Bài viết của Tiểu Hoa, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-09-2022] Hồi còn bé tôi rất gầy gò ốm yếu. Đến khi lên bảy, tám tuổi tôi mắc chứng khó tiêu và suy nhược thần kinh. Quanh năm tôi chẳng có nổi một giấc ngủ nào yên bình. Tệ nhất là mỗi khi nhắm mắt, cảm giác đau đầu và buồn nôn sẽ ập đến.
Cha mẹ tôi là bác sỹ Trung y, đã thử mọi phương pháp điều trị nhưng vô hiệu. Ngay cả khi đã ở tuổi 20, tôi chỉ nặng chưa đầy 36kg. Tôi yếu ớt đến mức đi bộ ngược chiều gió cũng hết sức khó khăn.
Sau khi tốt nghiệp một trường điều dưỡng, tôi làm việc trong một bệnh viện. Tôi rất kén chọn bạn trai nên vẫn độc thân trong suốt một thời gian dài. Tuy nhiên, một ngày kia mẹ tôi lâm bệnh. Một trong những tâm nguyện của bà trước khi nhắm mắt là được thấy tôi yên bề gia thất.
Để làm yên lòng mẹ, tôi bất đắc dĩ kết hôn với một người cùng quê nghèo thông qua mai mối của người chị họ, tôi định sẽ ly hôn với anh ta sau khi mẹ tôi qua đời. Nhưng thật không may, tôi bị liệt toàn thân sau khi hạ sinh con gái đầu lòng.
Từ khi chồng tôi làm việc ở mỏ than, tôi chuyển đến sống với mẹ chồng trong một túp lều nhỏ bằng đất lụp xụp. Anh rể tôi bị thiểu năng trí tuệ và lấy vợ cũng bị mắc bệnh tâm thần. Mẹ chồng thì bệnh tật liên miên. Cả gia đình sống trong hoàn cảnh khốn khó cùng cực.
Con gái tôi chào đời vào một ngày tháng 7 oi bức. Ba ngày sau khi sinh, tôi bị đau nhức khắp cơ thể và chỉ có thể nằm ngửa. Sau đó dẫn tới việc tôi bị liệt cả người — không thể rời khỏi giường được nữa.
Tôi thiếu dinh dưỡng nên không thể cho con bú. Thay vào đó tôi phải cho con gái ăn sữa công thức. Mỏ than mà chồng tôi làm việc không kiếm được nhiều tiền, vì vậy tiền sữa công thức chiếm phần lớn lương của anh ấy. Gia đình tôi vì thế quanh năm chỉ ăn toàn bột ngô với cháo loãng.
Tôi đã khóc suốt ngày trong tâm trạng tuyệt vọng triền miên; giống như một kẻ lữ hành lạc đường trong sa mạc không có chút hy vọng thoát ra. Nếu không vì con gái nhỏ, tôi đã tự kết liễu đời mình từ lâu.
Được Pháp Luân Công ban phúc lành
Một ngày nọ, chồng tôi mang về nhà một đĩa DVD có giải thích cách thức mà Trung cộng dàn dựng đoạn phim tuyên truyền “tự thiêu” để phỉ báng Pháp Luân Công.
Vì tôi đã bị đầu độc bởi những tuyên truyền của chính quyền nên lúc đầu tôi không tin vào đĩa DVD.
Chồng tôi chỉ vào màn hình và nói với tôi: “Em thử nhìn vào chai nhựa dựng giữa hai chân của người tự thiêu. Một chai nhựa thậm chí không thể giữ nguyên hình dạng của nó khi bị đổ đầy nước nóng vào. Làm sao nó có thể còn nguyên vẹn trong ngọn lửa cháy nghi ngút như vậy được?”
Mặc dù những gì anh ấy nói có lý, nhưng tôi vẫn không thể tin rằng chính phủ lại đi lừa dối chính người dân của mình.
Một ngày tháng 3 năm 2004, một học viên Pháp Luân Công trong làng chúng tôi đến thăm tôi. Cô ấy nói: “Chị bệnh nặng quá, lại không có tiền chữa bệnh. Tại sao chị không tu luyện Pháp Luân Công? Nó có rất nhiều lợi ích sức khỏe. Lại có thể chữa khỏi bệnh của chị.”
Tôi không tin cô ấy và đáp: “Tôi không nghĩ mình có thể luyện công được, tôi thậm chí còn không thể tự đứng nổi trong một phút!” Nhưng vì hiếu kỳ, tôi đã xin cô ấy một cuốn sách Pháp Luân Công để xem những điều trên TV nói về Pháp Luân Công có đúng hay không.
Cô ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Vào đầu buổi tối hôm đó, tôi bắt đầu đọc sách. Khi tôi cầm nó lên, không cách nào buông xuống được. Tôi đã đọc xong toàn bộ cuốn sách trong một đêm. Thật đáng kinh ngạc, tôi đã tìm ra lời giải đáp cho mọi nỗi đau khổ của mình—tại sao cả đời tôi cứ đau yếu bệnh tật như vậy, tại sao tôi lại đi kết hôn với người chồng quê nghèo thế kia.
Trong khi đọc sách, toàn thân tôi tê dại như bị điện giật. Đột nhiên, tôi phát hiện rằng mình đang ngồi trong khi đọc sách.
Buổi sáng, tôi đã có thể xuống giường và đi làm bữa sáng cho mọi người. Chồng tôi vô cùng sửng sốt và thắc mắc điều gì đã xảy ra với tôi. Tôi vui vẻ cho anh ấy xem cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói rằng Pháp Luân Công đã chăm sóc tôi.
Mặc dù tôi không ngủ chút nào đêm đó, nhưng tôi không thấy mệt mỏi. Tôi đọc lại cuốn sách một lần nữa vào ban ngày và ngủ ngon vào đêm thứ hai.
Kể từ đó, chứng suy nhược thần kinh đeo bám tôi hơn 30 năm đã biến mất hoàn toàn. Chứng khó tiêu của tôi cũng biến mất. Dần dần, tôi cân nặng lên tới khoảng 65kg.
Chứng kiến tôi khỏi bệnh, mẹ chồng tôi cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Công. Bệnh huyết khối não của bà ấy cũng biến mất ngay sau đó.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/26/450076.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/24/204444.html
Đăng ngày 20-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.