Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 27-11-2022] Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở vùng nông thôn, đắc Pháp vào năm 1998. Hai vợ chồng tôi đã trồng một số cây đào, mỗi năm vào mùa này, chúng tôi đều ra chợ đầu mối chuyên bán trái cây để bán đào. Năm ngoái, cây hạt dẻ ở nhà tôi cũng ra quả. Dưới đây, tôi chia sẻ một chút về vẻ đẹp của Đại Pháp đã triển hiện cho thế nhân trong quá trình tôi đi bán đào và hạt dẻ, qua đó cũng nhìn thấy rất nhiều thiếu sót của mình và tìm ra rất nhiều tâm chấp trước, đồng thời tôi cũng có rất nhiều thu hoạch.

Mấy năm nay, cây đào nhà chúng tôi trồng càng ngày càng phát triển tốt, quả to, màu sắc rất đẹp. Chúng tôi nhất quyết không sử dụng [phân bón] làm cho cây mau lớn, chồng tôi vô cùng tin tưởng đây là thọ ích nhờ tin vào Đại Pháp, đây chính là sự thần kỳ của Đại Pháp.

Chúng tôi vừa mang đào ra chợ, thì thương lái xúm lại bàn tán khen ngợi đào của chúng tôi, sau khi hỏi giá cả xong, có người nói, quả đào của ông bà thực sự tươi ngon quá, giá cả cũng hợp lý; lại có người nói, quả đào của ông bà nhìn từ đằng xa đã thấy quá đẹp; cũng có người biết không thể mua được, nên đành miễn cưỡng rời đi; còn có người lằng nhằng ép giá, cũng có người trực tiếp trả giá rất cao và mua ngay, bởi vì đôi khi họ biết hàng tốt không đợi người, e rằng người khác sẽ mua mất.

Ở khu chợ này có một bí mật công khai, đó là khi bán hàng tại đây, người nào không trộn hàng giả thì sẽ chịu thiệt thòi, do đó các thương lái đều cho rằng trộn hàng giả là lẽ đương nhiên. Tôi đã nói chuyện với chồng: “Bất kể đào của chúng ta bán được bao nhiêu tiền, chúng ta đều phải bán hàng thật giá thật, là người tu luyện, tôi phải làm được Chân, người ta nói chúng ta ngốc, chúng ta không cần để ý, cũng không cần ai nói tốt, làm việc không phải để cho người khác xem, mà là Thần đang nhìn!” Chồng tôi tán đồng với Đại Pháp, ông ấy cũng hiểu rất nhiều Pháp lý, do đó chúng tôi đã làm như vậy trong mấy năm nay.

Bởi vì quả đào của nhà chúng tôi thuộc hàng nhất nhì ở chợ, cho nên giá bán tự nhiên cũng cao. Chúng tôi đã nói chuyện với các thương lái: “Chúng tôi bảo đảm đào to và chất lượng, không trộn hàng giả, các ông có thể tùy ý xem hàng.” Những người mua đào nhà chúng tôi tỏ ra rất vui, họ thực sự biết đây là hàng thật giá thật. Một số người còn nói: Những quả đào này thật đáng giá! Từ đó trở đi, có người trở thành khách quen của chúng tôi, họ nói cảm thấy yên tâm khi mua đào của nhà tôi.

Đôi khi, tôi cũng giảng chân tướng Đại Pháp cho các thương lái, nhưng tôi chỉ nói rằng Đại Pháp tốt thế nào, chứ không có khuyên tam thoái, cho nên tôi cũng cảm thấy khá ân hận.

Do tôi cảm thấy đào của nhà mình tươi ngon, không trộn hàng giả, tự nhiên cũng không dễ bán với giá thấp, vậy nên khi có thương lái trả giá hơi lâu, tôi cũng mất kiên nhẫn, đôi khi tôi còn không có thiện ý đuổi người ta đi, không bán hàng khi không được giá, do đó lần nào tôi cũng bán được giá, hoàn toàn quên mất bản thân mình là người tu luyện. Bán giá cao không có sai, nhưng lời nói và hành động của tôi không dựa trên Pháp thì không đúng.

