Bài viết của Thanh Âm

[MINH HUỆ 15-12-2022] Kinh sách chính là nền móng của văn minh Trung Quốc 5000 năm. Thông qua kinh sách, một người có thể tìm thấy tinh hoa văn hóa của dân tộc Trung Hoa, từ trí huệ thời cổ chí kim cho đến những câu chuyện thần thoại.

Đặc biệt, những tác phẩm kinh điển của các bậc thánh nhân rất được người đời tôn kính. Chúng được viết bởi những nhà tư tưởng kiệt xuất, rồi được đúc kết thành những chuẩn mực sống tốt đẹp: coi trọng đạo đức, tín Thần tín Phật, và thuận theo Thiên ý.

Bảo vệ các giá trị thiêng liêng này được xem là một hành động đúng đắn và cao thượng, có thể mang lại phước lành cho người duy hộ. Nhưng không phải quyển sách nào cũng giống nhau: một số sách chỉ làm băng hoại đạo đức con người, và cách một người đối đãi với những quyển sách như vậy có thể quyết định vận mệnh của họ.

Như câu chuyện dưới đây sẽ chứng minh cho chúng ta thấy, rằng một niệm duy nhất – và một quyết định duy nhất – là đã đủ để thay đổi vận mệnh của một đời người.

Ba mươi lạng bạc đã viết lại vận mệnh của một cậu bé

Trong “Khích lệ hủy dâm thư chinh thư lục” cho chúng ta một câu chuyện đầu tiên.

Vào một ngày tháng 2, lúc đó đang là thời cai trị của Hoàng đế Đạo Quang của Triều đại nhà Thanh, có một cậu bé đi dạo ngang qua một tiệm sách. Khi bước vào tiệm, cậu nhìn thấy người bán sách đang đọc thứ gì đó một cách say mê cao độ.

Cậu bé hỏi: “Đó là sách gì vậy, thưa ông?”

Người bán sách trả lời: “À, không có gì đâu. Chỉ là vài vần thơ ‘kích thích’, vậy thôi.”

“Thế ‘kích thích’ nghĩa là gì ạ?” Cậu bé trở nên tò mò.

Người bán sách nở một nụ cười ranh mãnh. Ông ta cho cậu bé thuê quyển sách và mang về nhà để đọc.

Khi về đến nhà, cậu bé giở sách ra đọc được vài trang rồi thở dài.

“Chừng nào những cuốn sách như thế này còn tồn tại, ta sẽ tiêu hủy chúng hết.”

Hôm sau, cậu bé trở lại tiệm sách, nói với người bán rằng mình muốn mua toàn bộ những quyển sách “kích thích” có trong tiệm. Người bán sách cười nhạo cậu bé.

Ông ta nói: “Ta kiếm sống nhờ cho thuê mấy quyển sách này. Làm sao mà bán cho ngươi được?”

Nhưng cậu bé từ chối ra về, cứ khăng khăng mua hết những quyển sách đó. Người bán sách đưa ra một giá tiền cao đến nực cười với hy vọng xua đuổi cậu về.

“Ngươi biết gì không, ta tình cờ đang đang cần chút tiền. Đưa 30 lạng bạc đây và đống sách ấy sẽ là của ngươi.”

Cậu bé không nao núng, chạy về nhà ngay lập tức hỏi xin mẹ 30 lạng bạc để mua sách. Tưởng rằng con trai mình muốn mua kinh sách của các bậc thánh nhân, mẹ cậu bé đã mang cầm đồ hết toàn bộ trang sức vàng bạc để có tiền cho con trai. Cậu bé mua xong, mang sách về nhà và châm lửa đốt toàn bộ số sách ấy.

Vài ngày sau, cậu bé đột ngột mắc bạo bệnh. Thầy thuốc nào cũng bó tay không chữa được; gia đình cậu thì đã lo xong hậu sự.

