Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-12-2022] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tu luyện từ năm 1997, năm nay tôi 67 tuổi. Tôi đã nhuộm tóc trong nhiều năm qua. Một vài học viên ở địa phương chúng tôi cũng làm vậy, còn một số người khác không nhuộm. Tôi thấy trong xã hội người thường cũng có những người không nhuộm, tóc hơi bạc nhìn vẫn rất tự nhiên.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định không nhuộm tóc nữa. Việc này vừa tốn tiền vừa mất thời gian.

Hai tháng sau, tóc trắng của tôi bắt đầu mọc. Tôi nghĩ rằng mái tóc hai màu của mình nhìn thật xấu. Mặc dù khi ra ngoài tôi thường đội mũ, nhưng nó vẫn bị lộ ra. Chồng tôi nói bây giờ nhìn tôi giống như một bà già. Không thể chịu nổi lời nhận xét ấy, tôi đã nhuộm tóc trở lại. Sau đó, tay và cổ tôi bắt đầu bị ngứa. Tôi nghĩ mình thật sự không nên nhuộm tóc nữa vì da của tôi dị ứng với thuốc nhuộm. Tôi quyết định nếu ai chê mái tóc muối tiêu này thì tôi sẽ giải thích rằng tôi không nhuộm nữa vì bị dị ứng với thuốc.

Mặc dù đã ngừng nhuộm tóc, nhưng cổ tôi vẫn bị ngứa. Lòng bàn tay tôi rất nhạy cảm và ngứa ngáy. Tôi càng gãi thì tình trạng càng tệ hơn. Chỗ gãi bị nứt ra và chảy máu. Sau hai ngày, tôi quyết định dù ngứa tới mức nào tôi cũng vẫn sẽ để nguyên. Thế nhưng, vì không thể kiểm soát được bản thân, tôi lại gãi trở lại.

Tôi hiểu Pháp lý mà Sư phụ đã giảng rằng, đối với một người tu luyện, truy cầu thoải mái là điều không tốt. Tôi biết mình cần phải nhẫn. Nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân và việc gãi tay đã trở thành thói quen vô thức. Da tay tôi rất khô và nứt nẻ, rồi bắt đầu bị bong ra. Tôi phải đeo găng tay và đội mũ khi đi ra ngoài. Khi đi ăn cùng họ hàng, tôi giấu bàn tay của mình dưới bàn vì sợ nó sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi không tu luyện, ông ấy thường đến các gian hàng giới thiệu các loại sản phẩm. Thỉnh thoảng họ mời mọi người tới nhận các sản phẩm miễn phí hoặc mua đồ giảm giá. Những người tham gia thường là các cặp vợ chồng. Chồng tôi thường bảo tôi đi cùng ông ấy nhưng tôi nghĩ đệ tử Đại Pháp không nên làm vậy. Mặc dù tôi đã giải thích mối quan hệ giữa mất và được, rằng cuối cùng chúng tôi cũng phải trả lại những gì đã lấy nhưng ông ấy vẫn không hiểu được điều này. Tôi chỉ có thể để chồng làm điều ông ấy muốn. Một ngày nọ, ông ấy bắt tôi phải đi cùng. Ông ấy nói người chủ cửa hàng là một người dân trong làng và người đó muốn vợ chồng tôi tham gia. Ông ấy giải thích vì đã nhận lời mời nên muốn tôi đi cùng. Tôi không còn lựa chọn nào khác nên phải đi cùng. Có một loại sản phẩm kem y tế dành cho da bị dị ứng. Bàn tay trên màn hình TV giống hệt da tay tôi.

Tôi thầm nghĩ cựu thế lực đã an bài mọi thứ rất tỉ mỉ nhưng tôi sẽ không thuận theo sự an bài đó. Một loại kem y tế dành cho người thường sao có thể chữa lành tình trạng của tôi? Chồng tôi bảo tôi dùng thử kem nhưng tôi nói đó không phải là bệnh nên loại kem đó sẽ không có tác dụng với tôi. Sau đó chúng tôi ra về, tôi đã đau đầu dữ dội tới mức buồn nôn. Sau này chồng tôi không còn ép tôi đi cùng ông ấy nữa.

Cuối cùng tôi đã ngộ ra

Khi tôi viết những lời này, tôi đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đã tận dụng sự an bài của cựu thế lực để điểm hóa cho tôi. Vì tôi biết đó không phải là bệnh hay nhiễm trùng, tôi không nên bị dị ứng với thuốc nhuộm tóc.

