Bài của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 8-3-2023] Tôi chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp năm 2012.
Tôi cảm thấy mình rất tinh tấn trong tu luyện Đại Pháp, tôi đang làm cả ba việc, và hoàn thành rất tốt. Nhưng tôi cảm thấy mình càng ngày càng không đúng, những gì tôi nói và làm mọi người không hiểu, điều này thường mang lại rắc rối và phiền não cho mọi người. Và đến tôi khi luyện công hay phát chính niệm, có rất nhiều can nhiễu. Tôi không biết tại sao điều này lại xảy ra?
Sư phụ giảng:
“Tuy nhiên chúng tôi thực sự thấy có ma đang can nhiễu, không cho chư vị luyện công; nó đều có quan hệ nhân duyên, chứ không phải vô duyên vô cớ; nếu vô duyên vô cớ thì không cho phép nó như thế.” — «Chuyển Pháp Luân»
Đối chiếu với Pháp của Sư phụ, tôi nghĩ: Có lẽ đó là món nợ nghiệp mà tôi nợ từ đời này sang đời khác!!!
Trước khi tu luyện Đại Pháp, khi tôi nhìn mọi người, tôi luôn xét nét họ, điều này luôn khiến mọi người có một loại cảm giác không thoải mái. Vì vậy tự bản thân tôi không dám nhìn người khác trước, có một loại cảm giác sợ hãi, tôi càng như vậy, người khác càng không hiểu, thậm chí có lần tôi còn vì chuyện này mà nghĩ đến tự tử.
Sau đó, mẹ tôi nhờ người bói toán cho tôi và họ nói: Sau ba mươi tám tuổi là tốt.
Quả thật, ở tuổi ba mươi tám, tôi đã may mắn đắc được Đại Pháp, kể từ đó, cuộc đời tôi phát sinh những thay đổi kinh thiên động địa. Thân thể tôi bị đau dạ dày, đau cổ, ho lâu năm, đau mắt, tê đầu, mất ngủ, táo bón, nấm móng tay, các yếu tố không khỏe mạnh khác đều đã biến mất, và tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Đặc biệt, tình trạng đỏ mặt khi gặp mặt người khác, mắt nhìn người khác chính xác không còn nữa, mọi thứ chính thường, tôi có thể giao tiếp hòa đồng với mọi người trong xã hội. Tôi và chồng còn mở quán ăn mười mấy năm để con cái đi học.
Ánh sáng của Đại Pháp chiếu khắp nơi, chồng và mẹ chồng lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp, tắm mình trong Đại Pháp, ngay cả người thân cũng được hưởng lợi ích sau khi nghe về sự kỳ diệu của Đại Pháp, hầu hết họ đều thực hiện “tam thoái” và lựa chọn tương lai cho mình
Nhưng từ năm 2018, tình trạng bất chính đó lại được phản ánh trở lại khiến mọi người không liễu giải nổi. Tôi biết rằng trạng thái này được phản ánh trở lại để cho tôi tu bỏ và tống khứ những thứ xấu đó. Nhưng tôi cực khổ mãi mà không biết tu nó như thế nào. Chính những điều bất hảo đó đã ảnh hưởng đến cả cuộc sống của tôi, khiến tôi ngại tiếp xúc với mọi người, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn sống khép mình lại và không thể có những giao tiếp xã hội chính thường.
Các đồng tu đã kiên nhẫn giao lưu chia sẻ và nhắc nhở tôi rằng tôi không phải chân tu. Tất cả những gì tôi làm là chạy theo hình thức, dẫn đến việc tôi học Pháp không tập trung, tôi phát chính niệm sinh tạp niệm, bàn tay của đổ gục (không có tác dụng tiêu trừ tà ác), và tôi chưa bao giờ thực sự tĩnh tâm trong khi luyện công. Tu luyện là nghiêm túc.
Hướng nội tìm, tôi nhận ra rằng sau bao nhiêu năm tu luyện, tôi đã không tu xuất được thiện lương và từ bi. Nguyên nhân là gì?
Các đồng tu đã giúp tôi truy tìm gốc rễ bắt nguồn từ sự “vị tư”. Cái “tư” này đã khiến tôi làm mọi việc trên cơ sở sai lầm, khiến tôi không thể tu xuất được thiện lương và từ bi, vị tha đối với người khác.
