Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Tiểu Anh ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2022] Vào năm 2004, khi ấy con gái tôi lên năm, cháu và tôi cùng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là khoảng thời gian rất tuyệt vời, vì chúng tôi được đắm mình trong trường năng lượng Chính Pháp của Sư phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta.

Mặc dù lúc ấy cuộc bức hại tà ác đang rợp trời dậy đất, con gái và tôi làm ba việc mà Sư phụ Lý yêu cầu một cách vui vẻ. Và dù còn nhỏ, con gái tôi rất vui vẻ và tinh tấn trong tu luyện.

Việc tôi bị giam cầm đã phá nát gia đình tôi

Vào tháng 9 năm 2012, khoảng 30 cảnh sát bất ngờ ập vào nhà tôi và bắt giữ tôi. Mãi đến năm 2016 tôi mới được thả.

Khi trở lại nhà mình, tôi đã thấy mọi thứ trong tình trạng kinh khủng và có cảm giác không thể tả được.

Thật đúng như Sư phụ đã giảng:

“… Bách khổ nhất tề giáng
Khán kỳ như hà hoạt

Tạm dịch:

Trăm khổ cùng giáng xuống
Xem sẽ sống ra sao…” (Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Mẹ tôi, người thường học Pháp với tôi, đã qua đời; chồng tôi, người từng sống với tôi trong 30 năm, đang làm thủ tục ly dị tôi; và con gái tôi, đứa con gái mà tôi tự hào nhất, đã ngừng tu luyện Đại Pháp.

Tôi cần một ai đó chăm sóc cho mình! Tôi đã từng có tài chính tốt, nhưng tôi đã phải gánh những khoản nợ kếch xù. Ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc một thời của tôi nay đã tan nát.

Sao tôi có thể sống như thế này? Tôi đã khóc! Điều làm tôi lo lắng nhất lúc này là con gái tôi đã rời bỏ Đại Pháp. Ngay khi tinh thần tôi đang trên bờ suy sụp, thì đoạn Pháp sau của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú…”

Tạm dịch:

Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc“ (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Chính là Sư phụ đã giúp tôi vui lên một cách nhanh chóng. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã luôn chăm sóc cho tôi, dù tôi cảm thấy mình chưa được như kỳ vọng của Ngài.

Nhìn con gái, tôi muốn khóc nhưng chẳng có giọt nước mắt nào. Cháu mặc một cái quần ngắn cũn cỡn, mùa đông lộ các mắt cá chân. Tuy nhiên, cháu vẫn tốt bụng và chăm sóc tôi rất tốt.

Tôi bắt đầu vắt óc nghĩ về việc làm thế nào để con gái quay lại với Đại Pháp. Sau nhiều nỗ lực bền bỉ, cuối cùng tôi đã đi đến một giải pháp đơn giản. Tôi quyết định đọc một đoạn Pháp của Sư phụ, hay một bài trên trang web Minh Huệ cho cháu mỗi ngày.

Lúc đầu, cháu không chỉ không nghe hay không cho tôi đọc, mà cháu còn phản bác lại tôi. Tôi không nản lòng. Tôi tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ có thể thức tỉnh được cháu.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi toàn tâm nghe từng lời của Sư phụ, học các bài giảng Pháp và đọc các bài Minh Huệ. Sau đó tôi đã tìm thấy một số các bài giảng Pháp hay bài trên trang Minh Huệ phù hợp để chia sẻ với con gái.

Trong quá trình đó, mặc dù cháu không còn phản bác lại nữa, nhưng cháu không nói một lời nào. Tôi vẫn kiên trì đọc cho cháu, bởi Sư phụ đã giảng:

“Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế.” (Hoà tan trong Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Đột phá nhờ hướng nội

Một buổi sáng, tôi phát hiện con gái tôi đã chơi trên điện thoại di động của cháu suốt đêm, và tôi đã rất tức giận đến mức không kiềm chế được mà đánh cháu. Trên đường đi làm, tôi đã khóc và tự hỏi sao mình lại cư xử như thế?

Sau đó tôi đã cố đặt mình vào vị trí của cháu mà suy nghĩ, tại sao cháu lại làm thế?

Sư phụ đã giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân

Tạm diễn nghĩa:

Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân
Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tôi tự hỏi, phải chăng mình đã vi phạm các nguyên lý của vũ trụ? Mình không tử tế và không bao dung rồi!

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình cần hướng nội: Tôi tìm thấy những chấp trước của mình như coi thường cháu, oán hận, sợ mất mặt, chỉ theo ý mình, cảm giác bất công, và không tử tế. Với nhiều chấp trước như thế, sao tôi có thể giúp con gái mình quay lại với Đại Pháp đây?!

Sau khi tìm ra các chấp trước của mình, tôi đã cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, những thứ xấu xa đó không phải là chính con; con muốn thức tỉnh con gái mình bằng sự từ bi.”

