Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-11-2022] Mưu Hồng (hoá danh) và tôi thường gặp nhau khi đón con tan học và chúng tôi đã trở thành bạn thân của nhau. Cô ấy mắc bệnh nặng lúc 33 tuổi và bác sĩ nói cô chỉ còn sống được không quá ba tháng. Lúc đó là vào năm 2009.
Mưu bị bệnh tim từ lúc lên năm và kéo dài suốt 28 năm. Ngoài ra, cô còn bị viêm tuyến vú, thoái hoá cột sống cổ và bệnh phụ khoa. Thân thể cô hầu như chỗ nào cũng có vấn đề. Cô ngày ngày uống thuốc, tiêu tốn hàng ngàn tệ cho tiền thuốc và trị bệnh, khiến gia đình lâm vào cảnh nợ nần.
Chừng nửa tháng tôi không nhìn thấy cô ấy. Một hôm cô ấy đến trường đón con. Cô trông có vẻ xanh xao tiều tụy, ánh mắt vô hồn, môi tái nhợt. Tôi hỏi cô ấy đã đi đâu trong thời gian qua. Chưa kịp trả lời, cô ấy đã nước mắt giàn giụa và nói mình đã tới Bắc Kinh để trị bệnh, đã chi hơn 17.000 tệ cho việc khám bệnh và làm xét nghiệm, cuối cùng nhận được kết quả là đang mắc bệnh tim giai đoạn cuối. Nói đoạn cô ấy lại bật khóc.
Trước tình cảnh đáng thương của cô ấy, tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi khuyên cô ấy hãy luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi. Tôi cũng khuyên cô thoái Đoàn Thanh niên (một tổ chức thanh niên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)) để có một tương lai tươi sáng.
Cô ấy do dự và nói: “Em có một người bạn cùng lớp tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh ấy rất cố chấp dù thế nào cũng không chịu từ bỏ“.
Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp giúp cải thiện thể chất và tinh thần cho con người. Dĩ nhiên, anh ấy sẽ không từ bỏ ngay cả sau khi cuộc bức hại xảy ra”. Nhưng Mưu vẫn chưa tiếp nhận.
Hai tuần sau, tôi gặp lại Mưu. Cô khóc và kể rằng mình đã quay lại Bắc Kinh, chi thêm 17.000 tệ nữa để làm xét nghiệm. Bây giờ cô ấy không còn nhìn thấy rõ, tâm trạng rối bời. Lần này, bác sỹ hối thúc cô phải cấy ghép tim càng nhanh càng tốt; nếu không, cô ấy chỉ có thể sống được ba tháng. Chi phí phẫu thuật là 500.000 tệ.
Mấy năm qua, cô đã chi sạch tiền tiết kiệm của gia đình để trị bệnh. Cô ấy nức nở nói: “Em biết tìm đâu ra 500.000 tệ? Em chỉ mới 33 tuổi mà sắp phải ra đi rồi. Cha mẹ và chồng thì em không lo lắm bởi cuối cùng thì họ cũng vượt qua, nhưng em lo cho đứa con gái chín tuổi tội nghiệp của em. Ai sẽ chăm sóc cho nó sau khi em mất?”
Tôi cũng khóc theo cô ấy, một lần nữa động viên cô ấy tu luyện Đại Pháp. “Chỉ có Sư phụ của Đại Pháp mới có thể cứu em. Vì con gái, em hãy thử luyện đi“.
Cô ấy từ chối và cũng không thoái Đoàn.
Tôi nói tiếp: “ĐCSTQ hại người, nó là con tà linh màu đỏ ở không gian khác. Khi chúng ta gia nhập nó, chúng ta đã thề sẽ cống hiến sinh mạng cho nó. Tại sao em không thoái nó để bảo toàn sinh mạng?”
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý: “Chị nói phải. Dù sao em cũng sắp chết rồi. Chị hãy giúp em thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ”.
Một tháng sau, khi tôi gặp lại Mưu, khuôn mặt cô ấy hồng hào rạng rỡ. Cô trông khoẻ mạnh, tinh thần phấn chấn và nhanh chóng thông báo tin vui cho tôi: “Kể từ ngày chị bảo em thoái ĐCSTQ, em cảm thấy khỏe hơn. Em không uống một viên thuốc nào kể từ đó. Thậm chí em còn mua xe máy điện để đi làm ở một nhà máy chế biến gỗ, cũng được gần một tháng rồi“.
Tôi rơi lệ và nói: “Đại Pháp thật quá thần kỳ! Em mắc bệnh tim suốt 28 năm, vậy mà chỉ ngay sau khi thoái ĐCSTQ, em đã lập tức khỏi bệnh. Đại Pháp vĩ đại, Sư phụ từ bi vô lượng”.
Thế nhưng cô ấy lại khẳng định rằng: “Không phải đâu, đó bởi vì em đã uống một hộp sirô gelatin da lừa bổ máu mà chị dâu đưa cho. Nên em mới khỏi bệnh“.
Thất vọng khi nghe cô ấy nói vậy, tôi nói: “Nếu sirô gelatin da lừa hiệu nghiệm như vậy, sao bác sỹ ở Bắc Kinh lại nói em cần làm cấy ghép tim, còn tiêu tốn vô số tiền của?” Cô ấy im lặng không biết nói gì.
Khi chúng tôi gặp lại nhau vào tuần sau, cô ấy chán nản nói: “Kể từ lần trước gặp chị, ngày nào em cũng bị đau tim. Em còn bị chóng mặt và thấy trong người không khoẻ. Em đến bệnh viện huyện truyền dịch (IV) hết bảy ngày mà không thấy đỡ. Tại sao vậy?”
Tôi nói: “Vốn là Sư phụ Đại Pháp đã cứu mạng em sau khi em thoái Đoàn, nhưng em lại khăng khăng cho rằng đó là nhờ hộp gelatin bổ máu đã cứu em. Nếu chúng ta làm trái với lương tri của mình, không ai có thể cứu chúng ta. Phải vậy không?”
Mưu xấu hổ nói: “Em xin lỗi! Là bởi vì em sợ hãi [cuộc bức hại]. Giờ em biết mình sai rồi và không nên nói như vậy. Em sẽ quy chính là bản thân và thực lòng cảm tạ Đại Pháp và Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp)”.
Không lâu sau, Mưu đã khỏi bệnh và lái xe điện đi làm lại.
Hiện nay Mưu đã 47 tuổi, thân thể khoẻ mạnh và không bệnh. Thậm chí cô ấy còn mở một tiệm cắt tóc. Con gái cô 23 tuổi và sắp tốt nghiệp đại học trong năm nay. Chứng kiến những điều này, tôi vô cùng cảm kích Sư phụ từ bi vĩ đại.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/3/456393.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/15/207671.html
Đăng ngày 10-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.