Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Đại lục

[MINH HUỆ 10-01-2023] Tôi là đệ tử Đại Pháp Hắc Long Giang, năm nay 71 tuổi, trình độ văn hóa lớp ba tiểu học, tôi bắt đầu tu luyện vào ngày 16 tháng Giêng âm lịch năm 1999. Trước đây rất nhiều người khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công, đều nói Pháp Luân Đại Pháp hảo, tôi đã đến điểm luyện công để luyện vài lần, mang theo tâm thái lúc luyện lúc không trong hai năm. Đồng tu muốn tôi tiếp tục học Pháp, nên đưa tôi quyển sách “Đại Viên Mãn Pháp”, để trên máy may của tôi, một năm trôi qua mà tôi cũng không hề mở ra xem.

Sau tết năm 1999, ngày 16 tháng Giêng, bà Lưu đến chơi với con gái tôi, thuận tay cầm quyển sách này và mở ra xem, bà nói: “Thím hai, thím dạy tôi luyện công nhé.”

Tôi nói: “Tôi không thể, để chút nữa bảo con gái tôi tìm chú của cháu dạy chị nhé.”

Thật kỳ diệu, tôi vừa nói câu này, thì không cần tìm mà chú ấy đã đến, còn dẫn theo mấy người đến dạy chúng tôi luyện công. Bà Lưu nói luyện, nhưng lại không luyện, tôi giữ thể diện nên đã luyện công với họ.

Sau khi tôi luyện công năm ngày, bệnh gì cũng biến mất, đặc biệt là bệnh đáy mắt đã khỏi. Tôi từng bị bệnh đáy mắt, thoái hóa đốt sống cổ, phì đại xương chân, đau nhức cánh tay thậm chí cả đỉnh đầu, bốn bệnh này đều là bệnh nặng, ảnh hưởng trực tiếp đến việc đồng áng, việc nhà. Làng chúng tôi là làng rất nghèo, nghèo như vậy lấy đâu ra tiền trị bệnh? Hơn nữa, các bệnh nhẹ như cảm lạnh, sốt, nhức đầu và đau răng cũng thường xảy ra. Chỉ trong năm ngày, công pháp thần kỳ này đã quét sạch toàn bộ bệnh trên thân tôi, hết bệnh thân nhẹ nhàng, không tốn một đồng nào. Tôi hối hận, đệ tử Đại Pháp khuyên tôi luyện Pháp Luân Công, tôi không luyện, chậm trễ hai năm đắc Pháp.

Trước khi luyện Pháp Luân Công, tính cách tôi mạnh mẽ, được lý thì không nhường ai, thường xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm. Sau khi tôi đọc sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi bắt đầu từ những việc nhỏ, chú ý từng lời nói, từng hành động, ở đâu cũng nói lời chân, làm điều chân, ước thúc bản thân, không nói dối, không lừa người. Buộc bản thân phải làm việc thiện và không làm bất kỳ việc ác nào.

Hàng xóm ở sân phía Đông bị bệnh, chàng trai 28 tuổi nôn ra máu như bình xịt tưới cây khiến người mẹ 70 tuổi sợ hãi ngồi khóc, còn cô con dâu thì hoảng sợ không biết phải làm sao. Lúc này, tôi nói với chồng “gấp rút cứu người”, lấy tiền chuẩn bị làm ruộng cho hàng xóm mượn.

Chồng tìm người bạn học làm việc ở ngân hàng và vay 7.000 Nhân dân tệ, chúng tôi đã chi 3.000 Nhân dân tệ tiền làm ruộng. Những người trong làng biết chúng tôi đã vay ngân hàng, vì vậy họ đã đến gặp chúng tôi để mượn tiền, và 4.000 Nhân dân tệ còn lại được cho các hộ gia đình khó khăn trong làng vay.

Gia đình Tiểu Cần ở sân sau nhà tôi chuyển về từ Song Áp Sơn. Mọi người năm đó không ở lại làng nghèo nữa, ai có họ hàng thì chuyển đến họ hàng, ai có bạn bè thì chuyển đến bạn bè, quá nhiều người đã chuyển đi, nhưng gia đình tôi không có nơi nào để chuyển đến, nên đành ở lại gắn bó với làng quê nghèo. Gia đình Tiểu Cần chuyển đến Song Áp Sơn, không suôn sẻ rồi lại chuyển về, chút tài sản hết sạch, con còn nhỏ, cha già đã hơn 80 tuổi, cuộc sống khó khăn.

Một hôm, trời mưa to, tôi và chồng đội mưa lớn đi cắt đậu nành, hai người chúng tôi làm mà không có người giúp. Vì lo rằng ngày nắng cắt không hết, bị người ta lấy cắp, điều lo lắng này đã mang lại phiền phức. Hôm sau, một nửa số đậu nành cắt xong đã biến mất. Có những dấu chân trong ngày mưa, hàng loạt dấu chân nối tiếp nhau đến cánh đồng đậu nành của ông Bạch, đậu nành trong gia nhà ông ấy rõ ràng được chất thành đống.