Sư phụ từ bi, nhìn thấy tôi không ngộ, cho nên vào một lần nọ, Ngài đã để cho một thương lái chưa từng mua đào của tôi, lạnh nhạt nói rằng: Chị thật ép người quá đáng! Tôi liền cảnh giác, ngộ ra đây là Sư phụ mượn miệng của người thường điểm hóa tôi! Tôi ngay lập tức hướng nội tìm, quả là không tìm không biết, hễ hướng nội tìm thì quả thực mới giật mình, tôi đã tìm ra bản thân có nhiều tâm bất hảo đến vậy, chẳng hạn như không làm được Thiện, có tâm chấp trước tự ngã cực lớn, tâm coi thường người khác, tâm hư vinh, tâm hiển thị, tâm thích nghe lời ngon ngọt, tâm lợi ích, rồi vấn đề không tu khẩu v.v. Nhờ vậy, tôi đã từ từ vứt bỏ rất nhiều tâm, từng chút từng chút, cho đến mấy lần cuối ra chợ bán hàng, tôi đã không còn so đo tính toán nhiều nữa, một số người kỳ kèo trả giá lúc mua hàng, tôi cũng bán theo ý của họ. Nhìn thấy khách hàng vui vẻ, hai vợ chồng chúng tôi cũng thấy vui.

Khi bán hạt dẻ, chúng tôi cũng nghiêm ngặt về chất lượng, vào mỗi tối, chúng tôi đều ngồi lựa hạt dẻ, loại bỏ những hạt không tốt, hạt nhỏ và tạp chất. Tôn chỉ bán hàng của chúng tôi là, dù kiếm được bao nhiêu tiền, chúng tôi đều phải bảo đảm chất lượng. Bởi vì hạt dẻ rất cứng, cho nên chúng tôi đã chuẩn bị trước một chiếc búa nhỏ, sau này có một số người muốn mua hạt dẻ không nhớ chúng tôi, họ sẽ trực tiếp tìm đến [cửa hàng] có chiếc búa nhỏ. Khi có người đến xem hạt dẻ, tôi dùng chiếc búa nhỏ đập hạt dẻ cho họ thử, dẫu cho là người mua hàng hay bán hàng giống như chúng tôi, tôi đều cho họ thử hạt dẻ, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Có người còn nói: Chị đừng đập, không thì hết hạt dẻ mất. Tôi cười to và nói: Chúng ta gặp nhau là duyên phận, nhà tôi tự trồng hạt dẻ, không sao hết.

Bởi vì có rất ít người bán hạt dẻ ở ngoài chợ, cho nên chúng tôi nhớ mặt hầu hết khách hàng. Tuy nhiên, đa số khách hàng không nhớ chúng tôi. Mỗi ngày, chúng tôi đều gặp những người khách mới. Mỗi ngày, khách hàng đều hỏi các câu hỏi giống nhau, căn bệnh mất kiên nhẫn của tôi cũng bất giác bột phát. Tuy nhiên, tôi đã mau chóng nhận ra nó. Vào buổi tối, tôi đã nói chuyện với chồng: Ông xem, tôi lại mất kiên nhẫn nữa rồi, lần này tôi phải triệt để tu bỏ nó mới được. Ngày hôm sau, cảnh tượng tương tự lại xuất hiện, cứ một lúc lại có mấy người xôn xao đến hỏi, đôi khi chồng tôi trả lời, đôi khi tôi sẽ trả lời. Ai đến tôi cũng đưa cho họ một hạt dẻ [để thử], nhưng tâm thái đã có khác biệt.

Trong lúc bán hàng sau này, tôi cũng không còn mất kiên nhẫn, cuối cùng tôi đã tu bỏ cái tâm ngoan cố này. Tôi đã minh bạch, không phải cửa hàng bán hạt dẻ nào cũng đông khách, mà bởi vì trường [năng lượng] của người tu luyện tốt, cho nên mọi người mới muốn đến gần, họ đến để nghe chân tướng. Tôi đã chớp thời cơ để trò chuyện với khách hàng về vẻ đẹp của Đại Pháp.