Ngay lúc mọi người đều nghĩ cậu bé không qua khỏi thì cậu lại mở miệng nói. Thế nhưng giọng nói phát ra là của một người lạ:

Giọng nói kia lên tiếng: “Ngươi, cậu bé này, đã được sinh ra với một vận mệnh tầm thường. Ngươi đáng lẽ sẽ trượt khoa thi triều đình và sống một cuộc đời tầm thường. Tuy nhiên, với tuổi đời còn nhỏ thế mà ngươi đã có sự chính trực, dám tiêu hủy những cuốn sách dung tục, nhờ đó cứu được vô số người có nguy cơ bị băng hoại đạo đức bởi sự đồi trụy này. Chỉ hành động đó thôi đã khiến ngươi được Thần ban phước, vì thế vận mệnh của ngươi sẽ được an bài lại: ngươi sẽ nổi danh và đạt được nhiều thành tựu to lớn trong tương lai.”

Ngay khi giọng nói kia vừa dứt, cậu bé tỉnh lại và nói giọng của chính mình. Cậu bé như thể vừa trút bỏ một lớp da cũ, ngoại hình cậu biến đổi hoàn toàn, ngay cả bệnh tình cũng biến mất.

Quả thật, sau khi lớn lên, cậu bé đã sống một cuộc đời đầy vinh quang và có một đại gia đình hạnh phúc, con cháu sum vầy.

Cậu bé đã trả một số tiền lớn để tiêu hủy những quyển sách dung tục nhằm bảo vệ dân làng, nên đã được ban thưởng xứng đáng cho hành vi và ý niệm ngay chính của mình. Phước lành đã thay đổi cuộc đời và vận mệnh của cậu bé, minh chứng cho một câu nói của người Trung Quốc xưa là “tích đức cải mệnh.”

Ngọn lửa có mắt

Câu chuyện tiếp theo diễn ra trong bối cảnh Trung Quốc hiện đại. Đây là minh chứng cho những việc có thể xảy ra khi một người bảo vệ những quyển sách tốt cho đạo đức con người.

Dân làng vùng quê thường chất đống thân ngô bên ngoài nhà của họ. Thông thường, những đống thân ngô này có thể dễ dàng bắt lửa nếu người ta không chú ý, và đám cháy sẽ lan nhanh sang các gia đình khác bởi vì mỗi gia đình đều có một đống thân ngô như vậy.

Một hôm vào dịp Tết Trung Quốc năm 2000, một vài đứa trẻ đang đốt pháo hoa ngay đằng trước nhà của một người nông dân nọ. Tia lửa từ pháo hoa rơi vào đống thân ngô của nhà hàng xóm ở phía tây nhà anh ấy, trong nháy mắt đã thiêu rụi đống thân ngô thành tro. Tuy nhiên, một đám cháy lớn như vậy lại không lan đến đống thân ngô của người nông dân này.

Hôm sau, đống thân ngô của nhà hàng xóm ở phía đông nhà người nông dân đó cũng bị bắt lửa và cháy rụi không còn gì. Đám cháy này vô cùng dữ dội, vẫn tiếp tục cháy cho dù đã thiêu hết đống thân ngô. Người dân trong làng đã cố hết sức nhưng không thể dập tắt nó được.

Gia đình người nông dân nọ lo rằng đống thân ngô của nhà mình có thể bắt lửa và bị thiêu rụi. Nhưng khi mọi chuyện dường như vô vọng thì đám cháy đột ngột ngày càng nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Dân làng ai nấy đều kinh ngạc.

“Họ thật là may mắn!” một người dân nói. Chắc hẳn họ được Thần Phật bảo hộ, nếu không thì đống thân ngô của họ đã cháy rụi rồi.”

Sự thật là người nông dân nọ có một người họ hàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào tháng 7 năm 1999, khi cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là Giang Trạch Dân tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều sách Đại Pháp đã bị tịch thu và tiêu hủy.

Sách Pháp Luân Đại Pháp dạy con người sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, cũng tương đồng với lời dạy của các nhà bậc thánh nhân thời cổ đại.