Chồng tôi lái xe bốn bánh, hai chúng tôi đến nhà trưởng ban an ninh để báo cáo sự việc. Trưởng ban đến đất xem, đúng là họ đã lấy đi. Tôi đến nhà ông Bạch, và mẹ của ông ấy sợ đến mức nôn ra máu. Ông Bạch nói: “Kỳ thực đậu nành này trên đất tôi, nhưng không phải tôi trộm.”

Tôi về nhà và nghĩ, không phải là ông Bạch, vậy là ai? Con gái lớn tôi nói: “Vợ của Tiểu Cần hỏi con: ‘Hôm nay đậu nành của nhà cháu có chuyển đi chưa?’ Con nói không chuyển, đợi đến khi đất và đậu khô rồi mới chuyển.” Con gái lớn của tôi lập tức cảm thấy là vợ của Tiểu Cần đã trộm. Lúc này, thiện trong tôi khiến tôi buột miệng nói: Không cần chỗ đậu nành này nữa, không giúp cũng phải giúp. Đó là thiện, không phải giả vờ, không phải ráng nhẫn, mà là từ tận đáy lòng tôi cảm thấy đáng thương cho mẹ của ông Bạch, cũng như người cha già hơn 80 tuổi của Tiểu Cần, và con của Tiểu Cần. Tôi không cần, từ tận đáy lòng thực sự không cần.

Trời vừa mưa, ngay cả xe trống còn không thể chạy trên cánh đồng. Khi đó Vương Tiểu Mao mắc kẹt trên đồng với một xe đầy đậu nành. Anh ấy nhờ chồng tôi dùng xe bốn bánh của nhà tôi kéo xe của anh ấy, chồng tôi đã kéo xe của anh ấy ra, tấm thép của xe tôi bị hỏng, xe không chạy được. Vương Tiểu Mao không chỉ phớt lờ xe của tôi mà còn không nói lời cảm ơn, sau khi về nhà và dỡ đậu nành xuống, rồi đi giúp ông Bạch lấy trộm đậu nành của tôi. Lúc này, thiện tâm trong tôi khiến tôi không động tâm, tôi nghĩ, nếu người nhà Tiểu Cần có tiền thì có thể sống tốt hơn.

Sư phụ giảng:

“Vật chất màu trắng cùng vật chất màu đen, hai loại vật chất ấy tồn tại đồng thời. Giữa hai loại vật chất ấy có quan hệ thế nào? Loại vật chất đức là khi chúng ta chịu khổ, bị đánh đập, làm việc tốt thì được nó; còn vật chất màu đen là khi người ta làm việc xấu, làm việc không tốt, hiếp đáp người khác, thì nhận được loại chất màu đen. Bây giờ không chỉ có những kẻ chỉ chạy theo lợi, mà còn có những kẻ không điều ác nào mà không làm, chỉ vì tiền mà không việc gì là không làm: giết người hại mệnh, thuê giết người, đồng tính luyến ái, hút hít ma tuý, v.v. Việc gì cũng có. Trong khi làm những việc xấu thì người ta bị tổn đức.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đoạn Pháp này đã bén rễ trong tâm tôi, chính là làm việc tốt, không làm việc xấu, tích đại đức, minh bạch chịu thiệt, không tức giận. Năm nay tôi đã tu luyện Đại Pháp 23 năm, chịu thiệt nhiều, học Pháp cũng nhiều, luyện công cũng nhiều, bị bắt cóc đến trại tạm giam thì luyện công ở trại tạm giam, bị bắt đến trại lao động cải tạo thì luyện ở trại lao động cải tạo.

Vào tháng 12 âm lịch năm 2015, đã có một chuyện thần kỳ xảy ra. Một hôm, tôi bước đến cổng cụm 4, thì có lớp băng sáng như gương khiến tôi trượt ngã, tôi đứng dậy, nhìn lên trời rồi nhìn xuống đất và nghĩ: Cái này mà khiến người chân yếu và lớn tuổi ngã thì sẽ ra sao? Vậy phải dùng nhiệt lượng của không gian khác tan chảy lớp băng này! Sáng hôm sau, đồng tu đến và nói: “Tôi từ nhà đến đây, trên đường không thấy băng tan ở đâu, trước nhà chị đối diện với mặt trời cũng không tan, nhưng vì sao phía bên kia lại tan? Toàn là nước, chẳng còn chút băng nào.”

Tôi vừa nói với đồng tu này xong, thì một đồng tu khác đến và ngạc nhiên nói: “Các chị đây, ai đổ nước nóng vậy? Băng tan hết rồi. Còn ở chỗ khác đều không tan!”

Tôi có chút phấn chấn nói: “Chiều hôm qua trời tối, tôi đến cổng cụm 4 và bị ngã, đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi nhìn xuống lớp băng trên mặt đất, nghĩ sẽ dùng nhiệt lượng của không gian khác tan chảy lớp băng này! Ai ngờ một niệm này đã trở thành sự thật, đã tan chảy thật?”

Sự kỳ diệu trong 23 năm tu luyện, tôi muốn viết ra câu chuyện tu luyện của mình, cứu độ chúng sinh, cảm tạ Sư phụ ân trọng như núi, không gì có thể báo đáp, đệ tử chỉ có tu tốt, cứu nhiều người hơn để dâng lên Sư phụ một bài thi đạt tiêu chuẩn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/1/10/修大法使我學會了為別人著想-454483.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/12/207635.html

Đăng ngày 08-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share