Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-10-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, một năm trước khi Giang Trạch Dân (cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ) bắt đầu bức hại các học viên. Sau đó tôi đã bước đi chệch hướng trên con đường của mình và mãi đến cuối năm 2008 mới trở lại tu luyện. Kể từ đó, cả sức khỏe thể chất và tư cách đạo đức của tôi đều được cải thiện rất nhiều.
Buông bỏ danh và lợi trong mâu thuẫn gia đình
Khi tôi kết hôn, chồng tôi đã đưa cậu con trai 2 tuổi trong cuộc hôn nhân trước về sống cùng chúng tôi. Sau đó chúng tôi đã có một cô con gái. Khi con trai 11 tuổi và con gái 7 tuổi, chồng tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi. Con trai ở cùng bà nội, và tôi đưa con gái tới một thành phố khác để kinh doanh.
Ngôi nhà trước đây của tôi được anh chồng tôi sử dụng từ năm 1998 đến năm 2020. Sau đó năm 2020, anh ấy đã cho thuê căn nhà. Anh không nói với tôi việc đó và chưa bao giờ đưa cho tôi khoản thu nhập cho thuê nhà nào trong suốt những năm này. Tuy nhiên, trên thực tế nó là nhà của tôi. Nếu tôi cho thuê căn nhà trong 20 năm qua, nó sẽ mang lại một khoản thu nhập đáng kể. Tôi không nên là người đưa ra quyết định đó sao? Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ đấu tranh với anh ấy để giành được khoản tiền đó. Nhưng tôi không bị động tâm. Tôi biết rằng mình là một người tu luyện, và có lẽ tôi đã nợ anh ấy từ kiếp trước.
Một vài năm trước, chính phủ chuẩn bị cải tạo khu vực này và cần xác nhận lại chủ sở hữu tài sản. Bác của con trai tôi khi đó đã đứng tên ngôi nhà. Anh ấy biết rằng nếu ngôi nhà đứng tên anh ấy thì anh ấy sẽ không được nhận những tài sản khác, vì vậy anh ấy đã để con trai tôi đứng tên. Tôi thậm chí còn không nghĩ về những quyết định này chứ đừng nói đến việc tham gia vào đó.
Vợ chồng bác của con trai tôi cũng đã dùng nhiều mánh khóe để can thiệp vào mối quan hệ của tôi và con trai tôi. Tôi không bao giờ cãi nhau với họ và vẫn đối xử tốt với họ. Tuy nhiên, sau nhiều năm, họ bắt đầu thay đổi. Vợ anh ấy giờ tán đồng các nguyên lý của Đại Pháp, và chị ấy luôn nhận thức được khi tôi giảng chân tướng cho chị.
Tôi luôn nhường nhịn khi gia đình xảy ra mâu thuẫn và tôi chưa bao giờ đặt con vào thế khó. Cháu đã lấy vợ đến nay đã hơn chục năm, và tôi chưa bao giờ có mâu thuẫn với con dâu. Chúng rất hạnh phúc!
Tu luyện tâm tính khi bị oan sai
Có 7 học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi. Cô Trần là một trong các học viên đang trải qua khổ nạn nghiệp bệnh. Chúng tôi đã hỗ trợ cô ấy bằng cách học Pháp và cùng nhau hướng nội. Tuy nhiên, nửa năm sau cô ấy không thể đột phá và đã qua đời.
Ang, một đồng tu trong nhóm học Pháp khác đã nói với tôi: “Những gì chị nói với Trần quá cường điệu, và quá nhiều để cô ấy có thể tiếp nhận. Nó thực sự làm tổn thương cô ấy và khiến cô ấy qua đời.” Cô ấy cũng chỉ ra một số điều khác về tôi mà cô ấy không thích. Tôi không tin vào tai mình. Tôi nghĩ: “Chị là đồng tu! Làm sao chị có thể nói như vậy chứ? Những lời nói đó quá nặng!”
Ang chưa bao giờ học Pháp trong nhóm chúng tôi và thực sự không biết gì về hoàn cảnh của chúng tôi. Đây hẳn là kết quả của việc một học viên khác trong nhóm chúng tôi, Bing, đã kể cho Ang chuyện đó.
Tôi thực sự đã vật lộn với cảm xúc bị oan ức, và tôi liên tục nhắc mình bằng việc gọi tên chính mình và tự hỏi: “Ngươi còn muốn tu luyện không? Nếu ngươi còn muốn, hãy hướng nội vô điều kiện và tu luyện chiểu theo Pháp.” Tôi biết rằng nếu tôi không kiên định tu luyện theo Pháp, chỉ một chút suy nghĩ người thường sẽ dẫn tôi tới ngõ cụt.
