Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2022] Hoại tử chỏm xương đùi thường được cho là “bệnh nan y”, một căn bệnh khó chữa ảnh hưởng đến xương đùi, phần xương lớn nhất của cơ thể từ hông đến đầu gối. Nguyên nhân chủ yếu của bệnh này là do việc cung cấp máu đến xương đùi bị gián đoạn hoặc tổn thương, có thể dẫn đến hoại tử tế bào xương, tuỷ xương, và thay đổi cấu trúc xương.

Y học hiện đại không thể chữa khỏi bệnh hoại tử chỏm xương đùi. Nhìn chung, bệnh nhân hoại tử chỏm xương đùi vào giai đoạn cuối thông thường sẽ chịu đau khôn thấu và cơ ở bắp chân sẽ bị teo. Một số có thể bị hạn chế cử động hông, đi lại khập khiễng, thậm chí bị bại liệt. Bệnh nhân mắc bệnh này thường rơi vào cảnh khốn cùng, tuyệt vọng.

Tuy nhiên, một số bệnh nhân, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã có thể qua khỏi và sống khỏe mạnh. Một số bệnh nhân đã được chữa khỏi nhờ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Bệnh khó điều trị biến mất sau khi tu luyện Pháp Luân Công

Ngày 28 tháng 8 năm 1998, bài báo có tiêu đề “Lễ hội cuộc sống” của Nhật báo Thanh Niên Trung Quốc đưa tin về lễ khai mạc của Đại hội Thể thao Châu Á Thẩm Dương. Một phần ba bài báo dành cho ca ngợi uy lực chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp, đặc biệt là những căn bệnh khó trị của các học viên đã biến mất và tâm tính của họ đã đề cao ra sao. Bài báo còn đăng kèm hai tấm hình của các học viên tại lễ khai mạc.

d2f926dade0df63fd039552c3927db21.jpg

Bài báo về Đại hội Thể thao Châu Á trên Nhật báo Thanh niên Trung Quốc ngày 28 tháng 8, năm 1998

3907f02bb560fe782ff059d162f59c8d.jpg

Màn diễu hành của các học viên Pháp Luân Công tại lễ khai mạc Đại hội Thể thao Châu Á ngày 28 tháng 8 năm 1998

Một học viên tham gia sự kiện này là bà Lưu Cúc Tiên, người từng mắc bệnh hoại tử chỏm xương đùi. Được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào mùa hè năm 1996, sức khỏe của bà đã sớm được cải thiện.

Bà Vương Hiệu Diêm, ngoài 70 tuổi, là bác sỹ đã nghỉ hưu ở trường Đại học Y Thẩm Dương. Bà mắc bệnh tim, hen suyễn, bệnh phổi nặng, và các bệnh khác. Năm nào bà cũng phải đến bệnh viện để điều trị oxy hàng ngày. Do các vết thương trước đây, bà Vương phải chống gậy đi lại. Sau khi bắt đầu tu luyện vào mùa xuân năm 1996, bà đã ngừng hết mọi thuốc uống và trở nên rất khoẻ mạnh.

Bà Trần Quế Hoa, lúc đó 64 tuổi, từng giảng dạy tại Nhạc viện Thẩm Dương. Bà mắc bệnh tim và huyết áp cao. Sau khi bắt đầu tu luyện, sức khỏe của bà được cải thiện và trải nghiệm của bà đã truyền cảm hứng cho nhiều người khác bước vào tu luyện.

Bệnh hoại tử chỏm xương đùi đã biến mất trong một ngày

Ông Giả Thuỵ Đông, 64 tuổi, là cư dân thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông, đã nghỉ hưu từ Nhà máy Đường Song Sơn tỉnh Hắc Long Giang.

Tháng 6, năm 1998, lúc ông Giả 38 tuổi, đột nhiên ông bị đau ở bên chân phải. Ông đến bệnh viện khám và được chẩn đoán mắc bệnh hoại tử chỏm xương đùi. Vì quá đau nên ông không thể đứng hoặc ngồi. Dẫu chỉ chạm nhẹ vào phần xương đùi cũng khiến người đàn ông cao lớn này phải chịu đau khôn thấu.

Ông Giả đến bác sỹ Trung Y để châm cứu. Một hôm ở phòng khám, ông nhìn thấy một cuốn sách ở trên bàn.

Lúc được chữa trị, ông bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Khi đọc đến trang thứ chín, ông ngừng châm cứu. Ông bảo bác sỹ rằng ông đã minh bạch tại sao con người lại mắc bệnh. Ông quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chọn con đường khác để chữa bệnh cho mình.

Sáng hôm sau, ông Giả đến điểm luyện công. Khi đang luyện công, ông nghe thấy tiếng “cót két“ ở chân phải, sau đó chân phải của ông không còn đau và ông có thể đặt chân xuống đất. Ông bật khóc với lòng biết ơn vô hạn.

