Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-12-2022] Vài ngày trước, con gái tôi kể rằng nhà của người dì năm nay giàu to vì dì ấy mới thuê được hơn 250 mẫu đất khô để trồng ngô và lạc. Vì năm nay lượng mưa lý tưởng, nên triển vọng thu hoạch thực sự rất thuận lợi.

Vì vụ thu hoạch mùa Thu đã đến, khả năng một mùa bội thu thật sự là rất cao. Năm nay, việc trồng đậu nành cũng nhận được một khoản trợ cấp. Nếu giá lương thực không có biến động gì lớn và họ tính toán nguồn thu nhập của họ dựa trên giá cả hàng năm, thu nhập từ vụ thu hoạch này sẽ rất lớn. Gia đình họ thật sự sẽ phát tài. Con gái tôi cực kỳ vui khi kể cho tôi nghe điều này, vì cháu rất mừng cho dì của mình.

Sau khi nghe điều này, tôi nói: “Thật tuyệt. Bất cứ ai kiếm được tiền cũng tốt, điều này thật tốt.” Tuy nhiên, trong tâm tôi lại không cảm thấy vui cho dì của cháu. Thay vào đó, tôi cảm thấy có chút chua xót. Tôi thậm chí nghĩ rằng nếu làm việc thêm 10 năm nữa, chưa chắc tôi có thể kiếm được một lượng tiền như số tiền mà họ sẽ kiếm được trong một năm. Khi suy nghĩ đó xuất hiện, tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao mình lại không vui? Chấp trước gì khiến mình không cảm thấy vui?” Tôi đã hướng nội và nhận ra mình có tâm ghanh đua và cạnh tranh giữa bản thân và những người khác. Càng hướng nội sâu hơn, tôi lại nhận ra nguồn gốc của nó chính là tâm tật đố.

Sư phụ đã giảng:

“Khi giảng Pháp tôi thường hay giảng vấn đề tâm tật đố. Vì sao? Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thật sự không nhận ra tâm tật đố quá mạnh mẽ của mình. Dì của con gái tôi là em gái tôi, và tôi thật sự đã đố kỵ vì em gái mình có cuộc sống tốt hơn với mức thu nhập tốt hơn. Tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó. Điều này quá đáng sợ.

Khi tôi nghe nói gia đình em gái mình sẽ có một mùa bội thu trong năm nay, thay vì cảm thấy mừng cho họ thì tôi lại cảm thấy khó chịu. Tâm giả thiện của tôi đã bị phơi bày. Khi nghe nói người khác sống tốt hơn mình, tôi không cảm thấy hạnh phúc cho họ nhưng sẽ vẫn nói điều gì đó không đúng với cảm xúc của mình. Tôi không muốn người khác sống tốt hơn mình. Là một người tu luyện tôi không những không từ bi, chẳng phải tôi còn xấu tệ sao? Tâm tật đố của tôi bị phơi bày thật mạnh mẽ. Bây giờ tôi đã tóm được nó, tôi sẽ phơi bày và loại bỏ nó đi. Tôi không thể để một chút không gian nhỏ bé nào để nó có thể ẩn náu và gây can nhiễu thêm cho tôi nữa.

Trong khoảng thời gian này, tôi nhớ lại một chuyện từ nhiều năm trước khi tôi sống chung với ba mẹ trong ngôi nhà cũ ở quê. Cạnh sân sau nhà tôi có một người hàng xóm. Đó là một cụ bà gặp khó khăn trong việc đi lại. Vì vậy, cuộc sống thường ngày của bà khá vất vả. Chúng tôi có một cây táo ở sân sau, quả táo ăn ngon khi cây còn rất nhỏ. Mỗi lần ra sân và nhìn thấy cụ bà, tôi đều hái một ít biếu bà. Khi ấy, tôi nghĩ cụ khá đáng thương. Bây giờ, tôi hiểu rằng mình không hề cảm thấy thương cụ mà là coi thường cụ. Tôi nghĩ cụ không có đủ tiền mua táo. Tôi đã đặt mình ở vị trí cao hơn và “bố thí” táo cho cụ.

Lúc ấy, tôi mới tu luyện Đại Pháp nên không biết cần phải tu bản thân như thế nào. Tôi không biết tu tâm tính và hướng nội ra sao. Vì thế tôi hoàn toàn không biết mình có tâm coi thường người khác ẩn sâu bên trong. Điều này diễn ra từ rất lâu rồi, vậy mà tại sao mãi cho đến tận bây giờ nó mới bị phơi bày ra. Vì tôi đã coi thường vợ của một cụ ông mà tôi chăm sóc. Ông yêu thương vợ và không chịu để bà phải làm bất cứ việc nhà nào. Kết quả là bà không biết làm một việc gì và khá vụng về.

