Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-01-2023] Cách đây 19 năm, tôi đã được trả tự do khỏi trại lao động cưỡng bức, nơi tôi bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Tôi đã giảng chân tướng trực diện cho công an, và phơi bày những hành vi tà ác của chính quyền địa phương trong cuộc bức hại các học viên. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã được an toàn, mặc dù tôi đã đối mặt với nhiều rủi ro. Tuy nhiên, tôi đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp.
Kiên định mặc dù cảm thấy cô đơn
Khi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức vào tháng 6 năm 2003, sức khỏe của tôi không được tốt vì cuộc bức hại mà tôi phải chịu đựng. Tôi học Pháp hàng ngày và đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ mà các học viên trong vùng gửi cho tôi. Khi tôi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ: “Tôi đều biết hết những thống khổ của các đệ tử.” trong bài “Tống khứ chấp trước cuối cùng” (Tinh tấn yếu chỉ II), nước mắt giàn giụa trên mặt. Một dòng nước trong vắt, ấm áp và êm đềm bao quanh tôi. Tôi chắc chắn rằng mình nhất định sẽ theo Sư phụ trở về gia viên thực sự của mình!
Học Pháp, buông bỏ tâm sợ hãi và thiết lập một điểm sản xuất tài liệu
Sau khi trở về nhà, tôi sống ở nhà với con gái. Chồng tôi vẫn phải sống xa nhà để tránh bị bức hại. Nỗi sợ hãi ám ảnh tôi trong suốt thời gian này. Tôi run lên khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Tôi không dám luyện công trong sân nhà mình. Tôi cảm thấy rằng can nhiễu từ các không gian khác đè nặng lên mình, vì vậy có lúc tôi khó thở.
Những người quản lý tại nơi làm việc thường đến “gặp” tôi. Tôi học Pháp rất nhiều khi con tôi còn đi học. Tôi đã có một ước nguyện lớn ngay khi bước ra khỏi cổng trại lao động cưỡng bức: Tôi muốn học Pháp trong ba tháng trước khi quay lại làm việc. Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi và tạo ra một môi trường tu luyện tốt cho tôi. Hầu hết tâm sợ hãi của tôi đã biến mất sau khi tôi học Pháp trong ba tháng. Tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người khi trở lại nơi làm việc, mặc dù tâm sợ hãi của tôi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Học viên hỗ trợ kỹ thuật trong vùng của chúng tôi đã khích lệ tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Anh ấy mang máy photocopy đến nhà tôi. Vì tâm sợ hãi, tôi đã chuyển máy photocopy ra vào nhà nhiều lần. Các học viên trong nhóm học Pháp của tôi rất hiểu và giúp phát chính niệm cho tôi. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã quyết tâm tiếp tục vận hành điểm sản xuất tài liệu.
Học viên hỗ trợ kỹ thuật đã chuyển máy tính xách tay và máy in đến nhà tôi. Sau đó tôi đã mua một ổ ghi DVD và máy cắt giấy. Tôi sản xuất các tờ rơi một trang, và dần dần sản xuất các tờ rơi, áp phích dán, đĩa DVD và sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉnh sửa các tài liệu giảng chân tướng, tải các bài viết lên trang web Minh Huệ, viết các bài vạch trần những kẻ hành ác trong vùng. Tôi đã làm việc này được 17 năm. Tôi đã tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc bảo mật để sản xuất tài liệu. Sau khi sản xuất, tôi giao tài liệu cho một học viên trong vùng. Tôi vận hành điểm sản xuất quanh năm, dù mưa hay nắng. Tôi tự mua các vật dụng, liên hệ với các cửa hàng bằng điện thoại đặc biệt và mua từ nhiều cửa hàng khác nhau. Trong suốt 17 năm qua điểm sản xuất tài liệu của tôi vận hành tốt và an toàn.
