Bài viết của Tuyết Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-01-2023] Tôi thật quá may mắn được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1997. Tôi tu luyện được 1 tháng thì hàng loạt bệnh tật đều đã biến mất không dấu vết. Chưa bao giờ tôi lại thấy hạnh phúc như vậy!

Lần đầu tiên tôi đột phá khỏi những chấp trước của con người và ra ngoài gọi điện thoại để giảng chân tướng, tôi đã thuyết phục được hai người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi biết rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã khích lệ tôi.

Kể từ hôm đó trở đi, dù là mưa bão hay trời lạnh cóng, ngày nào tôi cũng ra ngoài để giảng chân tướng bất chấp mọi thời tiết. Tôi càng thực hiện được nhiều cuộc gọi thì tôi càng buông bỏ được nhiều chấp trước và cứu được nhiều người hơn. Ban đầu, những phản ứng tôi nhận được thì tiêu cực nhiều hơn là tích cực, nhưng dần sau một thời gian thì mọi thứ cũng thay đổi. Nhiều người biết ơn vì tôi đã gọi cho họ. Sau đây tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm cảm động của mình để cảm tạ Sư phụ.

1. “Dì đã cứu mạng cháu! Làm ơn xin đừng cúp máy.”

Tôi đã có một trải nghiệm cảm động nhất khi gọi điện thoại cho một người đàn ông ngoài 40 tuổi. Ban đầu cậu ấy không nói một lời, nhưng sau khi lắng nghe và tiếp nhận những gì tôi nói thì cậu ấy trở nên phấn chấn, “Dì à, dì biết sao không? Cháu mới vừa thực hiện một giao dịch chứng khoán. Bởi vì trước đó cháu phát hiện mình bị bệnh nặng nên đã đặt cược hết tiền vào lần giao dịch này, mong thu lại được một khoản lợi nhuận kha khá để trả chi phí y tế. Đáng buồn là hôm nay cháu phát hiện đã mất sạch tiền, cảm thấy cuộc đời không đáng sống nữa. Cháu định tự tử chiều nay, nhưng sau khi nghe dì nói sự thật về Pháp Luân Đại Pháp thì có gì đó đã khiến cháu thay đổi suy nghĩ. Dì đã cứu mạng cháu! Làm ơn xin đừng cúp máy. Cháu đang khấu đầu lạy dì bên này đây. Cảm ơn dì.”

Cậu ấy vừa khóc vừa nói, và tôi có thể nghe âm thanh đầu cậu ấy chạm xuống sàn khi cậu lạy tới lạy lui. Tôi thật sự biết ơn Sư phụ đến nỗi nước mắt không thể ngừng rơi. Tôi nói với cậu ấy đừng cảm ơn tôi mà hãy cảm ơn Sư phụ vì chính Ngài đã ban cho tôi cơ hội cứu người. Cậu ấy không ngừng lạy và nói: “Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!”

“Dì à, cháu phải gặp dì vì cháu cũng muốn tu luyện Đại Pháp.” Tôi nói với cậu ấy: “Chỗ cậu đang sống thì khá xa chỗ của tôi. Tôi chắc chắn có nhiều học viên Đại Pháp ở gần cậu hơn và cậu sẽ có cơ hội gặp được họ. Xin hãy thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ để được mạnh khỏe; có sức khỏe thì mới có thể lại kiếm tiền được. Cậu mất tiền như vậy không hẳn là chuyện xấu, vì nhờ vậy mà cậu đã được nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tin vào Đại Pháp thì cậu đã tự cứu mình, điều này quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều. Thậm chí cậu có nhiều tiền nhưng bị bệnh nặng quá thì bệnh viện cũng không giúp gì được. Nếu cậu không phó xuất thì cũng không đắc được gì hết!” Cậu ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó bằng một hóa danh mà tôi đề xuất.

2. “Những gì mà cô nói với tôi mới là quý giá nhất. Quý giá hơn tất cả tiền bạc trên đời.”

Tôi từng giảng chân tướng cho một ông cụ ở trạm xe buýt. Ông ấy nói tuy đã có ba con trai và một con gái, nhưng chỉ mình con gái là chăm sóc cho ông. Tôi nói rằng phải có phúc phận thật sự mới được nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Ông vừa lắng nghe vừa rơm rớm nước mắt. “Ông ơi, ông không có tiền sao?” Tôi hỏi và lấy ra 10 tệ đưa cho ông ấy: “Ông hãy dùng tiền này mua gì đó để ăn nhé.” Ông cụ mắt đẫm lệ, nắm chặt lấy hai bàn tay tôi.

Tôi cũng rơm rớm nước mắt. Nghẹn ngào vì xúc động, ông ấy nói: “Tôi không thể nhận tiền của cô được. Những gì mà cô nói với tôi mới là quý giá nhất. Quý giá hơn tất cả tiền bạc trên đời. Cảm ơn cô.” Tôi nói rằng ông ấy nên cảm ơn Sư phụ chứ không phải tôi vì Sư phụ mới là người tạo cơ hội để tôi được gặp và cứu ông. Ông ấy nói: “Cảm tạ Sư phụ.” Ông còn nói đã tham gia tất cả các tổ chức của ĐCSTQ và giờ muốn được làm tam thoái.

3. Câu chuyện về lá bùa hộ mệnh

Một buổi chiều mùa thu hôm nọ, tôi đã giảng chân tướng cho một người phụ nữ trung niên. Trong khi đang lắng nghe, cô ấy đột ngột tháo chiếc bùa hộ mệnh đeo ở cổ xuống. “Chị có cái này không? Làm ơn cho tôi một cái khác nhé. Tôi đeo nó hơn một năm nên màu đã phai hết rồi.” Tôi nói không có mang theo nhưng sẽ tặng cô ấy một cái khác sau. Cô ấy nói lá bùa này sở hữu sức mạnh bí ẩn rồi tiếp tục kể tôi nghe một câu chuyện về nó.

“Lúc chồng tôi sắp chết vì ung thư phổi, anh ấy muốn tôi phải chết theo anh. Tôi không chịu bởi vì tôi đâu có bệnh. Khi bệnh càng nặng thì anh ấy càng cương quyết hơn khiến tôi rất sợ hãi. Không lâu sau đó anh ấy đã qua đời. Một hôm không lâu sau khi anh ấy qua đời, trong trạng thái mơ màng vào ban đêm thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa của chồng tôi đòi vào nhà. Tôi chết lặng người và tiếng gõ cửa vẫn ở bên tai khi tôi tỉnh dậy.”

Cô ấy kể tiếp: “Sau đó anh ấy gõ cửa nhà tôi thêm vài lần nữa. Tối hôm nọ tôi sắp ngủ thì anh ấy đến gõ cửa. Anh ấy yêu cầu tôi tháo thứ mà tôi đang đeo trên cổ ra vì nó sáng chói lóa nên anh không dám lại gần, nếu tôi tháo ra thì anh ấy có thể đến gần được. Tôi chạm vào cổ thì thấy lá bùa hộ mệnh Đại Pháp mà một học viên đã tặng cho tôi. Tôi nắm chặt nó trong tay và nói: “Anh đã chết rồi, đừng đến hù dọa em nữa.” Anh ấy không bao giờ đến nữa. Tôi nhận ra lá bùa có năng lực bảo hộ nên từ đó tôi luôn đeo nó trên người.”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/11/453831.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/3/207177.html

Đăng ngày 18-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share