Tối hôm ấy, tôi đã gọi con gái vào phòng mình bằng một giọng nhẹ nhàng và từ bi. Đầu tiên tôi xin lỗi cháu: “Mẹ đã có thái độ không tốt đối với con. Mẹ đã đánh mắng con; mẹ sai rồi. Mẹ đã không làm được Chân – Thiện – Nhẫn. Hãy tha thứ cho mẹ nhé. Từ nay trở đi, mẹ sẽ không mắng hay đánh con nữa! Xin hãy tin rằng mẹ sẽ có thể làm tốt.”

Tôi đã khóc, và cháu cũng khóc. Ngay lúc đó, cháu cũng xin lỗi tôi, nói rằng cháu đã không làm tốt, và cháu sẽ không cãi lại và sẽ bỏ các thói xấu của mình.

Từ ngày hôm đó, cả hai chúng tôi dường như trở thành người khác, và chúng tôi nói với nhau bằng những nụ cười. Tôi tiếp tục đọc Pháp của Sư phụ hoặc các bài báo cho cháu hàng ngày.

Một đêm nọ, tôi đọc một truyện ngắn từ trang web Minh Huệ. Khi tôi đang đọc, thì con gái tôi đột nhiên nói, “Mẹ ơi, có thật không?” Tôi sửng sốt. Sau hơn nửa năm trời, cháu cuối cùng đã nói với tôi.

Tôi vui vẻ nói, “Tất nhiên là thật rồi. Bởi vì chúng ta học Chân – Thiện – Nhẫn, từ đầu tiên là Chân đấy!” Cháu đáp, “Ồ.”

Tôi quá vui, cuối cùng thì cháu đã hiểu! Từ ngày hôm đó, tình trạng căng thẳng giữa chúng tôi đã được thay bằng tiếng cười.

Tôi vẫn đọc Pháp cho cháu, nhưng khác là ở chỗ không chỉ tôi tự đọc nữa. Con gái và tôi đã trao đổi những suy nghĩ với nhau.

Lòng biết ơn chân thành của tôi là không lời nào tả xiết. Con xin đa tạ Sư phụ vì sự từ bi vô bờ bến này của Ngài.

“Con muốn đi viện hay học Pháp với mẹ?”

Một đêm nọ, tôi ở lại đêm tại chỗ của một người bạn. Con gái tôi từ trường về nhà và gọi, nói rằng cháu bị sốt. Tôi nói, “Thế thì mẹ sẽ bắt taxi về nhà!” Cháu thấy lúc đó đã rất muộn rồi nên ngăn tôi đi về nhà. Ngày hôm sau, tôi vội vã về nhà.

Lúc tôi về đến nơi là 10 giờ sáng, con gái tôi vẫn nằm trên giường. Tôi sờ vào trán cháu, trán rất nóng. Tôi không chắc mình phải làm gì.

Tôi hỏi cháu, “Con muốn đi viện hay học Pháp với mẹ?” Cháu yếu ớt nói, “Con muốn học Pháp.” Thế là chúng tôi bắt đầu học Pháp. Sau chừng 10 phút, cháu không thể ngồi được nữa, cảm thấy hơi chóng mặt, và phải nằm xuống.

Hai tiếng sau, tôi nấu một bát súp cho cháu. Cháu nuốt một hớp rồi nói cháu không thể ăn được.

Tôi nói, “Thế thì chúng ta hãy học Pháp nhé!” Cháu đáp, “Chắc chắn rồi.” Chúng tôi cầm sách lên và trước khi chúng tôi bắt đầu đọc, cháu nói, “Mẹ, con thực sự không thể ngồi nổi.”

Khi sờ vào trán cháu, tôi rất lo; nó còn nóng hơn lúc sáng. Với chính niệm, tôi nói với cháu, “Mẹ sẽ phát chính niệm bây giờ để xem kẻ nào dám bức hại con, một học viên Đại Pháp trẻ. Con hãy ngồi và đọc thơ Chính Pháp của Sư phụ nhé.”

Tầm 10 phút sau, cháu nói, “Mẹ ơi, con khỏe rồi!” Tôi thấy cháu rất vui và hỏi, “Chuyện gì xảy ra thế con?”

“Mẹ à, khi mẹ phát chính niệm được năm phút, con cảm thấy một luồng năng lượng mát mẻ tuôn từ đỉnh đầu xuống chân con, và khi con nhìn vào nhiệt kế, nó chỉ 36,5oC (khoảng 97,7°F). Thật kinh ngạc!” Chúng tôi rất xúc động, và những giọt nước mắt biết ơn lăn dài trên má.

Con gái tôi đã chứng kiến tất cả những điều này và cuối cùng đã quay lại với Đại Pháp. Sư phụ đã làm điều tốt nhất cho tôi, còn tôi thì chẳng có gì để báo đáp Ngài. Tôi chỉ có thể tinh tấn hơn trong tu luyện để báo đáp lòng tốt của Sư phụ!

Nếu có gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu chỉ chính cho tôi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/7/450958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/7/207231.html

Đăng ngày 09-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share