Đại Pháp giúp giải quyết các vấn đề kỹ thuật
Khi các học viên của chúng tôi giảng chân tướng cho nhiều người hơn, họ cần nhiều tài liệu hơn. Tôi đã phải nâng cấp máy in và máy tính nhiều lần. Khi gặp sự cố với máy móc, tôi phải nhờ học viên hỗ trợ kỹ thuật giúp đỡ. Người học viên này bận đến nỗi anh ấy không có nhiều thời gian để luyện công hay học Pháp. Kết quả là anh ấy bị bức hại nghiêm trọng.
Tôi đã thức tỉnh trước việc anh ấy bị bức hại. Tôi biết mình không nên tiếp tục dựa vào anh ấy. Vì vậy, tôi bắt đầu tự làm mọi việc và vượt qua mọi khó khăn. Trong quá trình này, tôi đã buông bỏ tâm nóng vội, phụ thuộc vào sự hỗ trợ của công nghệ, tâm lo sợ phiền toái, tâm oán hận và muốn làm mọi việc thay vì tu luyện. Suốt ngày đêm, tôi đọc các hướng dẫn và bài viết, cài đặt và gỡ thiết bị, điều chỉnh chúng, cài đặt hệ thống và sửa chữa máy móc. Tôi đã không nhờ đến sự trợ giúp từ bộ phận hỗ trợ kỹ thuật trừ khi thực sự cần thiết.
Các học viên hỗ trợ kỹ thuật đã giúp tôi. Vào ban ngày, sau khi hoàn thành công việc, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi cũng đọc các bài kinh văn khác của Sư phụ để đảm bảo rằng mình đang duy trì trạng thái tu luyện tinh tấn. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã có thể giải quyết mọi việc một cách từ bi bất chấp mọi can nhiễu.
Một học viên đã từng hỏi tôi xem liệu có bao giờ nghĩ đến việc đóng cửa điểm sản xuất tài liệu sau nhiều năm như vậy không. Tôi nói với cô ấy rằng mình chưa từng nghĩ đến. Công việc của tôi sẽ không dừng lại cho tới khi thời kỳ Chính Pháp kết thúc. Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy có chút bất công, nhưng tôi đã điều chỉnh tâm của mình ngay khi nhận ra điều đó. Đôi khi tôi cảm thấy cô đơn như lạc vào một vũ trụ trống rỗng bao la khi ngồi trước máy tính trong một đêm đông tuyết rơi lạnh giá hay khi gặp một số vấn đề mà không biết xử lý thế nào. Nhưng, khi lập chưởng phát chính niệm, tôi cảm thấy rằng hàng ngàn binh lính cưỡi ngựa tiến vào chiến trường, đám hắc thủ, lạn quỷ không có nơi ẩn náu. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và giúp tôi giải quyết các vấn đề-từ vấn đề này đến vấn đề khác. Hai lần hoa ưu đàm nở trên cổng nhà tôi. Tôi biết đó là sự khích lệ từ Sư phụ.
Khi tiến trình Chính Pháp đang tiến tới, số lượng các điểm sản xuất tài liệu gia đình cũng tăng lên. Vì vậy, tôi đã không quá bận rộn. Do vậy, tôi đã ra ngoài giảng chân tướng trực diện cho mọi người trên phố, trong trung tâm mua sắm và ở chợ. Tôi cũng phát tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD đến từng nhà ở vùng nông thôn. Trong dịp Tết Nguyên Đán, chúng tôi phát lịch Đại Pháp ở chợ. Mọi người rất vui khi nhận được những cuốn lịch đẹp. Khi nhìn thấy niềm vui của mọi người sau khi họ minh chân tướng, chúng tôi biết tà ác phải khiếp sợ.
Tạo ra môi trường tu luyện tại nơi làm việc
Lý do tôi bị bức hại vào năm 2002 là vì các lãnh đạo công ty của tôi đã thông đồng với các nhân viên Phòng An ninh Nội địa, yêu cầu họ cải tạo tôi. Trên bề mặt, các lãnh đạo của công ty tôi đã làm việc này vì họ không muốn mất việc. Tuy nhiên, lý do thực sự là tôi đã không giảng rõ chân tướng cho họ. Khi trở lại làm việc sau khi học Pháp được ba tháng, tôi quyết định giảng chân tướng cho giám đốc trước. Tôi không muốn ông ấy phạm thêm bất kỳ tội ác nào đối với Đại Pháp, và tôi không muốn tà ác có cơ hội hủy hoại chúng sinh. Tất cả chúng sinh đã từng là người thân của Sư phụ.