Tôi nhận ra chắc hẳn mình có thiếu sót trong tu luyện khiến cựu thế lực có thể dùi vào được và dẫn đến tình trạng như vậy. Khi tôi nhìn lại quá trình tu luyện của mình, tôi đã tìm ra hơn 20 chấp trước như chấp trước vào sắc dục, đố kỵ, hiển thị… Tôi cũng nghe bài chia sẻ của các đồng tu khác để phân tích tình trạng của mình và tôi nhận ra được các chấp trước khó bị phát hiện. Tôi viết chúng xuống và mỗi ngày đều phát chính niệm để loại trừ chúng. Tôi cũng tập trung làm tốt ba việc. Tuy nhiên điều đó không thay đổi được gì.

Tôi nghĩ rằng do bàn tay của mình có nhiều nghiệp lực như vậy, chúng chắc hẳn đã làm nhiều điều rất tệ. Tôi nhớ lại mình đã thu thập hơn 20 bản sao bài giảng Pháp của Sư phụ ở các nơi. Bây giờ các bài giảng đã được biên soạn và sách đã được xuất bản, tôi nghĩ các học viên địa phương không cần dùng các bản in này nữa, vì vậy tôi đã quyết định đốt chúng. Trong khi đốt, tôi có cảm giác bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp. Chẳng phải tôi đã phá hủy sách Đại Pháp ư ? Tôi đã phạm một lỗi rất lớn. Vì thế, tôi đã viết “Nghiêm chính thanh minh” để phơi bày tất cả các hành xử và suy nghĩ bất kính trước đây đối với Sư phụ.

Mọi việc dường như đã cải thiện một chút. Da ở cổ của tôi không còn quá ngứa nữa. Nhưng lòng bàn tay vẫn chảy máu và da vẫn không ngừng bong ra. Da ở bề mặt bàn tay tôi bắt đầu nứt nẻ và chảy máu. Sư phụ đã thấy được tôi vẫn chưa ngộ ra. Một lần khi tôi đang học thuộc Chuyển Pháp Luân đến đoạn:

“Khi chư vị tu đến mức này, tất cả tế bào của thân thể chư vị đều được vật chất cao năng lượng này thay thế; chư vị thử nghĩ xem, thân thể chư vị có còn cấu thành từ ngũ hành không? Có còn là vật chất của không gian này của chúng ta không? Nó đã cấu thành từ vật chất cao năng lượng gom chọn từ các không gian khác. Thành phần của [chất] đức kia cũng là vật chất tồn tại trong không gian khác; nó cũng không chịu sự ước chế của trường thời gian của không gian này của chúng ta.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là một học viên lâu năm nên Sư phụ đã đẩy tôi lên đến vị trí của mình từ rất lâu rồi. Sư phụ cũng đã loại bỏ tên chúng ta khỏi danh sách ở địa ngục vì vậy chúng ta không còn bị ước chế bởi tam giới. Nếu như vậy thì một chút thuốc nhuộm kia chắc chắn không thể ảnh hưởng tới cơ thể của tôi. Tôi đã đọc và nhớ đoạn Pháp này của Sư phụ nhiều lần và tôi cũng chia sẻ thể ngộ tu luyện với các đồng tu dựa trên Pháp lý. Vậy khi tôi rơi vào hoàn cảnh này tại sao tôi lại không hiểu ra được Pháp lý này? Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cũng cảm thấy buồn vì đã để cho Sư phụ phải lo lắng cho mình rất nhiều.

Tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ, cơ thể tôi được bao quanh bởi một trường năng lượng lớn mạnh và tôi không còn bị chi phối bởi tam giới. Tôi muốn phá bỏ hoàn toàn tất cả những thứ vật chất mà cựu thế lực đã dùng để bức hại thân thể của tôi. Sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhàng và không còn bị vướng mắc trong vấn đề có nên nhuộm tóc hay không.

Tôi nghĩ là một học viên tu luyện trong xã hội người thường, Sư phụ muốn chúng ta phù hợp tối đa với trạng thái xã hội người thường. Điều này là bởi vì chúng ta cần tu luyện bản thân và cũng cần giảng chân tướng và cứu người. Trong trường hợp như vậy, chúng ta có thể tận dụng những điều trong xã hội người thường một cách chân chính và bao dung. Nhuộm tóc khiến cho người ta có cảm giác rằng tôi trẻ trung và dồi dào năng lượng. Như vậy, tại sao tôi không tận dụng điều này? Tôi đã nhuộm tóc trở lại. Dần dần, lòng bàn tay của tôi không còn ngứa và nứt nẻ nữa. Da cũng không bị bong nữa và dần dần trở nên mềm mại hơn.

Đôi bàn tay mà tôi không dám để mọi người nhìn thấy hơn một năm qua đã hồi phục và trở lại bình thường chỉ trong chưa đầy hai tuần. Trải nghiệm này của tôi đã cho thấy trong tu luyện, nhân niệm và Thần niệm dẫn đến kết quả khác nhau một trời một vực.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/17/450210.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/11/205130.html

Đăng ngày 04-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share