Tôi đã không nhận ra điều đó trước đây, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng mình đã tu luyện tốt.
Ví dụ: Con gái tôi sinh em bé, vào đêm sinh nở, em rể tôi ở lại bệnh viện với cháu, còn tôi về nhà, tôi nghĩ mình không thể trì hoãn việc học Pháp và luyện công, và tôi cảm thấy rằng tự mình đã làm đúng.
Khi tôi đến bệnh viện vào ngày hôm sau, con gái tôi nói: “Mẹ ơi, con đã không ngủ cả đêm.” Tôi nói: “Không phải chú Tiểu Vũ có ở đây sao?” Tôi vẫn còn hơi tự tin, nhưng con gái tôi không nói gì cả. Tôi cũng không nhận ra là mình đã sai.
Một ngày lễ hội, em rể tôi mang đến hai con cua sống trị giá hơn 2.000 nhân dân tệ (vì tôi phục vụ mẹ chồng), chú và dì đã mang những thứ quý giá như vậy đến để làm cho người già và chúng tôi rất vui.
Nhưng tôi không cho làm điều đó, tôi nói rằng không thể sát sinh. Lúc đó em rể nói hãy để Tiểu Chi (em dâu) làm, tôi cũng không cho làm, nói như vậy là tôi ủng hộ việc sát sinh sao? Người em rể rất tức giận và không thể hiểu được.
Còn một lần khác, sau Tết Nguyên Đán, vào ngày mồng sáu âm lịch, những chiếc đèn lồng treo trong sảnh đột nhiên rơi xuống. Sau đó, các triệu chứng bệnh trước đây của mẹ chồng tôi và chồng tôi đều xuất hiện, đầu rũ xuống. Phải làm gì? Tôi ngộ ra rằng cần lập tức phát chính niệm để diệt trừ tà ác.
Trong lúc đả tọa, có ba con cú xuất hiện trong trường không gian của chúng tôi, tôi ngay lập tức xin Sư phụ gia trì cho đệ tử và phát chính niệm mạnh mẽ. Sau đó, tôi thảo luận với chồng (đồng tu) của mình, vấn đề này xuất hiện là gì?
Cuối cùng, chúng tôi nhận ra: Trong Tết Nguyên đán, TV mở những kênh của người thường, và hầu như đều có Giang cóc xuất hiện trên TV, TV đối diện pháp tượng của Sư phụ, điều này thật bất kính đối với Sư phụ!
Sau khi nhận ra vấn đề này, mẹ chồng và chồng tôi trở nên bình thường ngay lập tức và không bao giờ cho các thành viên trong gia đình xem TV của người thường nữa.
Gia đình em rể tôi đến thăm người già trong nhà, tôi cũng không cho họ xem TV kênh người thường, nguyên vốn đó là việc tốt, nhưng vì tôi chưa tu luyện tốt, không giảng chân tướng nên gia đình tôi không thể hiểu được và rất tức giận, điều này đã dẫn đến phản tác dụng, đến giờ này gia đình người em rể vẫn chưa làm tam thoái được, thật đáng tiếc!
Bởi vì tôi đứng trên cơ điểm là sự vị tư và đi đến cực đoan nên họ hàng không liễu giải được và rất hiếm khi tiếp xúc với nhau. Mối quan hệ với các đồng tu cũng không dễ liễu giải, nó thường mang lại sự không vui và phiền não cho người khác, khiến cho việc phối hợp trở nên khó khăn. Hàng xóm cũng không mấy hòa thuận. Có một lần, con gái tôi nói một câu: “Không ai được phép trì hoãn việc học Pháp của mẹ, và không ai được phép trì hoãn việc luyện công của mẹ”. Trong nhiều năm, tôi đang ở trong trạng thái này, mà không ý thức rằng mọi thứ tôi làm đều là vị tư.