Tâm tôi thản đãng, tự nhiên cũng bán được nhiều hạt dẻ. Dẫu cho ai mua hạt dẻ của chúng tôi, nếu là bán lẻ thì chúng tôi sẽ giảm cho khách một hai nhân dân tệ, nếu là thương lái mua thì chúng tôi không lấy số tiền lẻ, người ta [kiếm sống] không dễ, nên nhà tôi tự phó xuất vậy, mọi người đều vui vẻ là được. Có một thương lái là khách quen của tôi, tuy nhiên cũng có một giai đoạn, ông đi mua hàng ở chỗ khác, sau đó ông cảm thấy hàng không tốt bằng của chúng tôi, vậy nên ông đã quay lại mua hàng của chúng tôi. Ông ấy nói: Con dâu tôi nói mua hạt dẻ của ông bà, về nhà không cần lựa lại, cứ thế mang ra chợ bán luôn. Tôi bèn nói: Phải rồi, ngày nào chúng tôi cũng tự tay lựa hạt dẻ, bảo đảm chất lượng, chúng tôi làm vậy cả người mua người bán đều vui vẻ.

Có một cậu thanh niên ngoài 20 tuổi, lần đầu tiên mua hạt dẻ của chúng tôi, cậu ấy cảm thấy [hạt dẻ] rất ngon, lần thứ hai cậu lại dẫn bạn bè đến mua, lần thứ ba gặp lại cậu ấy là khi chúng tôi ra chợ gửi đào cho thương lái, cậu ấy đã hỏi chúng tôi còn bán hạt dẻ không? Chồng tôi trả lời là có bán, chỉ là bây giờ chúng tôi bận đi gửi đào, sau khi quay về mới bán hạt dẻ. Cậu thanh niên đã lấy số điện thoại của chồng tôi. Ai ngờ chỗ của thương lái mua đào cách xa chợ đến 5, 6 dặm, chúng tôi vừa đến nơi thì cậu thanh niên kia gọi điện, cậu ấy hỏi chúng tôi đang ở đâu, nói rằng cậu ấy phải đi gấp. Chồng tôi đã nói cho cậu ấy biết chỗ của chúng tôi, cậu ấy đã chạy đến nơi và mua hết hạt dẻ. Như vậy, sau khi gửi đào xong, chúng tôi không cần ra chợ nữa, mà đi thẳng về nhà; hơn nữa do đoạn đường đi gửi đào quá xa, cho nên bình sạc điện của xe chúng tôi cũng chỉ còn đủ để chạy về nhà. Tôi bèn nói với chồng, lần này là Sư phụ an bài cho chúng ta, nếu không thì chúng ta không thể chạy về tới nhà.

Vào một buổi trưa nọ, trời đổ mưa, các thương lái ở chợ có người mua cơm hộp, cũng có người ăn bánh gạo, rất nhiều đàn ông luôn thích uống rượu, mấy người ở hai chiếc xe bên cạnh xe của chúng tôi là ở cùng một địa khu, họ đã mua hai hộp cơm, vài chai rượu trắng và bia để uống cho vui. Qua hết buổi trưa, nhưng trời vẫn còn mưa, thương lái chỉ còn lại vài người, tôi sẵn tiện ra ngoài đi dạo, nhìn thấy vỏ chai rượu mà mọi người mới uống xong vứt lại, tôi nghĩ những vỏ chai này thật nguy hiểm, lỡ xe cán lên, mảnh chai sẽ đâm thủng lốp xe, đâm vào chân, thực sự không hay chút nào. Do đó, tôi đã vội nhặt vỏ chai lên, giữa trời mưa, tôi mang vứt chúng ở một nơi không có xe cộ và người qua lại. Một người đàn ông trong nhóm uống rượu khi nãy nhìn thấy tôi nhặt vỏ chai, ông liền giơ ngón tay cái lên và nói: Tôi có lời khen ngợi dành cho chị, chị có tín ngưỡng gì không? Tôi trả lời: Tôi là người học Pháp Luân Công. Ông ấy hỏi tiếp: Sao chị lại học môn ấy? Tôi trả lời: Pháp Luân Công tốt quá mà! Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm người theo Chân-Thiện-Nhẫn. Ông ấy mỉm cười nói: Chẳng phải người ta không cho học môn này sao? Tôi đã nói cho ông nghe về vụ tự thiêu Thiên An Môn là giả, Pháp Luân Công bị bức hại, tại các nước khác trên toàn thế giới đều có thể luyện Pháp Luân Công, duy chỉ có [Trung Quốc Đại lục] là phản đối, ông không thấy lạ sao? Ông ấy nói: Ừ, bởi vì quá đông người học, cho nên Trung Cộng sợ hãi. Ngoài ra, tôi còn kể cho ông nghe những ví dụ về thân tâm thọ ích khi tu luyện Đại Pháp, tôi hỏi ông ấy: Công pháp tốt nhường này, kêu người ta không được luyện, liệu người ta có thể nghe sao? Ông ấy mỉm cười và gật đầu đồng ý.

