Bài viết của Tiểu Mỹ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2022] Khi tôi và các chị gái cùng nhau về thăm cha mẹ ngày 28 tháng 12 năm ngoái, một người chị thì thầm với tôi: “Bố đã mua cho em một hộp cam đấy. Bố mượn điện thoại của chị để đặt hàng online”. Cả hai chị đồng thanh nói: “Tại sao bố mua cam cho em mà không mua cho các chị nhỉ?”. Tôi đáp: “Làm sao em biết được?”

Bố thường xuyên mua đồ cho chúng tôi

Khi chúng tôi còn nhỏ, bố tôi thường phải làm thêm giờ, nên ông chưa từng dẫn chúng tôi đi mua sắm hoặc mua đồ ăn vặt cho chúng tôi. Ông là người kiểu cũ và không nhạy bén. Khi đến tuổi nghỉ hưu, bố tôi nhàn rỗi nên bắt đầu thích đi siêu thị và mua đồ giảm giá. Khi mua thực phẩm, ông cũng không hay để ý xem chúng tôi có cần hay không nữa. Ông cứ thế đòi chúng tôi số tiền hàng đã mua dù không nhận thêm một xu.

Tôi đưa ông 200 tệ và dặn ông đừng mua thêm thứ gì cho chúng tôi nữa. Nhưng ông vẫn mua rau và trái cây, rồi yêu cầu chúng tôi trả tiền. Tôi cảm thấy thất vọng nhưng không thể làm gì.

Tôi thực sự không thích bố tôi làm vậy và cảm thấy xấu hổ mỗi lần trả tiền cho ông trước mặt chồng tôi hoặc những người khác. Tuy nhiên, chồng tôi luôn vui vẻ khi bố tôi mua đồ ăn cho chúng tôi, điều này càng khuyến khích bố tôi chăm chỉ mua hàng hơn. Tôi cố gắng không tỏ thái độ mỗi khi bố tôi mang hàng đến nhà cho chúng tôi. Đôi khi, tôi có phàn nàn một chút, thì sẽ bị ông mắng.

Tôi cảm thấy bố tôi là người hống hách, keo kiệt và thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên ông là tấm gương phản chiếu những thiếu sót của chính tôi. Tôi có tâm oán hận, hiển thị, coi thường người khác và cái tâm tự cho mình là đúng.

Tôi đã thay đổi thái độ và trở nên biết ơn. Tôi không còn kén chọn nữa. Là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi ăn bất cứ thứ gì chỉ để no bụng. Tôi không kén chọn đồ ăn bố mua cho chúng tôi và luôn cảm ơn ông. Ông rất vui vì tôi cư xử như vậy. Ông còn chủ động hỏi tôi muốn ông mua gì và có thiếu gì trong tủ lạnh không. Các loại rau và trái cây mà ông mua cho chúng tôi rất rẻ và tươi. Đúng là tốt xấu đều do một niệm mà thành.

Tôi thấy hạnh phúc sau khi thay đổi suy nghĩ. Tôi thường đến thăm bố vào những ngày lễ và nấu những món ăn khác nhau cho ông. Ông còn không yêu cầu tôi trả tiền cho số thực phẩm mà ông đã mua. Chẳng cần nghĩ nhiều cũng thấy, mâu thuẫn giữa tôi và bố đã được giải quyết khi tôi đề cao tâm tính.

Mối quan hệ nhân quả giữa người với người thật tuyệt vời. Nợ thì phải trả, được đối xử tốt hay xấu đều do nhân duyên, đó là lý do tại sao bố lại mua cho tôi một hộp cam.

Mẹ chồng tôi nói tôi nợ tiền bà

Đêm giao thừa, cả gia đình chồng tôi cùng nhau quây quần đón năm mới. Khi chúng tôi trò chuyện, chị dâu tôi nói mẹ chồng tôi rất khó hiểu, và đôi khi nói những điều vô nghĩa. Chẳng hạn, bà nói bà chưa được ăn gì dù mới vừa ăn xong. Nhưng bà hoàn toàn tỉnh táo khi cùng chồng tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bà có thể nói mạch lạc câu châm ngôn này.

Chị dâu tôi nói: “Bà nhớ được mọi chuyện quá khứ nhưng lại không thể nhớ nổi những gì mới xảy ra”. Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, mẹ chồng tôi đột nhiên đứng dậy nói tôi nợ tiền bà. Tôi sững sờ, còn mọi người cười phá lên vì nghĩ đó chỉ như một trò đùa.

Bà nghiêm túc nói: “Con đã vay mẹ khoảng 100 tệ khi chúng ta đang đi dạo. Con có thể trả mẹ tiền lúc nào con có”. Tôi chưa từng nợ bà tiền. Chị dâu tôi cười nói: “Chị đã nói mẹ bị lẫn nhưng em lại không tin”.

Tôi biết bà không bị lẫn, có lẽ là vì tôi đã nợ tiền bà từ kiếp trước.

Sau khi về nhà, tôi suy nghĩ rất lâu về chuyện này. Thế gian con người là ẩn đố và mọi người ở trong mê mà ngộ. Sau khi cha chồng tôi qua đời, tôi đã mua một căn hộ hai phòng ngủ cho mẹ chồng. Nhưng bà chưa từng đánh giá cao những gì tôi mua cho bà. Bà luôn nói chị dâu tôi mua đồ cho bà tốt hơn tôi.