Mặc dù tôi đã tu luyện nhiều năm như vậy, nhưng tôi đã không chân chính chiểu theo những gì Sư phụ giảng để làm, tôi đã để mọi thứ đi đến cực đoan, đi vào ngõ cụt, không nghĩ đến người khác, không nghĩ đến cảm xúc của người khác, quá tự tư, tự ngã. Cơ điểm của tu luyện là bất chính, những việc làm đều không dựa trên Pháp, người thường làm sao hiểu được? Làm thế nào một người có thể được coi là một người tu luyện? Nó cũng khiến người khác cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy tôi.
Tôi thấy mọi người không thoải mái, tu luyện để giải quyết vấn đề này không phải là tu luyện chân chính. Tôi chỉ cần đặt cơ điểm là thực tu, chân tu, tôi mới có thể xuất lai khỏi người thường và không bị các loại chấp trước của người thường dẫn động. Cảm ân Sư Phụ từ bi đã ban cho đệ tử cơ hội, đồng thời cảm ơn các đồng tu đã vị tha giúp tôi tỉnh ngộ và tìm thấy vấn đề tự kỷ chân chính của mình.
Sau khi mở ra được cơ điểm chân chính, gần đây trong tu luyện tôi đã có một số cảm ngộ. Ví dụ: Tuần trước, chị cả tôi đến làm thủ tục khai báo tuổi già cho mẹ chồng ở ngân hàng. Vừa đúng lúc học Pháp nhóm, nếu là trước đây thì tôi phải đi học Pháp. Nhưng lần này tôi hỏi: “Chị ơi, chị có muốn em đi cùng không?” Chị tôi nói: “Tất nhiên rồi!” Tôi đã đi cùng chị ấy.
Khi tôi đến ngân hàng để làm thủ tục, nhân viên ngân hàng nói rằng năm, tháng, ngày bị sai và tôi phải làm lại. Kết quả là tôi và chị bắt taxi về nhà ghi lại chân dung mẹ chồng và lấy dấu vân tay.
Từ sự việc này, tôi nhận ra rằng trong quá khứ, tôi không thể trì hoãn việc học Pháp của mình. Nếu hôm nay tôi không đi cùng chị, lỡ điền sai ngày, tháng, năm rồi chị về nhà ghi hình, lấy dấu vân tay rồi làm ầm ĩ lên thì chị em sẽ buồn biết bao! Vì vậy, hôm nay tôi làm điều đó vì chị ấy, không phải vì vị tư , đó là điều đúng đắn nên làm.
Đối với mẹ chồng, bây giờ tôi cũng có thể nghĩ về bà từ tận đáy lòng. Khi tôi thấy mẹ chồng không vui, tôi phải đến bên bà và hỏi mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ cần gì? Cho đến khi mẹ chồng vui vẻ. Thỉnh thoảng mẹ chồng tính khí thất thường, tôi cũng không coi trọng điều đó, tôi tìm cách làm mẹ vui. Bây giờ mẹ chồng tôi thỉnh thoảng lại tiểu tiện ở trong quần của bà, và tôi không cảm thấy phản cảm nữa, tôi hiểu là mẹ chồng đã ở tuổi cao như vậy rồi. Đôi khi tôi phát chính niệm: “Mùi đó đi theo chiều không gian ra bên ngoài”, vì vậy trong nhà không có mùi gì cả.
Trước đây tôi đứng trên cơ điểm vị tư, nhiều đồng tu hao tâm tổn sức giúp tôi tu luyện nhưng tôi không ngộ tới, trạng thái tu luyện bất chính, hoàn cảnh xung quanh cũng căng thẳng. Bây giờ tôi đứng trên cơ điểm vì người khác để tu luyện bản thân, không cố chấp vào tự ngã nữa, không còn cho mình là trung tâm của mọi việc, quan tâm đến người khác nhiều hơn, bớt cường điệu bản thân, và hoàn cảnh xung quanh cũng chuyển biến theo hướng tốt hơn.
Bây giờ tôi mới biết người tu phải tu trong từng ý từng niệm, từng lời nói, từng hành động, từng việc làm, nghiêm túc trong mọi việc, nghĩ cho người khác, vì lợi ích của người khác, coi mình là một người tu chân chính. Chỉ khi đó chúng ta mới đồng hóa với Pháp, mới có uy đức, mới có thể trở về nhà cùng Sư Phụ.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/8/457453.html.
Đăng ngày 04-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.