Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-09-2022] Tôi đã 85 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Do ngộ tính kém, tôi đã không chú ý hướng nội và có nhiều chấp trước cản trở sự đề cao của bản thân. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của mình để các học viên khác có thể học hỏi.

Tại sao nhiều học viên khác không thích học Pháp cùng tôi?

Jia từng đề nghị tới nhà tôi cùng học Pháp. Sau đó cô ấy không tới một thời gian. Tôi phát hiện cô ấy đã lập ra một nhóm học Pháp cùng với ba học viên tại nhà của cô ấy. Khi tôi nói với cô ấy rằng mình muốn tham gia, cô ấy đã chỉ ra: “Chị luôn cực đoan.” Tôi nói đây là vấn đề đã tồn tại từ lâu và khó thay đổi. Cô ấy trả lời: “Chị có nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể đến nhóm học Pháp của tôi hay sao?” Tôi nhận ra rằng mình không được chào đón và đã không học Pháp với cô ấy kể từ đó.

Một nhóm học Pháp khác do Zhang duy hộ. Tôi tới đó để chia sẻ kinh nghiệm và thảo luận vấn đề của mình với họ. Bởi vì không nhận thức được hết nội dung thảo luận, tôi đã tới đó một lần nữa vào ngày hôm sau. Zhang nói với tôi: “Nhóm của chúng tôi đã đủ người và không thể nhận thêm.” Tôi trả lời: “Tôi đến để có thêm nhận thức về việc này. Tôi sẽ không đến nữa khi đã nhận thức rõ một số vấn đề. Ngay sau khi cô ấy nói rằng họ đã có đủ người, cô ấy thì thầm, “Xiao đã không đến khá lâu rồi. Tốt hơn là tôi nên đến thăm cô ấy.“ Tôi không nói gì nhưng nhận ra mình không được chào đón. Vì vậy, tôi không đến nhóm của Zhang nữa.

Có một điểm học Pháp khác rất gần nhà tôi, và tôi bắt đầu đến đó. Một ngày nọ, người duy hộ nhóm học Pháp, Bing nói: “Chúng tôi có rất nhiều người học Pháp trong nhóm này. Cầu thang ở đây hơi dốc và không có nhà vệ sinh trong nhà. Chị đã lớn tuổi, và việc này thật bất tiện cho chị. Chị hãy tìm một nơi khác để học.” Tôi lại bị đuổi đi một lần nữa!

Khi những việc này xảy ra, tôi không lo lắng về nó. Tôi nghĩ: “Mình có thể học Pháp ở bất cứ đâu; mình không ngại đi nơi khác.” Tuy nhiên, sau ba lần bị từ chối này, tôi hơi buồn: Tại sao không ai chào đón tôi? Có phải mình đã quá già? Còn lý do nào khác không? Tôi không cảm thấy rằng có bất cứ điều gì không ổn ở mình. Tôi cũng nghĩ rằng, vì mình là một học viên Đại Pháp lâu năm, mình không nên quan tâm đến ai đúng ai sai mà chỉ nên tu chính bản thân.

Thay đổi nhận thức

Tôi đang học Pháp ở nhà và đọc được câu này của Sư phụ:

“Gặp mâu thuẫn, mặc kệ lỗi của ai, trước hết tìm [ở] mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Khi đọc phần này, tôi đã chiểu theo yêu cầu của Sư phụ để hướng nội. Nó thực sự đáng kinh ngạc! Tôi nhận ra rằng mình có quá nhiều chấp trước, một số tôi nhận ra và một số không nhận ra.

Tôi tốt nghiệp trường trung học kỹ thuật vào những năm 1950. Hầu hết các học viên học Pháp với tôi đều chưa học qua cấp hai, nên khi chúng tôi học cùng nhau, tôi phải chỉ cho họ cách phát âm một số từ. Có khi, tôi phải giải thích cho họ hiểu nghĩa của một số câu, thậm chí còn sửa cho họ cách đọc dựa trên các dấu câu cụ thể.

