Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-09-2022] Gù lưng là một loại biến dạng cột sống phổ biến, nguyên nhân thường gặp là do biến dạng bẩm sinh, do chấn thương cột sống hoặc bệnh lao… Nó không chỉ ảnh hưởng đến ngoại hình, thị giác, khả năng vận động của người mắc bệnh mà còn dẫn đến liệt nửa người nếu triệu chứng nghiêm trọng.
Điều trị chứng gù lưng thường bao gồm các phương pháp điều chỉnh tư thế, điều chỉnh chỉnh hình hoặc làm phẫu thuật. Việc phẫu thuật chỉnh hình có thể dẫn tới một chút rủi ro, nhất là đối với những người già bị gù 90 độ.
Tuy nhiên, có một nhóm người lưng bị gù đã duỗi thẳng lên mà không cần dùng thuốc, thiết bị chỉnh hình, các bài tập phục hồi chức năng hay phẫu thuật. Họ đạt được điều này nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa.
“Lưng tôi đã thẳng”
Bà Tôn Tú Lan, ngoài 70 tuổi, tham gia khóa học Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1994 tại Thiên Tân. Sau một lần bị sốt thương hàn đã dẫn đến di chứng điếc khi bà còn nhỏ. Trong nhiều năm lao động miệt mài còn khiến cho lưng của bà bị còng xuống hẳn 90 độ.
Khi Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, bắt đầu giảng Pháp, bà Tôn hầu như không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì mặc dù bà đã cố hết sức lắng tai nghe.
Ngay sau đó, bà nghe Sư phụ Lý nói: “Có người điếc không nghe được. Tôi sẽ cho bà ấy nghe thấy ngay bây giờ”. Khi Sư phụ vừa dứt lời, bà Tôn nhận ra thính giác của bà đã trở lại! Sau đó, từng lời Sư phụ Lý giảng, bà nhập tâm và ghi nhớ cẩn thận. Nghe được lại muốn nghe tiếp, càng nghe càng say sưa.
Vào cuối bài giảng, bà Tôn cảm thấy có điều gì đó hơi lạ. Bà quay sang hỏi những người ngồi kế bên mình: “Này, các vị có nghĩ tôi đã cao hơn một chút không nhỉ?”
Mọi người trả lời bà ấy: “Không phải, là do cái lưng gù của bác đã thẳng ra đấy!”
Bà Tôn không dám tin những gì họ nói, nhưng khi bà xem xét bản thân từ trên xuống dưới một lượt, bà đã vô cùng sửng sốt khi thấy chiếc lưng gù của mình đã thực sự thẳng ra!
Cái lưng gù của cụ bà ngoài 70 tuổi đã được kéo thẳng
Ngoài các khóa giảng Pháp ở Thiên Tân, Sư phụ Lý đã ba lần đến thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc và đích thân mở năm khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp ở đây. Nhiều học viên ở Vũ Hán đã trải nghiệm uy lực chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp.
Có một cụ bà ở độ tuổi ngoài 70 đã tham dự một lớp học trong số đó. Lưng của bà từng bị chấn thương nghiêm trọng, lệch và còng hẳn xuống. Nó khiến bà ấy luôn vô cùng đau đớn. Người phụ nữ này trước đây là một y tá, nhưng bà ấy cũng không cách nào chữa cơn đau cho chính mình. Lý do bà tham gia lớp học Pháp Luân Đại Pháp là để xin Sư phụ Lý chữa bệnh cho bà.
Một ngày khi đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, bà đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lưng. Cơn đau vượt quá khả năng chịu đựng của bà, làm bà ấy ngã xỉu ngay tại chỗ. Các đồng tu nhanh chóng đưa bà ấy về nhà để nghỉ ngơi. Khi đang nằm trên giường, bà nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ Lý đi cùng một đệ tử đến bên giường bà. Pháp thân của Sư phụ yêu cầu người đệ tử đó nhấc bổng bà lên và xoay ngược người bà lại trước khi đặt bà trở lại trên giường. Bà chứng kiến Pháp thân của Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho mình và cảm thấy có chút ê ẩm. Sau đó, bà ấy nghe thấy một tiếng “rắc”, cột sống bị trật khớp của bà ấy được kéo thẳng trở lại làm cho bà ấy cả người vô cùng thư thái, dễ chịu.
Ngày hôm sau, người phụ nữ này lại đến công viên để luyện công. Các đồng tu đều ngỡ ngàng khi thấy phần xương nhô trên lưng của bà ấy đã không thấy đâu nữa!
“Sau một tiếng ‘bang’, lưng tôi duỗi ra và tôi có thể đứng thẳng người“
Tên tôi là Lý Mễ Phương đến từ thành phố Sâm Châu, tỉnh Hồ Nam. Năm 1994, tôi đã cận kề cửa tử vì cơ thể tôi mắc đủ thứ bệnh tật trên đời. Tôi gặp vấn đề ở hai bên thận và gan; phải nằm sấp và khó cử động vì thoát vị đĩa đệm thắt lưng trầm trọng; bản thân cũng bị suy nhược cơ thể trong một thời gian dài, lượng huyết sắc tố của tôi giảm thấp chỉ còn 4g/l máu (nồng độ bình thường là từ 11-16g/1l máu); tôi còn bị chứng tăng nhãn áp, khiến thị giác suy giảm. Khi tôi muốn nhìn một vật thể nào đó, tôi phải dùng tay che mắt lại, chỉ để hé ra một khe hở; nếu không, tôi không thể mở to hai mắt khi có cơn gió mạnh thổi qua.