Tôi dần cảm thấy không vui về cách nghĩ ấy của bà. Sau này, bà được nhà nước bồi thường hàng trăm nghìn tệ do nhà của bà bị chính quyền thu hồi. Bà không cho chúng tôi đồng nào. Tôi không có ý kiến gì về việc này nhưng cách bà đối xử khiến tôi phiền não. Con gái bà tiêu tiền của mẹ nhưng lại nói ra nói vào chuyện chăm sóc bà. Tôi cảm thấy bất công nên ít đến thăm bà hơn lúc trước. Tôi không muốn mua cho bà nhiều quà. Ngay cả trong ngày nghỉ, tôi cũng ít khi đến chỗ bà.

Thấy chấp trước của tôi vào tâm oán hận, đố kỵ, cảm giác bất công, Sư phụ Lý nhân cơ hội này đã điểm hóa để tôi ngộ ra. Chúng ta biết rằng vạn sự vạn vật đều có quan hệ nhân quả. Mặc dù tôi đã mua nhà cho bà, nhưng tôi vẫn chưa trả hết nợ, thì sao chủ nợ có thể vui vẻ được?

Đời người chỉ là một màn kịch. Vì tôi đã quá nhập vai mà quên mất rằng nó chỉ là giả tướng.

Sư phụ luôn bảo hộ tôi

Trước khi địa khu của chúng tôi bị phong tỏa vì Covid-19, bố tôi đã mang đến cho tôi rất nhiều khoai tây, cà rốt và trái cây. Đã gần đến mùa xuân nên tôi không nhờ ông mua những loại rau trái mùa đông nữa. Một đồng tu đã đưa tôi một ít củ cải muối, giá đỗ tự làm và đậu phụ đông lạnh. Hai ngày sau, đại dịch bùng phát và chúng tôi không được phép rời khỏi nhà vì khu vực chúng tôi ở bị kiểm soát chặt chẽ.

Tôi ngộ ra Sư phụ đã bảo hộ tôi. Gara để xe của tôi nằm đối diện hơi chếch với tòa chung cư tôi ở. Chúng tôi dự trữ thịt cá trong tủ đông đặt ở gara. Tuy nhiên, những người trong đội phòng dịch không cho phép chúng tôi rời khỏi tòa nhà để lấy thực phẩm. Tôi rất tức giận và cãi nhau với họ một chút. Chồng tôi khuyên tôi không nên tức giận vì tôi là người tu luyện.

Suốt đêm, tôi bình tâm lại và hướng nội tìm. Bị ảnh hưởng bởi văn hóa đảng, tôi thường hay nổi nóng và nói năng hùng hổ. Mỗi khi làm việc hay tiếp xúc với mọi người trong nhà, tôi thường có thái độ hung hăng, hống hách, thờ ơ và ích kỷ. Không buông bỏ được tâm tranh đấu, trường không gian của tôi tràn ngập giả ác đấu. Mọi thứ xảy ra đều có nguyên do. Ngay cả trong bầu không khí thoải mái, tôi không nhận ra lời nói của mình đã làm tổn thương không ít người.

Tôi thực tâm nhận lỗi trước Sư phụ và cầu xin Ngài giúp mình. Tôi vẫn có nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp trong nhà xe và muốn tranh thủ thời gian phong tỏa để học Pháp nhiều hơn.

Sau khi luyện công, tôi quyết định đi đến gara. Tôi xuống cầu thang, thấy không có ai xung quanh nên tôi nhanh chóng đi vào gara và đóng cửa lại. Tôi lấy 10 cuốn kinh văn Giảng Pháp tại các nơi, một hộp khoai lang, một ít thịt và rau từ tủ đông rồi vội vã đi lên. Chồng tôi cười vì hành động của tôi y như trong phim.

Anh ấy nói: “Khi em vừa bước vào nhà xe và đóng cửa, thì có một người trong đội phòng dịch đi kiểm tra các tòa nhà và gara bên cạnh. Ngay trước khi em ra ngoài, người đó đã đến một tòa nhà khác. Khi em chạy về nhà, họ đã lái xe đến gara và không nhìn thấy em”.

Đêm đó, cộng đồng dân cư đã áp dụng các biện pháp phong tỏa nghiêm ngặt hơn. Cả hai vợ chồng tôi đều cảm tạ Sư phụ luôn ở bên cạnh bảo hộ chúng tôi.

Con người không thể thấy được chân tướng sự thật khi họ đã đánh mất khả năng đó. Con người nghĩ họ đang kiểm soát mọi thứ. Thực tế mọi sự đều được an bài bởi các sinh mệnh ở tầng thứ cao hơn. Thần đang thao khống hết thảy mọi việc, mặc dù một số điều xảy ra giống như sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó. Suốt một tháng phong tỏa, chúng tôi có rất nhiều thức ăn vì tôi có thể ra vào gara mà không bị ai nhìn thấy. Chúng tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã chăm sóc mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/15/447640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/15/204310.html

Đăng ngày 24-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share