Ví dụ, nếu một câu có dấu chấm nhưng được đọc như một câu hỏi, nó sẽ thay đổi nghĩa. Vì vậy, sau một thời gian, tôi cảm thấy mình siêu thường và lời nói ra rất mạnh mẽ. Tôi tự cho mình là trung tâm và thích hiển thị. Tôi có tâm tật đố, tranh đấu và dễ bị cuốn theo. Tôi có xu hướng coi thường người khác và hiển thị bản thân. Tôi cũng thích nghe những lời khen. Tôi nghĩ rằng, vì chúng tôi đều là đồng tu, không phải người ngoài, nên tôi không cần phải tu khẩu và muốn nói gì thì nói. Với tất cả những chấp trước này, làm sao tôi có thể không có ảnh hưởng phụ diện đến các học viên khác?

Tất nhiên, tôi cũng nhận ra lý do của họ đưa ra không phải là lý do thực sự khiến họ không chào đón tôi. Vì vậy, tôi tiếp tục hướng nội. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng những học viên này không phải là không thân thiện. Tất cả họ đều chiểu theo Pháp lý để giúp tôi đề cao. Jia chỉ ra rằng tôi đã không ngồi thẳng. Không phải Sư phụ đang dùng cô ấy để cảnh tỉnh tôi sao? Tôi không chỉ không chính lại được, mà còn nói, như thể điều đó không quan trọng, “Đã qua nhiều năm, nhưng tôi không thể ngồi thẳng lên được.” Kết quả là, tôi không những không chính lại được mình mà còn bị gù lưng nặng hơn, điều này có ảnh hưởng tiêu cực đến Đại Pháp. Nhiều đồng tu cho rằng họ nên ngồi thẳng ở thế song bàn khi học Pháp. Nếu ai đó buông lơi như tôi, thì không chỉ là bất kính với Sư phụ và Pháp, mà nội hàm của Pháp có thể được hiển lộ không?

Zhang sống trong một tòa nhà cao tầng. Khi có nhiều học viên tới đó, nó có thể dễ dàng thu hút sự chú ý và gây quan ngại cho những người hàng xóm và ban quản lý. Với nhiều người đến mỗi ngày, đây không phải là một mối nguy về an toàn hay sao? Vì vậy, Zhang không muốn có quá nhiều người tới chỗ của mình. Vì trạng thái tu luyện của tôi không vững chắc, tôi đã nghĩ rằng các học viên không thích mình vì tôi quá già. Khoảng cách giữa tôi và các đồng tu rất lớn. Một số học viên không đến học Pháp thường xuyên, vì vậy Zhang đã cố gắng liên lạc với họ vì lo lắng. Cô ấy đang giúp những học viên khác tinh tấn và cùng nhau đề cao. Tuy nhiên, tôi đã bị mắc kẹt trong tâm tật đố sao!

Bing là một người có trái tim nhân hậu. Cầu thang trong nhà cô dốc và hẹp. Thanh niên còn gặp phải khó khăn khi lên xuống, huống hồ là một cụ bà đã ngoài 80. Nhà vệ sinh ở bên ngoài và khó đi ra đó vào ban đêm. Vì vậy Bing đã có nhã ý tốt khi cô ấy đề nghị tôi tìm một nơi thích hợp hơn để học Pháp. Chẳng phải là quan tâm đến tôi sao. Tôi không những không cảm ơn cô ấy mà còn hiểu lầm cô ấy. Tôi thực sự xấu hổ.

Những đồng tu này đã buông bỏ nhân tâm, chiểu theo Pháp và cố gắng giúp tôi đề cao. Nhưng tôi đã không nhận ra điều này trong một thời gian dài. Tôi chân thành xin lỗi họ.

Bằng cách hướng nội, tôi đã tìm ra hết thảy những quan niệm và tâm vị tư trong quá khứ đã không phù hợp Pháp. Tôi đã học cách suy nghĩ từ quan điểm của người khác. Tôi nên tập trung vào những ưu điểm của người khác cũng như những thiếu sót của bản thân. Mỗi ý niệm và hành động đều nên khiến tôi hướng nội chiểu theo Pháp để tôi có thể giải thể mọi niệm đầu bất hảo:

“…tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (“Phật tính vô lậu,” Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi cũng nên làm tốt ba việc và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính để trở về nhà cùng Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/18/449706.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/24/204886.html

Đăng ngày 29-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share