Khi tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức vào năm 2002, Trưởng Phòng An ninh Nội địa nói rằng giám đốc công ty tôi muốn tôi “chuyển hóa.” Tôi biết đó là vì ông ấy không biết chân tướng. Vì vậy, tôi quyết định giảng chân tướng cho ông ấy trước. Tôi cảm thấy tiếc cho ông. Tôi lo rằng ông ấy sẽ nhận quả báo cho những gì mình đã làm. Tôi nói với ông về những gì mình đã chứng kiến trong trại lao động cưỡng bức. Các học viên bị bức thực, bị đánh đập tàn nhẫn, bị giám sát từng phút, bị phơi dưới cái nắng như thiêu đốt và cái lạnh cóng cả ngày, và hơn thế nữa, các học viên đã bị tra tấn như thế nào. Tôi cũng nói với ông ấy về việc Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền khắp nơi thế giới như thế nào, và về quả báo mà những kẻ hành ác sẽ phải đối mặt. Ông ấy rơm rớm nước mắt và tỏ vẻ hối hận về hành động của mình. Ông ấy nói mình không biết chuyện là như vậy. Ông ấy rõ ràng đã xúc động. Sau đó, con trai của ông thua 2 triệu nhân dân tệ khi đánh bạc. Tiền tiết kiệm cả đời của ông đã bị mất. Thiên lý nhân quả báo ứng là thật.
Tôi cũng giảng chân tướng cho các Phó Giám đốc tại nơi làm việc. Một Phó Giám đốc trước đây là đồng nghiệp. Ông đã đến trại lao động cưỡng bức để tìm hiểu xem tôi đã bị cải tạo như thế nào và liệu tôi có bị “chuyển hóa” không. Trước đây tôi đã giảng chân tướng cho ông, nhưng tôi có thể đã không giúp ông hiểu thấu đáo tình hình. Để thực hiện các mệnh lệnh của Phòng 610 địa phương, ông ấy cùng những người khác tới quê nhà của tôi đe dọa cha mẹ tôi.
Đây là một cơ hội tốt để tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Tôi hơi lo lắng và xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi đến văn phòng của ông ấy và giảng chân tướng cho ông ấy về việc Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới như thế nào, rằng cuộc bức hại là bất hợp pháp, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Ông lắng nghe tôi một cách cẩn thận. Tôi đã nói với ông rằng đừng làm vật tế thần. Khi Pháp Luân Đại Pháp được minh oan, chính ông sẽ bị xét xử và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ không chịu trách nhiệm về điều đó. Tôi đã nói chuyện với ông một cách bình tĩnh và có kết quả tốt.
Khi tôi nhìn thấy vợ ông. Tôi giảng chân tướng cho bà ấy và đề nghị bà bảo chồng thoái ĐCSTQ. Bà ấy rất vui về điều đó và nói rằng sẽ nói với ông ấy. Sau đó, tôi được biết từ một học viên trong vùng rằng ông đã đồng ý thoái ĐCSTQ.
Sau đó, một Phó Giám đốc khác được phân công làm Giám đốc. Ông ấy ngạo mạn. Một ngày nọ, ông ấy gọi tôi vào văn phòng và nói rằng mình đã nghĩ đến việc nói chuyện với tôi. Ông ấy hỏi tôi có còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói tất nhiên là còn vì đó là một môn tu luyện giúp mọi người trở nên khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, cũng như đảm bảo rằng mọi người dưỡng thành các tiêu chuẩn đạo đức cao. Tôi nói với ông ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền tới hơn 100 quốc gia và cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là bất hợp pháp. Ông ấy nói rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Đài Loan đã giảng chân tướng cho mình qua điện thoại. Tôi đề nghị ông ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và đối xử tốt với các học viên. Ông ấy nên chọn cho mình một tương lai tốt đẹp. Tôi biết ơn các học viên hải ngoại vì đã giảng chân tướng cho người dân Trung Quốc trên diện rộng. Mặc dù ông ấy không thoái ĐCSTQ, nhưng đã minh chân tướng và kể từ đó không bao giờ gây rắc rối cho tôi nữa.