Gia đình người nông dân này đã giúp hai học viên Pháp Luân Đại Pháp giấu các sách Đại Pháp, bất chấp hiểm nguy rằng họ có thể bị chính quyền Trung Quốc bức hại. Thông qua vụ hỏa hoạn này, chúng ta có thể thấy rằng lòng tốt của họ rốt cuộc đã mang lại sự bảo hộ cho họ trong thời khắc then chốt.

Câu chuyện của riêng tôi

Tôi là một cư dân gốc ở Thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh. Tôi đã hai lần thoát khỏi căn bệnh ung thư nhờ vào phước lành mà Đại Pháp ban tặng.

Ở thời kỳ đầu của cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, cảnh sát địa phương đã lục soát nhà các học viên Pháp Luân Đại Pháp và tịch thu các sách Đại Pháp của họ.

Một hôm, chồng tôi có việc phải đến đồn công an địa phương. Khi ở đó, anh ấy nhìn thấy một vài quyển sách Đại Pháp đã bị tịch thu. Vì biết Đại Pháp là tốt, nên chồng tôi nghĩ rằng mình nên cố gắng bảo vệ những quyển sách này.

Nhân cơ hội không ai để ý, anh ấy cất toàn bộ sách Đại Pháp vào ba lô rồi lẻn ra khỏi đồn công an. Anh đem số sách đó đến nhà chị gái anh, cũng là chị chồng tôi. Chị ấy là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Gia đình em sẽ được phước báo vì những gì em đã làm,” chị chồng tôi nói với giọng biết ơn. Chị ấy đã nói đúng.

Sau đó, tôi đã hai lần được chẩn đoán ung thư. Lần đầu tiên, tôi bị ung thư cổ tử cung nhưng đã nhanh chóng phục hồi sau một lần phẫu thuật.

Chị chồng tôi thường mang cho tôi những tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng thường đọc sách Đại Pháp và Tuần báo Minh Huệ. Tuy nhiên, bản thân tôi lúc đó chưa có mong muốn tu luyện Đại Pháp.

Vào tháng 1 năm 2022, tôi trở bệnh một lần nữa và con gái phải đưa tôi đến bệnh viện để khám. Lần này, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối. Theo lời bác sỹ, cả hai lá phổi của tôi chứa đầy các tế bào ung thư, phẫu thuật cũng không có tác dụng.

Con gái tôi tuyệt vọng nên đã gọi cho chồng tôi để báo tin. Anh ấy nói: “Nếu mẹ con không phẫu thuật được thì con hãy đưa mẹ về nhà. Mẹ con có thể uống thuốc thảo dược Trung Y.”

Trong đầu tôi có một ý nghĩ: Tôi sẽ không uống thuốc hay đi điều trị ở bệnh viện. Tôi sẽ tập trung tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con gái tôi vô cùng đau khổ và không ngừng khóc.

Tôi nói với con: “Con đừng khóc. Mẹ sẽ học Pháp Luân Đại Pháp như bác gái của con. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Khi trở về nhà, tôi tìm thấy quyển sách Đại Pháp mà chị chồng tôi đã tặng và bắt đầu đọc nó. Tôi không nằm liệt giường giống như một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối mà vẫn tiếp tục làm việc nhà như thường lệ.

Khi bạn bè và họ hàng biết tin bệnh viện không cho tôi nhập viện, họ kéo đến thăm tôi vì cho rằng tôi sẽ không sống được bao lâu nữa. Nhưng họ hoàn toàn kinh ngạc khi thấy tôi đi lại và làm việc bình thường.

Tôi nói với họ: “Tôi có thể làm được như vậy là vì tôi đang học Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không, nhẹ nhất thì tôi đã nằm liệt giường từ lâu rồi.”

Y học hiện đại không thể chữa khỏi cho những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Nhưng nhờ ơn Đại Pháp, tôi đã khỏe lên từng ngày cho đến khi hoàn toàn hồi phục. Trong thân tâm tôi biết rằng mình đã được Pháp Luân Đại Pháp ban phước. Đó quả là một trải nghiệm kỳ diệu, và không ngôn từ nào có thể diễn đạt được hết lòng biết ơn vô hạn của tôi với Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/15/453126.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/7/207230.html

Đăng ngày 23-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share