Vào một buổi trưa đầu thu, thời tiết khá thất thường, lúc thì nắng chói chang, lúc thì mưa xối xả, cho nên mọi người ở ngoài chợ đều dùng mấy tấm thép màu để dựng lán. Một số người thức dậy từ rất sớm, nhưng do buồn ngủ nên họ thường nằm chợp mắt ở ghế trước của chiếc xe (hầu hết mọi người ở ngoài chợ đều lái kiểu xe ba bánh nhỏ). Hai vợ chồng tôi không buồn ngủ, chúng tôi ngồi trên xe trò chuyện cùng nhau. Khi vừa xoay người, tôi nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc phong phanh đang nằm khoanh tay ở chiếc xe bên cạnh, trông cô ấy có vẻ lạnh. Do đó, tôi đã lấy chiếc chăn nhỏ trong xe đắp cho cô ấy. Cô mở mắt nhìn tôi mỉm cười, rồi nói cảm ơn, tuy nhiên cô cũng chưa muốn thức dậy. Tôi nhìn thấy cô có vẻ rất mệt và buồn ngủ. Tôi bèn lấy chiếc đệm ngồi trong xe để cho cô ấy gối đầu. Tôi nói: Cô nằm lên cái này sẽ thoải mái hơn. Cô hài lòng mỉm cười, rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Rất lâu sau, cô đã thức dậy. Cô ấy vui vẻ gọi tôi sang xe cô ngồi chơi. Cô nói cô bị đau lưng dữ dội, không nằm một chút là không được. Cô nói: Trông chị khỏe quá. Tôi bèn nói: Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Sẵn dịp tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy, tôi bảo cô thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, thì có thể trừ bệnh khỏe người. Tôi nói chồng tôi cũng có một lần bị đau lưng đến mức không dám cử động, ông ấy liền niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, nhờ vậy đã hết đau. Tôi lại kể cho cô nghe về những việc thần kỳ đã xảy ra với tôi, Đại Pháp dạy con người làm người tốt như thế nào, vì sao Trung Cộng bức hại đệ tử Đại Pháp, vì sao cần phải làm tam thoái bảo bình an. Tôi đã hỏi cô ấy: Có ai nói với cô về tam thoái bảo bình an chưa? Cô ấy trả lời là chưa có. Tôi nói tiếp: Tôi giúp cô làm tam thoái nhé, tương lai lỡ có tai nạn ập đến thì sẽ không ảnh hưởng đến cô. Cô ấy đã vui vẻ nhận lời. Nhìn thấy thế nhân minh bạch chân tướng, tôi thực sự rất vui. Tôi biết tất cả những điều này là Sư phụ đang làm, là Sư phụ đang khích lệ tôi! Đệ tử cảm tạ Sư tôn!

Mặc dù vào dịp bán hàng năm ngoái, tâm chấp trước mà tôi tu bỏ không phải thuộc loại “xẻo tim khoan xương”, nhưng tôi đã học được cách hướng nội tìm, tu bỏ các tâm không dễ nhìn thấy mà tôi đã lơ là trong nhiều năm qua. Thực sự là mỗi từng cử động, mỗi từng lời nói và hành vi của chúng ta đều đại biểu cho hình tượng của đệ tử Đại Pháp, đây chính là thu hoạch lớn nhất của tôi trong đoạn thời gian này. Đệ tử cảm tạ Sư tôn đã từ bi điểm ngộ!

Hơn 20 năm qua, mặc dù đệ tử tu luyện thường hay giải đãi, không tinh tấn, nhưng Sư phụ từ bi vĩ đại vẫn không bỏ rơi đệ tử, đệ tử không dám hình dung những điều mà Sư tôn đã gánh chịu cho đệ tử, [thực sự là] không có ngôn ngữ để biểu đạt tấm lòng biết ơn của đệ tử. Duy chỉ có trong quá trình trợ Sư chính Pháp từ nay trở đi, đệ tử sẽ làm tốt ba việc cần làm để báo đáp Sư ân! Đệ tử cảm tạ Sư phụ!

Nếu có chỗ nào thiếu sót, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/11/27/收穫-443241.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/11/207631.html

Đăng ngày 07-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share