Khi vị Giám đốc thứ ba tới công ty tôi, ông ấy gọi tôi vào văn phòng và lớn tiếng mắng mỏ tôi. Ông ấy hỏi tôi liệu có còn tu luyện không và đe dọa rằng ông ấy sẽ sa thải tôi nếu tôi gây ra bất kỳ rắc rối nào. Tôi bình tĩnh giảng chân tướng cho ông với lòng từ bi và không có tâm sợ hãi. Tôi không thể để ông ấy phạm bất kỳ tội ác nào đối với Đại Pháp hay với các học viên.
Một hôm trong bữa tiệc tối, tôi và các đồng nghiệp khác đến nâng ly chúc mừng ông. Ông ấy nói rằng mình đã từ chối cho phép các nhân viên của Phòng 610 đến sách nhiễu chúng tôi vì điều đó không tốt cho danh tiếng của nhân viên chúng tôi hay công ty. Vì chính niệm này, ông đã đắc phúc báo. Ông đã an toàn trong quá trình điều tra của ủy ban kỷ luật.
Khá nhiều nhà lãnh đạo đến rồi đi trong hơn 10 năm qua. Tôi giảng chân tướng cho họ bất cứ khi nào có cơ hội. Mặc dù một số người không thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, nhưng họ đã minh chân tướng. Tôi đã đặt nền móng cho họ thoái ĐCSTQ trong tương lai.
Tôi cũng giảng chân tướng cho các đồng nghiệp. Nhiều người trong số họ đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Trong quá trình này, tôi đã buông bỏ một số chấp trước của mình, chẳng hạn như tâm sợ hãi, lo sợ sách nhiễu và tâm an dật. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong công việc và làm việc chăm chỉ. Các lãnh đạo hài lòng với công việc của tôi. Khi các quan chức từ Phòng An ninh Nội địa của quận đến công ty để tìm hiểu về tôi, quản lý bộ phận và các lãnh đạo của công ty đã đưa ra những nhận xét tốt về công việc của tôi
Tôi đã từng cảm thấy rất sợ. Bây giờ, tôi có chính niệm mạnh và có thể đối mặt với tà ác một cách thẳng thắn. Tôi từ bi giảng chân tướng cho mọi người. Tôi biết đó là nhờ sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ. Tôi cũng trải nghiệm tầm quan trọng của việc học Pháp tốt và tu luyện tinh tấn.
Môi trường làm việc của tôi cũng thay đổi. Lương của tôi, vốn bị giảm khi tôi bị bức hại, đã được tăng lên mức bình thường. Tôi có thể giảng chân tướng một cách cởi mở ở đó. Tuy nhiên, một ngày nọ, một đồng nghiệp nhìn thấy tôi đưa cho một khách hàng phần mềm để đột phá internet, anh ấy cười và nói: “Chị lại đang tẩy não người khác”. Tôi nói với anh ấy một cách từ bi: “Anh không nên quá ích kỷ. (Anh ấy đã thoái ĐCSTQ). Bây giờ anh đã an toàn. Những người khác cũng nên được cứu và trở nên an toàn!” Tôi xem mọi can nhiễu như một cơ hội để giảng chân tướng và cứu nhiều chúng sinh hơn.
Con gái đã giúp tôi tu luyện
Con gái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với chúng tôi khi cháu còn nhỏ. Tôi rất nghiêm khắc với cháu. Cháu sợ tôi và không nói lại, ngay cả khi cháu không hài lòng với yêu cầu của tôi. Tôi là một phụ nữ mạnh mẽ. Chồng tôi là người dễ tính. Tôi có tiếng nói cuối cùng trong gia đình mình. Tôi sẽ hét lên nếu mọi thứ không theo ý mình và phàn nàn cho đến khi tôi hài lòng. Tôi không quan tới tâm người khác cảm thấy thế nào.
