Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-11-2022] Sau khi làm đại diện bán hàng toàn thời gian trong 7 năm tại Đài Phát thanh Hy vọng, năm ngoái tôi đã chuyển sang công việc chăm sóc khách hàng. Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn và khảo nghiệm trong môi trường tu luyện của mình. Tôi đã không thể vượt qua những khổ nạn đó nếu không có sự bảo hộ và khích lệ của Sư phụ.
Đề cao tâm tính
Công việc của tôi liên quan đến việc trả lời tin nhắn của người đăng ký, trả lời điện thoại và hỗ trợ sau bán hàng. Sau khi làm việc trong nhiều giờ, tôi cảm thấy công việc của mình thật phiền phức, đặc biệt là khi đa số các cuộc gọi và email đều là những lời phàn nàn và bình luận tiêu cực. Tương tác với khách hàng mới trong các chiến dịch quảng cáo cũng là một việc không kém thách thức. Những khách hàng mới đặt các loại câu hỏi liên quan đến việc nghe và xem các chương trình, phương thức thanh toán, cũng như các vấn đề về đăng ký. Đôi khi, khách hàng gửi nhiều email liên tiếp yêu cầu chúng tôi giải quyết ngay lập tức. Khi có trục trặc trên trang web, hàng chục thậm chí hàng trăm email đổ đến hộp thư của tôi. Trong những tình huống như vậy, tôi phải tự nhủ đây là việc cứu người, không chỉ là một công việc bình thường, tôi cần can đảm và bước tiếp.
Một khách hàng yêu cầu hoàn tiền ngay sau khi hoàn thành việc thanh toán. Tôi không thể hoàn tiền vì chúng tôi vẫn chưa nhận được tiền của anh ấy. Sau đó anh ấy gửi email cho người giám sát của tôi, nói rằng “Có phải các anh chị thuê một người đặc vụ về làm chăm sóc khách hàng không? Cô ấy cố tình không hoàn tiền lại cho tôi. Cô ấy đang cố gắng hủy hoại danh tiếng của Đài Phát thanh Hy vọng đó. Hãy điều tra lý lịch của cô ấy. Cô ấy hẳn là một đặc vụ.”
Những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên. Đôi lúc tôi cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong tâm vẫn rất bất bình. Sư phụ giảng:
“… Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải. Nó coi bản thân là người luyện công, dàn xếp tốt quan hệ với người ta, giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, những dụ dỗ từ các loại lợi ích nơi người thường đều không làm nó động tâm; trải qua bao nhiêu năm vân du nó quay trở lại.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi có thể đi “vân du”. Tôi nhận ra rằng lúc đó tôi đã không ngộ được Pháp. Khi đến lúc tôi cần đề cao tâm tính và đồng hóa với Pháp, Sư phụ đã an bài môi trường này cho tôi. Trong quá trình hằng ngày tương tác với đủ các loại người, tôi đã có thể tu tâm tính và nghĩ cho người khác trước.
Khi tôi thay đổi tâm tính, tôi không còn cảm thấy giận nữa. Thay vào đó, tôi trân quý mọi cơ hội được tương tác với mọi người. Tôi đối đãi với công việc của mình như là một cơ hội để buông bỏ chấp trước và đề cao trong tu luyện. Tôi đã cố gắng hết sức để đối xử thiện với các khách hàng. Dù họ có đề nghị hoàn tiền, trút giận hay khen ngợi tôi, tôi cũng đều đối đãi như nhau. Tôi cố gắng tìm ra các lựa chọn khác nhau để đáp ứng yêu cầu của khách hàng. Hầu hết các khách hàng đều cảm động trước sự chân thành của tôi và đã ngừng trách móc tôi.
Một lần, một khách hàng cao tuổi gọi đến và nói rằng bà ấy không thể đăng nhập vào tài khoản. Tôi đã cài đặt lại mật khẩu và tài khoản đã hoạt động trở lại. Nhưng bà ấy lại không biết cách đăng nhập, trong những ngày tiếp theo, ngày nào bà ấy cũng gọi cho tôi. Đến ngày thứ tư, tôi cảm thấy bị quấy rầy và nghĩ: “Mình đã làm điều gì sai nhỉ? Tại sao bà ấy vẫn gọi mình nhỉ?” Tôi đã hướng nội và tìm ra vấn đề của mình. Hôm trước, bà ấy nói: “Chị xem xem, tôi già rồi, nhưng tôi nghĩ người già cần học cách sử dụng Internet và xem các chương trình trên điện thoại. Chị thấy có đúng không?” Lúc đó, tôi bận với những công việc khác trong khi trả lời điện thoại của bà, nên tôi đã trả lời: Vâng. Nhưng trong lòng tôi nghĩ: Vâng, bà nên học, nhưng sao bà không nhờ người thân giúp bà?