Tôi đã đi chạy chữa ở rất nhiều bệnh viện lớn, nhưng tất cả các bác sĩ trị liệu cho tôi đều nói với tôi cùng một câu y hệt nhau – “Hãy tự bảo trọng bản thân mình”, nghĩa là tình trạng của tôi đã vô phương cứu chữa. Cuộc sống của tôi lúc ấy thật khổ sở và vô vọng.
Một ngày đầu năm 1995, chồng tôi đưa tôi đến công viên Bắc Hồ đi dạo. Tôi để ý thấy một biểu ngữ lớn treo trên một cành cây có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi không biết các chữ đó có nghĩa là gì, nhưng tôi lập tức nghĩ: Tôi muốn học “Pháp Luân Đại Pháp”.
Tôi cùng chồng tôi men theo tuyến đường đó để cố gắng tìm “Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi len lỏi qua một số lùm cây và thấp thoáng thấy một nhóm khoảng 20 người đang nhắm mắt ngồi thiền trên bãi cỏ.
Tôi lấy hết can đảm và lớn tiếng hỏi: “Đây có phải là Pháp Luân Đại Pháp không?” Bọn họ mở mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nói tiếp: “Học Pháp Luân Đại Pháp này tốn bao nhiêu tiền? Tôi muốn đăng ký học.”
Một người đàn ông mỉm cười bảo: “Pháp Luân Đại Pháp là miễn phí. Ai cũng có thể đến học, Sư phụ của chúng tôi bảo chúng tôi không thu bất kỳ khoản phí nào. Tất cả những người hỗ trợ đều là tình nguyện viên”.
Tôi cảm thấy khá giận dữ, cho rằng người đàn ông này đang giễu cợt mình. Lúc đó tôi tuy chưa đến 50 nhưng trông tôi già trước tuổi, nếp nhăn chi chít trên khuôn mặt, lưng còng xương xẩu và đôi mắt gần như mù lòa.
Tôi nghĩ rằng họ xem thường tôi và từ chối tôi bằng cách nói rằng họ sẽ không tính bất kỳ khoản tiền nào.
Tôi cao giọng: “Đừng nói với tôi như thế, chỉ cần cho tôi biết các người tính học phí bao nhiêu. Tôi sẽ trả đủ. Tôi quyết tâm học Pháp Luân Đại Pháp này.”
Một người đàn ông khác nhã nhặn nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp là miễn phí cô ạ. Bất cứ ai cũng có thể học và chúng tôi không thu bất kỳ khoản tiền nào. Sư phụ của chúng tôi đã bảo với chúng tôi như vậy.”
Tôi vẫn không tin họ và nói: “Dẫu là như vậy, nhưng tôi muốn học ngay bây giờ. Ông sẽ dạy cho tôi chứ?”
“Cô tập tốt lắm đấy!” ông ấy khích lệ tôi. Sau này tôi mới biết rằng ông ấy lớn hơn tôi mười tuổi, vậy mà ông ấy vẫn xưng tôi là “cô“ (một cách người Trung Quốc gọi những người phụ nữ lớn tuổi hơn). Bạn có thể tưởng tượng tôi trông già như thế nào vào thời điểm đó!
Sau khi luyện công xong, chúng tôi cùng nhau rời khỏi công viên, trò chuyện và cười đùa như những người bạn cũ. Tôi đi bộ trở về nhà một cách dễ dàng. Sau đó, tôi cảm thấy đói bụng và nấu cho mình một bát mì lớn. Tôi đã không ăn những món ăn kiểu như vậy trong một thời gian dài.
Chồng tôi nói: “Dường như em đã tìm thấy Phật Pháp. Em vừa rồi đã ăn rất nhiều. Thật đáng kinh ngạc! Từ giờ trở đi, anh sẽ đảm nhận công việc nhà cửa. Em chỉ cần tập trung vào việc tu Phật Pháp thôi.”
Tôi cảm động trước những gì anh ấy nói vì chồng tôi trước giờ không biết làm việc nhà.
Bà Lý Mễ Phương
Trong vòng chưa đầy ba tháng, tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi đã biến mất. Khi tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, các bác sĩ đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi khỏe mạnh như vậy và đùa rằng: “Cô đã dùng tiên đan diệu dược gì thế?!”
“Tôi đã lấy lại được sức khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Chứng gù của tôi là do thoát vị đĩa đệm thắt lưng và phì đại xương khớp gây ra. Một ngày tại điểm luyện công, chẳng hiểu lý do tại sao, tôi chỉ muốn tập đi tập lại bài công pháp thứ tư và đã luyện hàng chục lần. Càng luyện, lưng tôi càng cảm giác thoải mái hơn.
Đột nhiên, một tiếng “bang” vang lên, tôi vươn người đứng dậy và cái lưng cũng theo đó duỗi thẳng! Chà, đúng là một cảm giác tuyệt vời! Tôi cảm thấy lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây! Tôi đã nhảy nhót lăng xăng như một cô bé vì vui sướng.
Có một con dốc trong công viên dài hơn 100 bậc. Trước đây, tôi chỉ dám bước từng bước một, vừa đi vừa bám chặt lan can. Nhưng ngày hôm đó, tôi đã chạy liền một mạch xuống các bậc thang!
(Còn tiếp)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/21/449497.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/7/204187.html
Đăng ngày 14-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.