết bài cho trang web Minh Huệ là một quá trình đề cao và tu luyện bản thân.” Viết bài chia sẻ cho Pháp hội là bước ngoặt đối với tôi, để thực sự tinh tấn tu luyện tâm tính bằng cách làm tốt ba việc, và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính trong thời kỳ Chính Pháp!

Con cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn các bạn học viên! Hợp Thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/16/明慧法会–执着少-正念出-249162.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/19/129574.html
Đăng ngày 9-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share