Tôi nhận ra rằng mình đã không kiên nhẫn với bà ấy, mặc dù tôi tỏ vẻ lịch sự trên điện thoại. Tôi ngộ ra rằng mình đã không đạt được yêu cầu của Pháp. Vì vậy, tôi đã ngay lập tức quy chính lại bản thân. Tôi đặt các nhiệm vụ khác sang một bên và kiên nhẫn nói chuyện với bà. Tôi đã dành khoảng nửa giờ để nói chuyện với bà qua điện thoại và hỗ trợ bà ấy. Bà ấy đã ghi lại từng bước để thực hiện. Từ đó trở đi bà không bao giờ gọi lại nữa.
Nhiều khách hàng sau một thời gian xem các tiết mục của Đài Phát thanh Hy vọng đều biết rằng đây là kênh truyền thông do các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp làm, họ đang quan sát cách hành xử của chúng tôi. Vì vậy khi giao dịch với những khách hàng muốn dừng đăng ký, tôi vẫn giữ thiện ý và đặt mình vào vị trí của họ. Tôi trân quý mối tiền duyên với tất cả mọi người. Một khách hàng của tôi đến từ Trung Quốc đã liên tiếp gửi thư phàn nàn đến chúng tôi. Tuy nhiên, sau đó, ông ấy nói: “Mặc dù tôi không còn đăng ký chương trình của các chị, tôi vẫn đánh giá cao sự phục vụ của các chị. Khi chị có dịp về Trung Quốc, hãy liên hệ với tôi. Tôi đến từ Cát Lâm, tôi sẽ tiếp đãi chị tử tế.”
Tu xuất tâm vị tha khi làm công tác điều phối
Khi đã hoàn toàn thích ứng và bắt đầu thích công việc chăm sóc khách hàng, tôi được đề bạt lên vị trí điều phối. Tôi nhận ra rằng môi trường mới này được an bài để tôi đột phá trong tu luyện. Nói là điều phối, nhưng công việc thực tế rất tẻ nhạt và bình thường. Tôi phải liên lạc với các bộ phận khác nhau, gồm cả nội bộ và bên ngoài. Đồng nghiệp của tôi đến từ châu Âu, châu Á, Bắc Mỹ và nói các thứ tiếng khác nhau. Việc điều phối này khá khó khăn đối với tôi vì các bộ phận khác nhau có môi trường làm việc khác nhau, tình trạng tu luyện và thể ngộ về Pháp cũng khác nhau. Tôi đọc tin nhắn từ khoảng 20 to 30 nhóm chat từ các bộ phận khác nhau trên điện thoại. Vì múi giờ khác nhau nên giờ làm việc của tôi rất thất thường. Tôi thường phải ngồi trên xe ô tô vào buổi đêm và gọi điện để tránh ảnh hưởng tới gia đình. Trên bề mặt, tôi đối đãi ổn thỏa với tất cả mọi người. Tuy nhiên, thái độ tích cực của tôi chỉ ở trên bề mặt. Thực tế, tôi tránh xung đột với người khác vì tôi không muốn mất thời gian để giải quyết vấn đề. Sự hợp tác trên bề mặt không phải là sự đề cao vững chắc trong tu luyện, vì thế nó nhanh chóng phản ảnh ra trong công việc của tôi. Một lần, tôi được triệu tập dự cuộc họp đột xuất. Khi đến nơi, hầu hết trưởng các bộ phận khác đã có mặt. Cuộc họp trao đổi về lý do tại sao lượng khách hàng đăng ký không đạt chỉ tiêu. Mọi người có vẻ nghi vấn về năng lực làm việc của tôi. Giải thích của tôi có vẻ không thuyết phục. Cuối cùng tôi nói rằng bởi vì công việc vượt quá khả năng của tôi và tôi có thể rời khỏi vị trí này nếu có một ứng cử viên khác có thể thay thế.
Mọi việc xảy ra một cách đột ngột. Tôi biết rằng tình trạng tu luyện của tôi có vấn đề, nhưng tôi không thể chỉ ra cụ thể vấn đề đó là gì. Tôi nghĩ rằng mình vẫn chăm chỉ công tác và làm tốt ba việc.
Tôi cảm thấy thất vọng và oán hận trong hai tuần sau đó và thường hay khóc. Tôi muốn bỏ việc. Tuy nhiên, tôi đã tự hỏi: Bỏ thì dễ nhưng liệu điều đó có giúp tôi đề cao trong tu luyện hay không? Tôi biết rằng nước mắt không thể giải quyết vấn đề tu luyện của mình, do vậy tôi tự nhủ: “Cho dù làm việc thật khổ thật mệt mỏi nhưng nếu không đạt hiệu quả thì đây vẫn là vấn đề của bản thân.”
Tôi tiếp tục hướng nội. Một ngày nọ, tôi nghĩ: “Trong công việc mình có khiến ai bị tổn thương không nhỉ?” Tôi chợt nhớ ra cách đây hơn một năm, tôi xin rời khỏi bộ phận bán hàng, quản lý không muốn cho tôi rời đi, giằng co trong suốt một tháng. Cuối cùng tôi khăng khăng muốn rời đi, bà ấy không có lựa chọn nào khác đành để tôi rời đi. Lúc đó, tôi không nghĩ đến cảm giác của bà ấy. Tôi chỉ nghĩ đến bản thân và trách bà ấy, thắc mắc tại sao bà ấy ngoan cố đến vậy và không để tôi đi. Sau khi hướng nội, tôi đã tìm ra chấp trước của mình. Tôi muốn tham gia bộ phận mới bởi vì ở đây lực độ cứu người lớn, đây chính là dùng nhân tâm để lựa chọn hạng mục, không phải xuất phát từ nhu cầu của công việc.