Luyện công xong, ông Giả đến nhà một học viên khác ở tầng bốn để thỉnh về cuốn Chuyển Pháp Luân rồi chạy xe đạp ba bánh về nhà.

Thấy ông tự chạy xe đạp về nhà, con gái ông hết sức ngạc nhiên và vỗ tay. Cô hét to: “Cha tôi có thể chạy xe đạp rồi! Cha tôi có thể chạy xe đạp rồi!”

Trước đây ông Giả rất nóng tính, mọi người trong nhà máy, kể cả giám đốc cũng phải sợ ông. Sau khi bắt đầu tu luyện, ông chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, làm việc siêng năng, gánh vác việc nặng mà không than phiền. Ông cũng trở nên tử tế và hoà nhã với người nhà. Vợ ông nói: “Cuộc đời tôi đã thoải mái hơn nhiều kể từ khi ông ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

“Tôi đi lại được rồi”

Sau khi bị chẩn đoán nhầm bệnh viêm não, một học viên ở tỉnh Hà Bắc đã bị tiêm hoóc môn khiến cô bị bại liệt suốt bốn năm. Chồng cô phải làm mọi thứ cho cô, thậm chí ẵm cô vào nhà tắm. Cuối cùng cô đã hồi phục sức khỏe sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Dưới đây là lời kể của cô.

“Chồng tôi đưa tôi đi khắp nơi để chữa bệnh, kể cả Bắc Kinh và Thiên Tân. Chúng tôi chi sạch tiền để chữa trị và phẫu thuật, nhưng không có tác dụng. Tôi khóc mỗi ngày và nghĩ đến việc tự tử. Tuy nhiên, có điều gì đó đã ngăn tôi làm theo sự thôi thúc đó.

Em gái tôi đã nghỉ hưu và đi từ tỉnh Sơn Đông đến thăm tôi vào tháng 7 năm 1998. Em ấy bảo tôi có hơn 1.000 người đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong thị trấn em ấy và nhiều người mắc bệnh ung thư đã hồi phục sức khoẻ sau khi tu luyện. Em ấy đề nghị tôi nên đến đó và học Pháp Luân Đại Pháp.

Với tình trạng của tôi như vậy, nói thì dễ làm thì khó. Tôi không thể đi lại, vả lại thuốc nội tiết tố khiến tôi thừa cân. Từ nhà tôi đến nhà em gái cách đến hai tỉnh thành, và chúng tôi phải đổi tàu ba lần.

Em tôi kiên quyết nói: ‘Dẫu khó thế nào thì em cũng đưa chị đến đó. Người khác mắc bệnh đã được chữa khỏi rồi, chị cũng sẽ như vậy!’

Ngày hôm sau, tôi thực sự bước ra khỏi nhà và leo lên xe đạp ba bánh. Trước đây, chồng tôi phải cõng tôi trên lưng! Điều kỳ diệu này đem lại cho tôi sự tự tin rằng tôi cần phải đến Sơn Đông.

Chúng tôi phải đi bộ qua một cây cầu cao và dài từ nhà ga xe lửa phía Đông sang phía Tây ở Thiên Tân. Em gái và cháu gái giúp tôi bước lên cầu. Sau đó, tôi có thể tự đi bằng cách vịn vào lan can.

Tôi rất vui, cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Sư phụ Lý đã bảo hộ tôi suốt chặng đường đến nhà em gái.

Hôm đó, trời mưa như trút nước nhưng không thể lay chuyển quyết tâm học Pháp Luân Công của tôi. Chúng tôi di chuyển mất 15 tiếng đồng hồ và đến nhà em gái sau 10 giờ tối. Tôi đi lên tầng hai bằng cách vịn lan can cầu thang. Lúc đó điều đầu tiên tôi nói, mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ, là ‘Tại sao mình không thấy mệt sau cả ngày di chuyển vậy nhỉ?’

Ngày hôm sau, tôi nóng lòng muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân và học năm bài công pháp cùng em gái. Trong hai tuần, tôi đã tập được bốn bài công pháp đứng (trong một giờ). Bốn tháng sau, sức khoẻ của tôi bình phục hoàn toàn!

Những Pháp lý thâm sâu mà Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân đã hoàn toàn cải biến tôi trở thành một người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không còn tranh đấu với người khác. Khi gặp mâu thuẫn, tôi hướng nội tìm và nghĩ cho người khác trước. Tu luyện là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi!

Ngày nào tôi cũng học Pháp và luyện công, chưa từng trễ nải. Sức khoẻ của tôi đã chuyển biến đáng kể và tôi không còn quan tâm đến lợi ích cá nhân. Mâu thuẫn kéo dài giữa tôi và con dâu đã được hoá giải. Hoàn cảnh gia đình tôi trở nên hòa thuận, yên bình”.

(Còn tiếp)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/22/451798.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/14/205176.html

Đăng ngày 16-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share