Cụ ông năm nay 81 tuổi. Khi họ còn trẻ, ông là người thay bỉm cho con. Vào thời điểm đó, những việc như thế này thường do người phụ nữ đảm nhận. Điều này cho thấy cụ ông yêu chiều vợ mình nhiều như thế nào. Ngay cả trước khi bị ốm, ông đã giặt hết toàn bộ quần áo của họ. Ông là một kỹ sư thiết kế cầu đường rất thành công trong sự nghiệp. Vì vậy, ông khá nổi tiếng trong ngành của mình. Nhờ ảnh hưởng của chồng, vợ ông nghĩ rằng bà có thể ra lệnh cho bất cứ ai làm bất cứ việc gì cho mình, như thể bản thân là một tổng thống vậy.

Bây giờ khi cụ ông nằm liệt giường vì bệnh tật và không thể tự chăm sóc bản thân được nữa, và hầu như không thể quan tâm chăm sóc bà được nữa. Đầu óc ông cũng không còn tỉnh táo. Bà cụ cảm thấy như trời sụp xuống, nhưng bà không muốn đối diện với sự thật và than khóc khi nhớ lại cuộc sống trước đây của họ. Trước khi chồng bà đổ bệnh, họ đã tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất và bà luôn đặt bản thân mình cao hơn người khác. Bà không biết chăm sóc ông. Bà thậm chí còn không biết nói lời dễ nghe với ông. Bà chỉ suốt ngày phàn nàn. Bà phàn nàn là cụ ông bị ốm và bây giờ không còn ai yêu thương chăm sóc bà nữa.

Vì nghe quá nhiều lời cằn nhằn từ bà nên tôi không muốn sống cùng bà. Tôi coi thường bà từ tận đáy lòng mình. Tôi biết điều này không tốt và tôi không nên có tâm chấp trước này nhưng tôi đã không đào sâu hơn.

Khi viết tới đây, cuối cùng tôi đã nhận ra rõ ràng điều này. Mặc dù đoạn viết này viết về bà cụ, nhưng thực ra tôi đang phân tích chính vấn đề của bản thân. Tôi đã luôn coi bản thân mình cao hơn người khác. Tôi chỉ đưa cho bà cụ một vài quả táo và tôi cư xử như thể là tôi đã bố thí chúng cho bà. Giờ đây khi nghĩ về điều này, tôi cảm thấy ghét chính bản thân mình. May mắn thay tôi đang tu luyện trong Đại Pháp, nếu không tôi sẽ không bao giờ nhận ra mình có tâm tật đố ẩn sâu đến như thế và tôi sẽ hoàn toàn không biết gì về điều này.

Tôi đã luôn cảm thấy bản thân mình tu khá tốt, vì tôi đã rất khiêm tốn. Nếu tôi không chăm sóc cụ ông và nhìn vào những khuyết điểm của cụ bà, làm sao tôi có thể nhận ra mình còn có quá nhiều thứ cần phải tống khứ đi như thế? Tôi thật sự cám ơn cụ bà vì đã phơi bày rất nhiều thứ để giúp tôi đề cao trong tu luyện. Trong suốt quá trình này, bà đã phải vượt qua nhiều khó khăn. Nhưng vì tôi vẫn chưa ngộ ra, nên bà vẫn tiếp tục thể hiện hành vi này cho tôi nhìn thấy. Sư phụ thấy rằng tôi vẫn chưa thể ngộ ra được nên Ngài đã khiến tôi nhớ lại hình ảnh tôi biếu táo bà cụ hàng xóm phía sân sau nhà. Nhờ thế, cuối cùng tôi có thể nhận ra vấn đề của mình. Cảm tạ Sư tôn vì sự từ bi khổ độ của Ngài và không bỏ rơi đồ đệ đáng thất vọng này.

Tôi phải tu bỏ tâm tật đố này. Như một tuyến đường chính, nó xuyên thẳng vào các khía cạnh cuộc sống của tôi và mang đến cho tôi nhiều chấp trước tồi tệ. Khi người khác sống không tốt, tôi không quan tâm đến họ và thậm chí coi thường và khinh rẻ họ; khi người khác sống tốt thì tôi không ngừng cảm thấy ghen tỵ với họ. Tôi đã cầu xin sự gia trì của Sư phụ để tôi loại bỏ điều này một cách triệt để ngay hôm nay. Con xin cảm tạ Sư tôn vì sự khổ độ từ bi của Ngài. Con muốn tu luyện bản thân thật tốt một cách vững chắc, tu luyện bản thân dựa trên Pháp lý mỗi phút mỗi giây, tu sửa bản thân dưa trên Pháp và làm ba việc thật tốt để Sư phụ có thể cảm thấy an lòng thay vì phải lo lắng cho con.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/20/450138.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/12/205151.html

Đăng ngày 04-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share