Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2023] Kể từ khi đại dịch COVID-19 bùng phát, Minh Huệ Net đã đăng tải nhiều trường hợp người dân ở Trung Quốc vui mừng khi nghe 9 chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, qua đó sẵn sàng làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ). Trong đó có một số người, trước đây đã từ chối lắng nghe hoặc tin tưởng vào chân tướng Pháp Luân Công cũng như từ chối làm tam thoái… thì giờ đây đều nhất loạt thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện về bố tôi gần đây, một đảng viên cốt cán của ĐCSTQ hơn 50 năm, về việc ông đã muốn thoái Đảng như thế nào.

Bố tôi là chỉ huy trưởng cấp sư đoàn và cũng là Bí thư Đảng ủy trong quân đội trước khi về hưu. Ông ấy xem các chương trình tin tức của ĐCSTQ và đọc Nhân dân Nhật báo (cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ) hàng ngày. Ông ấy sẽ nổi cơn tam bành nếu ở nhà có ai dám chỉ trích Đảng.

Trong chiến dịch rập trời dậy đất phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp kể từ tháng 7 năm 1999, việc tẩy não những nhân viên của Bộ công an, Viện kiểm sát, tư pháp, tòa án và quân đội thuộc ưu tiên hàng đầu của ĐCSTQ. Những người này bị buộc phải theo dõi và nghe đi nghe lại những thông tin bịa đặt và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Họ hoàn toàn chết lặng và thụ động chấp nhận việc bị tẩy não.

Tôi nhớ rằng khi cuộc bức hại diễn ra, bố tôi đã nói với tôi những câu đại loại như: “Con nên nhảy lầu tự tử đi là vừa. Có phải con đã nhận máy ghi âm nhỏ từ các thế lực nước ngoài của Pháp Luân Đại Pháp?” (Thực tế là đơn vị làm việc đã cấp cho tôi như phúc lợi.) Ông ấy cũng tập hợp các anh chị em, chị dâu và em rể của tôi lại với nhau và tổ chức một cuộc họp “đấu đá gia đình” chống lại tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ông ấy gọi việc liên hệ của các học viên với nhau là “cấu kết làm loạn”. Tôi trả lời: “Bố và bạn bè của bố, người thân của bố trò chuyện với nhau cũng là tụ tập phải không, vậy tại sao trong trường hợp của chúng con thì nó lại biến thành mưu đồ làm loạn rồi?” Trong thâm tâm, tôi đã xin Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) ban cho tôi trí huệ trước cuộc họp gia đình đó, vì vậy tôi đã trả lời họ rất khôn ngoan. Cha tôi hỏi thêm vài câu, tôi đối đáp rất lý trí. Ông ấy không còn lời nào để nói. Cuộc họp “đấu đá gia đình” kết thúc chóng vánh như vậy.

Tôi đã giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ kể từ khi “Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản” được công bố. Tôi đã từng cố gắng thuyết phục một cựu cấp dưới của bố tôi thoái ĐCSTQ. Ông ấy không những không thoái mà còn mách với cha tôi về điều đó. Sau này, khi bố tôi hỏi tôi về chuyện đó, tôi thậm chí không dám thừa nhận. Trong suốt những năm đó, tôi đã không dám nói chuyện với cha mình về việc thoái Đảng nữa.

Bố tôi và các thành viên khác trong gia đình đã không tạo thêm áp lực nào cho tôi trong những năm đầu của cuộc bức hại vì tôi không bị ủy ban khu phố sách nhiễu hoặc chịu bất kỳ hình thức bức hại nào. Thậm chí bố tôi thỉnh thoảng còn giúp đỡ tôi. Tôi đã từng mời một số học viên đến nhà và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi hỏi bố liệu tôi có thể cho tôi mượn chìa khóa căn hộ khác của ông không. Ông ấy đưa chìa khóa cho tôi và để tôi cùng các học viên khác dùng nơi đó để trao đổi.

Vào năm 2006, tôi bị sa thải khỏi công việc với mức lương cao vì đã cự tuyệt viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Năm 2010, tôi và gia đình bị nhân viên An ninh nhà nước đến đe dọa thường xuyên, điều này với bố tôi mà nói đúng là quá đáng sợ và đau đớn.

Tôi thường gọi điện về cho bố mẹ sau mỗi lần ra nước ngoài. Mẹ tôi thường là người trả lời điện thoại còn bố tôi thì hiếm khi làm thế. Khi ông ấy cầm máy, chúng tôi chỉ có những cuộc trò chuyện kéo dài trong chốc lát. Tôi đã viết thư cho bố ba lần, và những câu trả lời mà tôi nhận được từ bố thường xoay quanh những điều như Trung Quốc hùng mạnh như thế nào dưới sự lãnh đạo của ĐCSTQ, v.v.

Những năm gần đây, khi nói chuyện điện thoại với ông, tôi chủ động kể về cuộc sống của mình ở nước ngoài và các con để an ủi ông ấy, đã gần 10 năm tôi chưa có dịp về lại Trung Quốc, tôi biết rằng bố cũng quan tâm đến tôi rất nhiều.

Cách đây 20 ngày, tôi đã gọi điện cho mẹ tôi, vẫn là những lời thăm hỏi như thường lệ. Tôi bảo bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau đó tôi bảo mẹ tôi nói với bố tôi hai câu này và khuyên ông ấy cùng niệm theo. Mẹ tôi trả lời: “Mẹ sẽ không nói với ba con đâu, mẹ sợ ông ấy sẽ mắng mẹ mất.”

