Bài viết của A Vinh, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-12-2022] Trong số những người thuộc giới tri thức ở Trung Quốc mà tôi từng gặp trong nhiều năm, phần lớn đều đã không còn đánh đồng họ với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và chế độ độc tài của nó nữa. Một vài người cũng đã lên tiếng bảo vệ các học viên Pháp Luân Công và bày tỏ sự ủng hộ của họ.
Hiệu trưởng trường đại học: “Pháp Luân Công thật là thần kỳ!”
Hiệu trưởng trường đại học của tôi là một học giả có tiếng tăm trong nước và cũng là một người bạn thân của tôi. Ông ấy thường trêu chọc rằng tôi quá cứng đầu và kiêu hãnh. Vợ ông ấy dạy lĩnh vực Quan hệ con người và khuyên tôi nên đọc một số quyển sách. Tôi hỏi ông ấy rằng mình phải đọc bao nhiêu quyển sách thì mới trở thành một người dễ gần. Ông ấy trêu tôi: “Với người cứng đầu như chị thì đọc 20 quyển vẫn còn chưa ăn thua”.
Nhưng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, ông bạn tôi kinh ngạc khi thấy tôi trở nên hòa ái và không còn nóng nảy nữa mà chỉ đọc mỗi quyển sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công.
Chứng kiến sự thay đổi của tôi, ông ấy thường phát biểu công khai nhiều lần sau cuộc bức hại năm 1999: “Pháp Luân Công thật là thần kỳ! Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ đã tiến hành cuộc bức hại) sẽ phải chịu trách nhiệm vì đã cấm pháp môn này.”
Về sau, một nữ giảng viên trong trường đại học của chúng tôi và người chồng luật sư của cô ấy đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Họ đã bị bắt và đưa vào các trại lao động cưỡng bức. Con trai 7 tuổi và mẹ chồng 79 tuổi của cô ấy đã phải tự chăm sóc cho bản thân. Hiệu trưởng đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình để đưa nữ học viên ra khỏi trại lao động. Ông ấy thậm chí còn trả lại cho cô tiền lương đã bị chính quyền đình chỉ khi học viên này đang bị giam giữ.
Vì tôi cũng đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công nên nhà trường đã cấm tôi dạy học trong vòng 2 năm. Hiệu trưởng lại một lần nữa dùng các mối quan hệ của mình để tôi được đi dạy tiếp sớm hơn 1 năm.
Khi nhà trường xem xét đơn xin thăng chức vào năm 2001, một giảng viên khác đã nói rằng ông ấy nên được cân nhắc trước tôi bởi vì ông ấy không tu luyện Pháp Luân Công.
Hiệu trưởng đáp lại ngay lập tức: “Tu luyện Pháp Luân Công thì có gì sai? Sao anh có thể đâm sau lưng người khác như thế? Kỹ năng dạy học và luận án nghiên cứu của cô ấy thực ra còn tốt hơn anh đấy.”
Vào buổi họp đánh giá chất lượng giảng dạy năm đó, hiệu trưởng đã nói: “Các học viên Pháp Luân Công nên được đối xử công bằng. Các học viên Pháp Luân Công ở trường đại học chúng ta là những nhà giáo mẫu mực và có chuẩn mực đạo đức cao thượng.”
Ông ấy còn tán dương Pháp Luân Công trong một buổi họp nhỏ vào năm kế tiếp: “Dù Pháp Luân Công được truyền ra công chúng chưa lâu lắm, nhưng pháp môn này đã chiếm được thiện cảm của người dân và chính phủ không thể ngăn chặn điều này. ĐCSTQ cần phải xem lại những việc họ làm. Mối quan hệ giữa các viên chức của nó với người dân như là nước với lửa vậy – hoàn toàn đối lập nhau.”
Nhờ ủng hộ Pháp Luân Công mà hiệu trưởng đã được ban tặng một sức khỏe rất tốt. Ông ấy từng phải phẫu thuật tim 20 năm trước, nhưng hiện tại ông ấy vẫn mạnh khỏe và tràn trề sinh lực dù đã gần 80 tuổi rồi.