Trong một thời gian dài, tôi nghĩ rằng mình sẽ tự giải quyết được mọi việc. Điều này có mặt tích cực. Khi đối mặt với tà ác trong trại lao động cưỡng bức và công an, tôi có thể giảng chân tướng cho họ mà không sợ hãi. Tôi có thể nhìn thấy những vấn đề thực sự trong quá trình tu luyện. Nhưng, trong khi đó, tôi lại bướng bỉnh và chấp trước vào những chủ ý của riêng mình. Khi bị đối xử bất công, tôi thích tranh luận xem ai đúng ai sai. Tôi đã không nhận ra thiếu sót này mặc dù đã tu luyện được 20 năm. Khi chúng ta đang ở giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, Sư phụ thấy rằng tôi vẫn chưa nhận ra được chấp trước của mình và đã an bài để con gái tôi chỉ ra điều đó.
Con gái tôi đã lên kế hoạch kết hôn. Tuy nhiên, cháu không hài lòng với những gì nhà chồng cháu đang làm. Hầu như ngày nào cháu cũng phàn nàn với tôi về họ ít nhất một giờ. Cháu thậm chí còn dọa rằng mình sẽ không kết hôn. Lúc đầu, tôi đã cố gắng thuyết phục cháu. Sau đó, tôi đã cáu giận với cháu qua điện thoại. Cuối cùng, tôi tức giận đến mức cúp máy hoặc không trả lời điện thoại.
Nhưng cháu vẫn tiếp tục gọi cho tôi, cháu phàn nàn về việc tôi đã không quan tâm đến cháu và gây phiền hà cho cháu trong suốt những năm qua. Khi cháu về nhà vào cuối tuần, thậm chí cháu còn phàn nàn nhiều hơn. Cháu ăn không ngon, ngủ không yên. Thậm chí cháu còn nói rằng cuộc sống thật vô nghĩa và cháu thà chết còn hơn. Lời nói của cháu khiến tôi động tâm.
Tôi bắt đầu hướng nội tìm những thiếu sót của mình. Tôi đã quá tự tin và chấp vào những chấp trước của người khác. Tôi đã chấp trước vào thời kỳ cuối cùng của Chính Pháp. Tôi đã có tâm oán hận và tật đố. Tôi đã không quan tâm đến người khác và chấp trước vào bản thân. Suốt ngần ấy năm, tôi không thể dung thứ cho cách cư xử của mẹ chồng. Khi mâu thuẫn với chồng hoặc các học viên khác, tất cả những điều đó đều xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi không nhận ra được những chấp trước của mình mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm.
Chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra chấp trước vào bản thân mình mạnh thế nào. Tôi đã không cầm được nước mắt khi phát chính niệm vào buổi trưa. Tôi cảm thấy tiếc cho mình và dưỡng thành những ảo tưởng đó. Con gái tôi đã phải chứng minh những điều đó cho tôi. Tôi đã nói với Sư phụ trong tâm rằng tôi đã sai và tôi sẽ buông bỏ các chấp trước của mình. Những chấp trước đó cứng như một núi kim cương ở không gian khác. Tôi biết tôi phải giải thể chúng.
Tôi đã thay đổi chính mình. Con gái tôi cũng thay đổi. Cháu không còn chấp vào những thứ tầm thường đó. Cháu nói rằng mình sẽ hòa thuận với bạn trai và rằng cháu quá xấu tính. Cháu khen bạn trai hiểu biết và cậu ấy đã xin lỗi cháu vì những sai lầm mà mình đã mắc phải.
Chẳng còn bao xa nữa chúng ta sẽ trở về gia viên ban đầu của mình. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn, tu luyện bản thân thật tốt và theo Sư phụ trở về nhà.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/1/445682.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/10/207275.html
Đăng ngày 08-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.