Lần này bố tôi bắt máy với giọng điệu rất trấn tĩnh. Chúng tôi trò chuyện một lúc. Tôi nhắc nhở ông ấy phải cẩn thận vì dịch bệnh đang diễn ra rất nguy hiểm. Ông ấy nói: “Thần thánh, chư Phật và Bồ Tát phù hộ cho bố và Chúa cũng phù hộ cho bố.” Tôi chăm chú nghe lời ông ấy và nói: “Bố xin các vị Bồ Tát và Thần linh bảo hộ, nhưng họ là Thần. Bố đã gia nhập vào tập thể những người vô thần, vậy làm thế nào Thần có thể bảo vệ cho bố được? Bố phải rời khỏi đó, thì Thần mới có thể bảo hộ cho bố được. Bố không cần phải đến nơi công tác để thoái xuất nên không ảnh hưởng gì cả. Bố chỉ cần thoái xuất trong tâm để Thượng đế thấy điều đó là được. Nếu bố muốn nhận được sự bảo hộ từ Ngài, chỉ cần lấy một hóa danh để thoái khỏi cái tổ chức vô thần đó là được.” Tôi nói tiếp: “Chẳng phải Trung Quốc có câu ‘Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri.’ hay sao. Thần Phật đều biết hết, họ chỉ xét nhân tâm thôi!”

Bố tôi phì cười, tôi lại nói tiếp: “Con đặt cho bố một hóa danh rất hay là Phúc Thọ, có nghĩa là hạnh phúc và trường thọ. Hãy dùng tên này để thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhé.” Ông đáp: “Tốt! Tốt!” Sau đó tôi bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và cho ông ấy biết rằng chỉ cần thành tâm niệm những chữ này, ông ấy sẽ chứng kiến ​​được những sự kỳ diệu. Tôi kể cho ông ấy ví dụ về việc bà tôi nhận được phước lành bằng cách niệm những câu chân ngôn này.

Bà tôi đã 98 tuổi và tuổi thọ của bà đã lập kỷ lục trong gia đình chúng tôi. Bà có cơ thể khỏe mạnh, sức khỏe tốt và suy nghĩ nhanh nhạy. Tôi nói: “Bố biết không bà nội tin những câu chân ngôn này lắm đó. Con nhớ cách đây khoảng 17, 18 năm (khi bà gần 80 tuổi), khi bà còn sống chung với nhà chúng ta, có lần bà ra ngoài đi dạo một mình. Khoảng hai phút, bà bỗng quay về. Chúng con hỏi bà chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra khi xuống tầng một, bà trượt chân té nên phải quay về. Khi bà cởi tất ra, chị gái và con thấy rằng mắt cá chân của bà bị bong gân và phần trên mu bàn chân bị bầm tím. Chị gái và con hỏi: ‘Bà có đau lắm không ạ? Có bị sao không ạ?’ Bà đáp: ‘Không đau đâu. Bà chỉ nghĩ đến việc niệm hai câu ấy khi bà ngã.’”

Bố tôi lại bật cười khi nghe điều này. Ông ấy nói: “Bà của con đã yêu cầu bố nói với mẹ của con cũng phải niệm những chữ này!”

Đề cập về người bà sống thọ của tôi, tôi đã không gặp bà trong nhiều năm (vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tạm thời tôi không thể quay lại Trung Quốc). Bà nội còn có rất nhiều câu chuyện khác về việc bà đã được ban phước lành vì niềm tin chân thành của bà với Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Tôi biết được những điều đó khi nói chuyện với dì, em gái của mẹ tôi qua điện thoại. Dì tôi và bà tôi sống trong cùng một thị trấn. Thỉnh thoảng dì tôi đến thăm bà và đôi khi họ cũng đi dạo với nhau. Thấy bà khỏe mạnh, dì tôi khen bà: “Bà khỏe thật”. Sau đó, bà tôi nói với dì: “Tôi chỉ niệm hai câu thôi. Tôi có bị ngã mấy lần, chỉ cần niệm hai câu đó là khỏi hẳn, không sao cả.”

Việc bố tôi đồng ý thoái ĐCSTQ nằm ngoài dự kiến ​​của tôi. Nhưng sau khi suy ngẫm về việc này, dường như đây là một vấn đề tất nhiên phải vậy. Trong những năm qua, mặc dù tôi hiếm khi đề cập đến nó, nhưng bố tôi đã chứng kiến mẹ chồng tôi được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và mẹ chồng tôi cũng đã chia sẻ với ông ấy về điều này. Tôi trở nên tốt bụng và hiếu thảo hơn sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, điều mà ông ấy phải thừa nhận và khen ngợi. Tôi đã viết cho ông ấy ba lá thư, trong đó tôi đã giảng chân tướng rất nhiều, và tôi đã nói về việc bà của tôi được thụ ích từ việc chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nghĩ rằng trái tim của bố đã thực sự bị lay động và dần dần bị ảnh hưởng.

Đối mặt với dịch bệnh COVID-19, bố tôi đã đưa ra quyết định sáng suốt nhất trong đời: Ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/22/402800.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/10/208015.html

Đăng ngày 15-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share