Giới tri thức tránh xa ĐCSTQ
Tôi từng đến thăm một trong số 10 trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc vào năm 2003 và tham dự nhiều khóa giảng bài của hàng loạt giáo sư nổi tiếng. Không ai trong số họ tung hô ĐCSTQ mà ngược lại còn phê phán nó. Một người giám sát đào tạo Tiến sỹ đã phát biểu trong một lớp học 30 người rằng ĐCSTQ không có bất kỳ quyền hợp pháp nào để cai trị Trung Quốc. Ông ấy so sánh ĐCSTQ như đám thổ phỉ chiếm đóng Trung Quốc.
Một giáo sư dạy môn lịch sử cộng sản quốc tế nói rằng ông ấy biết tuyên truyền bôi nhọ Pháp Luân Công của ĐCSTQ là giả. “ĐCSTQ có thể xuyên tạc ra bất cứ lời tuyên truyền nào khi nó cần.” Ông ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Ông ấy với nói tôi rằng ông đã đọc Chuyển Pháp Luân và biết quyển sách dạy người ta đề cao đạo đức và làm việc tốt, còn cuộc bức hại của ĐCSTQ hoàn toàn vô nghĩa.
Một lần nọ, khi tôi đang cố thuyết phục một kỹ sư điện đã về hưu thoái ĐCSTQ, ông ấy nói rất muốn cống hiến cả cuộc đời mình cho chế độ cộng sản.
Tôi hỏi ông ấy: “Vậy anh biết có ai trong hàng ngũ lãnh đạo của ĐCSTQ tin vào chế độ cộng sản không?”
Ông ấy ngập ngừng vài giây rồi phá lên cười: “Được rồi, tôi sẽ thoái! Tôi đã lãng phí cả cuộc đời [vào nhầm thứ rồi].”
Một nhà kinh tế học đã về hưu tại cục kinh tế chính phủ đã nói: “Trung Quốc tốt hơn là không có Đảng Cộng sản. Cục kinh tế không giúp ích gì cho người dân. Dưới hệ thống của ĐCSTQ, người tốt bị biến thành xấu và người xấu trở nên tệ hơn nữa.”
Tôi khuyên em gái mình bắt đầu học Pháp Luân Công. Em gái tôi chần chừ vì lo rằng bản thân sẽ làm tổn hại đến sự nghiệp chính trị của chồng mình, vì cậu ấy là một thị trưởng có quyền thế.
Em rể tôi nói với vợ: “Em nên học [Pháp Luân Công] từ chị em đi nhé. Có sức khỏe tốt và tâm thái an hòa thì còn gì bằng. Đừng lo nếu như ĐCSTQ không cho phép – nó có làm gì đúng bao giờ đâu.”
Một giáo sư kinh tế đã nói rằng xét theo góc độ kinh tế thì chế độ cộng sản là một thảm họa. “Hy vọng của Trung Quốc đều đặt vào các bạn [các học viên Pháp Luân Công].”
Một giáo sư đồng thời là một chủ nhiệm khoa trong trường học nói rằng ông đã đọc Chuyển Pháp Luân và cảm thấy cuốn sách rất sâu sắc. Ông ấy từng một lần tập Pháp Luân Công và cảm thấy rất tốt sau đó. Mặc dù ông đã ngừng tu luyện vì áp lực từ cuộc bức hại, ông ấy từng giúp đỡ hai học sinh tu luyện Pháp Luân Công trốn thoát vào năm 2001 sau khi thấy cảnh sát có ý định bắt giữ họ.
Tôi còn gặp một vài viên chức chính phủ tại đám tang của một người bạn học và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Vài người đã đồng ý, trong đó có một giáo sư sử học còn nhờ tôi giúp vợ ông thoái ĐCSTQ. Tôi nói rằng cần phải được vợ ông đồng ý.
“Cô ấy đã luôn muốn thoái ĐCSTQ nhiều năm rồi nhưng bị tôi ngăn cản vì tôi sợ bị trả thù. Cô không biết rằng cô ấy sẽ vui mừng nhường nào khi biết tôi đã nhờ cô thoái giúp đâu!”
Có rất nhiều tiến sỹ và giáo sư khác cũng đồng ý thoái ĐCSTQ khi tôi đề cập đến vấn đề này. Những người thế hệ trẻ hiện nay cũng sẵn lòng lắng nghe tôi nói và tiếp nhận lời khuyên thoái ĐCSTQ.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/4/452692.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/4/207190.html
Đăng ngày 20-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.