Sau khi nhận ra điều này, tôi đã tiếp cận với giám đốc bán hàng. Tôi nói chuyện thẳng thắn với bà ấy và đã xin lỗi vì việc rời đi cách đây một năm. Bà ấy nói rằng bà không cố ngăn tôi lại, chỉ muốn cho tôi thêm thời gian để nghĩ về quyết định của mình một cách thấu đáo.
Tôi đã nhận ra tâm chấp trước vào chứng thực bản thân. Nếu xuất phát điểm của tôi là ích kỷ, làm sao tôi có thể đạt được mục tiêu chứ? Sau khi tôi đã tìm ra chấp trước và gỡ bỏ nó đi, mặc dù công việc vẫn bận rộn và khẩn trương, nhưng tôi không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Khi tôi đề cao tâm tính, tôi đã tạo được đột phá trong công việc. Sau khi một số sự kiện nóng được đưa tin, lượng đăng ký trên trang web của chúng tôi đã tăng nhanh chóng.
Tôi dần dần nhận ra rằng mình cần nghĩ cho người khác trước và cố gắng để liễu giải họ. Cuối cùng tôi cũng ngộ ra rằng Sư phụ an bài cho tôi làm một người sống vì người khác.
Bất cứ khi nào mọi việc không suôn sẻ, tôi thường tự hỏi mình có đang làm điều gì đó sai hoặc liệu có ai gặp khó khăn mà tôi không biết hay không. Khi tôi giao tiếp với mọi người xung quanh bằng sự bao dung và thấu hiểu, vấn đề rất dễ dàng được giải quyết.
Thể ngộ được nội hàm của tu luyện
Ngay khi lượng đăng ký trên trang web của chúng tôi bắt đầu tăng, hệ thống email của chúng tôi lại gặp sự cố. Hàng nghìn email bị chặn, ảnh hưởng đến gần 1.000 người đăng ký. Hệ thống email dịch vụ khách hàng của chúng tôi tràn ngập lời phàn nàn và khách hàng gọi điện liên tục suốt buổi sáng. Chúng tôi đã phải trả lời hàng nghìn email này và khắc phục thủ công từng vấn đề. Tôi đã hướng nội và tìm ra vấn đề của mình. Khi Ukraine bị xâm lược, ba kỹ thuật viên của chúng tôi đã ở đó và thường gặp nguy hiểm. Tôi đã phẫn nộ với những kẻ khơi mào chiến tranh. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghe về các biện pháp trừng phạt quốc tế đối với quốc gia đó. Tôi nhớ lời giảng của Sư phụ về vấn đề này:
“Chư vị biết chăng, chiến tranh, dịch bệnh và thiên tai nhân họa trên thế giới vì sao xuất hiện? Chính là vì con người có nghiệp lực, [vì để] tiêu nghiệp cho con người mà tồn tại. Trong tương lai thời kỳ lịch sử dù mỹ hảo đến đâu thì trên trái đất vẫn tồn tại chiến tranh, dịch bệnh và thiên tai nhân họa, đó là một biện pháp tiêu nghiệp cho con người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ)
Tôi đã nhận ra nhân tâm của mình, là một đệ tử Đại Pháp, chúng ta không nên có quan niệm người thường và chỉ tập trung vào việc cứu độ chúng sinh.
Kết luận
Năm vừa qua là một năm bận rộn và khẩn trương nhưng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã khóc khi gia đình ở xa cần tôi nhưng tôi không thể rời đi vì công việc. Tôi đã khóc khi hệ thống ngừng hoạt động mà không có giải pháp gì. Tôi đã khóc khi gặp vấn đề trong công việc mà không thể tìm ra vấn đề trong tu luyện của mình. Khi tôi thấy thật khó để vượt qua khổ nạn, tôi thường nghĩ đến lời giảng của Sư phụ:
“Nhưng đã là người luyện công, thì những thứ mà người khác cho là rất lớn, thì chư vị nhìn thấy rất nhỏ, nhỏ lắm, quá nhỏ bé. Là vì chư vị có mục tiêu hết sức lâu dài, rất xa và rộng lớn, chư vị là sẽ cùng tuổi với vũ trụ. Chư vị thử nghĩ lại xem, có thể có [những thứ kia] hoặc có thể không có, [nhưng] chư vị nghĩ hướng đến [những điều] lớn hơn, thì đều có thể vượt qua những thứ đó. (Chương III, Pháp Luân Công)
Chúng ta đang ở trong một thời kỳ đặc định để trở thành những sinh mệnh phi thường. Khi bước qua tất cả những khó khăn này, tôi cảm thấy biết ơn Sư phụ đã tái tạo sinh mệnh cho tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/7/444087.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/13/204723.html
Đăng ngày 31-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.