Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2022] Tôi mồ côi cha mẹ từ lúc còn rất nhỏ. Chị tôi đã nuôi nấng tôi ăn học, giúp tôi tìm việc và lập gia đình. Tôi có một người vợ đức hạnh và một đứa con đáng yêu.

Khi con trai lớn lên và kết hôn, đến lúc tôi có thể tận hưởng cuộc sống gia đình thì vào tháng 12 năm 2016, tôi mắc hội chứng Guillain-Barré, một căn bệnh mà hệ miễn dịch tự tấn công vào các dây thần kinh.

Đó là căn bệnh khủng khiếp, không có phương pháp điều trị và tỷ lệ tử vong cao. Bệnh nhân tuy tỉnh táo, nhưng từ phần cổ trở xuống thì không thể cử động được. Tôi như bị tuyên án tử hình.

Mẹ vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà bảo vợ tôi thử mọi cách có thể để cứu tôi. Họ đưa tôi đến bệnh viện tỉnh và mọi người đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên đường đi. Tôi đã được đưa vào bệnh viện một cách thuận lợi.

Ngày hôm sau, tôi phải cắt thanh quản vì bệnh tiến triển quá nhanh đến mức tôi không thể ho khạc ra đờm.

Tôi nhanh chóng được chuyển vào khoa chăm sóc đặc biệt (ICU), chi phí hơn 10.000 nhân dân tệ một ngày. Vợ tôi đi vay mượn khắp nơi nhưng không ai bên phía gia đình tôi sẵn lòng giúp đỡ vì họ sợ vợ tôi không thể trả nổi nếu tôi qua đời. Cuối cùng, gia đình của mẹ vợ đã chi hơn 200.000 nhân dân tệ để trả chi phí y tế cho tôi.

Không có phương pháp điều trị cho bệnh này, tôi chỉ được truyền tĩnh mạch (IV) để duy trì sự sống. Cuối cùng, bác sĩ kê cho tôi một loại thuốc mạnh nhất mà ông ấy biết. Một tuần sau, sức khỏe tôi không có tiến triển nên bác sĩ quyết định cho tôi xuất viện về chăm sóc tại nhà.

Ngay khi được đẩy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tôi đã bị ngạt thở bởi một ngụm đờm. Sau đó tôi thấy mình ở trong một đường hầm tối. Tôi sợ hãi và bước nhanh về phía trước, dường như chỉ có một chút ánh sáng ở phía trước. Tôi cứ bước tới và bất ngờ nhìn thấy ánh sáng loá mắt. Tôi giật mình và tỉnh lại. Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình vừa được hồi sinh và ánh đèn trần đang chiếu vào tôi. Trải nghiệm cận tử này thật rõ ràng, sống động, và chân thật! Tôi hiểu ra khi người ta chết đi, đó không phải là hết. Vô thần luận là nói dối.

Vì chúng tôi không có dụng cụ để hút đờm tại nhà nên tôi được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện địa phương. Vì tôi đã không ăn uống được trong một thời gian, nên đã sụt rất nhiều cân, cơ thể vô cùng tiều tuỵ. Bác sĩ bảo gia đình tôi rằng mỗi khi tôi ngủ, có lẽ sẽ không tỉnh dậy nữa. Vì tôi vừa mới trải qua trải nghiệm cận tử nên ban đêm không dám ngủ. Nửa đêm nghe thấy tiếng khóc của ai đó, tôi biết người thân của họ vừa mới qua đời. Tôi bất lực nhìn vợ và con trai. Tôi biết cái chết đang cận kề. Tôi đau khổ trong nỗi sợ hãi và cảm thấy tuyệt vọng.

Mẹ vợ đến thăm tôi vào ngày thứ ba, bà không ngừng hối thúc tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Bà nói với tôi: “Bây giờ chỉ có Sư phụ Lý mới có thể cứu con!”. Bà cũng treo một chiếc bùa hộ mệnh Đại Pháp trên móc treo để tôi có thể thường xuyên nhìn thấy và niệm chín chữ chân ngôn.

Tối hôm đó tôi có một giấc mơ sống động. Có người đến gần tôi và hỏi: “Ông biết ai đã cứu ông không? Đó là Ngài Lý (họ của nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp)”.

Không lâu sau, tôi có thể ăn được thức ăn lỏng. Vợ tôi rất vui và mẹ vợ đảm nhận việc chuẩn bị thức ăn cho tôi. Bà niệm chín chữ chân ngôn khi nấu thức ăn cho tôi.

Tôi được chuyển vào bệnh viện phục hồi chức năng gần nhà và vợ tôi ở lại chăm sóc tôi. Mẹ vợ mang thức ăn cho tôi ba lần một ngày và kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về những người đã khỏi bệnh nan y nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Nhiều học viên Đại Pháp cũng thay phiên nhau đến thăm tôi. Mẹ vợ bật băng tiếng giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe mỗi ngày. Nhìn mẹ vợ 74 tuổi dù bận bịu chăm sóc tôi cả ngày nhưng vẫn tràn đầy năng lượng và khoẻ mạnh như vậy, làm sao tôi có thể không tin vào sự tuyệt vời của Đại Pháp?

Mặc dù tôi đang ở bệnh viện, nhưng thân và tâm được đắm chìm trong hồng ân của Đại Pháp mỗi ngày. Dần dần tôi tăng cân. Tôi có thể ngồi dậy và đứng lên. Tôi có thể tự thở và không cần dùng dụng cụ để hút đờm nữa. Tôi nói chuyện và ăn uống được. Cuối cùng tôi được xuất viện về nhà. Tôi đã sống lại!

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Tôi cũng biết ơn mẹ vợ đã dẫn dắt tôi đến với Đại Pháp. Một người mẹ vĩ đại!

Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/28/451216.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/7/204645.html

Đăng ngày 26-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share