Sư phụ Lý đã ban cho tôi trí huệ ngay khi chính niệm của tôi khởi lên. Tôi nhớ lời Sư phụ giảng:
“Vì chư vị là người tu luyện, đường sinh mệnh của chư vị là đã được cải biến rồi, đường tu luyện của chư vị là đã được an bài lại mới, do vậy trên con đường đó là không có sự việc ngẫu nhiên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Los Angeles)
Tôi biết rằng mình phải hướng nội, và trạng thái tu luyện kém của tôi hẳn là kết quả của nhiều việc cần phải chính lại.
Tôi nhận ra rằng cho dù lời buộc tội của các đồng tu là đúng hay sai, tôi cần đề cao tâm tính của mình. Tôi gặp phải khảo nghiệm này trên con đường tu luyện là có lý do, và tôi cần vượt qua. Trên thực tế tôi nên cảm ơn hai đồng tu đang giúp tôi bằng cách cho tôi cơ hội đề cao.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được vẻ đẹp của việc thăng lên một cảnh giới cao hơn. Trong khoảng 3 ngày, tôi trong trạng thái tâm trí trống rỗng và tĩnh lặng, nó như thể tôi đã tách khai hoàn toàn khỏi trạng thái con người. Trải nghiệm này khá tuyệt vời nhưng khó diễn tả thành lời.
Khi tôi gặp lại Bing, như thể không có gì xảy ra. Cho đến hôm nay, tôi đã luôn đối xử với cô ấy bằng sự chân thành.
Nước mắt tuôn rơi khi tôi viết ra điều này, nhưng không phải vì tôi cảm thấy bị oan. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ đã uốn nắn tôi và giúp tôi đề cao.
Trong chiến dịch “Xóa sổ” tháng 5 năm 2021, cảnh sát bắt đầu đến nhà tôi để yêu cầu tôi ký vào cam kết từ bỏ Đại Pháp. Họ cũng liên tục gọi cho con gái tôi để gây sức ép, nói với cháu rằng nếu tôi không ký thì sẽ có hậu quả thế nọ thế kia. Con gái tôi quá áp lực đến mức bật khóc và nói: “Con sẽ không ép mẹ, nhưng mẹ có thể nói cho con biết tại sao mẹ không thể ký được không? Mẹ biết rằng đó chỉ là giả vờ, nhưng nó sẽ chỉ là một cách để đối phó với cảnh sát mà.”
Tăng cường tín tâm để giảng chân tướng
Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để nói với cháu về tu luyện, vì cháu thường không muốn nghe về việc đó. Tôi nói với cháu rằng cả nhà chúng tôi đã được hưởng lợi ích từ Đại Pháp ra sao và tôi đã có thể qua đời từ lâu nếu không tu luyện. Tôi hỏi cháu: “Làm sao mẹ có thể làm bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình chứ?” Sau đó, cháu không còn yêu cầu tôi ký cam kết đó. Tuy nhiên cháu vẫn rất lo lắng nên đã ở lại với tôi. Cháu tuyên bố: “Con không thể để họ đưa mẹ đi!”
Tôi biết tôi cũng cần hướng nội để tìm ra những sai lầm trong quá khứ. Ban đầu tôi chọn một trong số các sách giảng Pháp của Sư phụ và học với một tâm thái bình tĩnh, và dần dần tôi nhận ra vấn đề của mình. Tôi luôn có một tâm sợ “bị bức hại” vốn khiến tôi giảm tốc độ cứu người. Tôi thậm chí thỉnh thoảng còn dừng lại hoàn toàn.
Tại sao tôi không thể thoát khỏi tâm trạng này? Sau đó tôi nhận ra rằng tôi cũng có những vấn đề với việc hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tôi có thực sự tin tất cả những gì Sư phụ nói không? Tôi thúc giục bản thân tiếp tục học Pháp.
Sư phụ giảng:
“Cũng phải thôi, Chính Pháp vũ trụ, chư Thần trong vũ trụ đều đang chú ý, rất nhiều chư Phật Đạo Thần cũng tham gia vào, liệu có thể để mấy kẻ ác kia nói một cái là quyết định chăng? Chẳng qua là lợi dụng tà đảng cuồng vọng kia để khảo nghiệm đệ tử Đại Pháp, khi đối mặt với sinh tử mà buông bỏ chấp trước của các đệ tử Đại Pháp, từ đó khiến đệ tử Đại Pháp viên mãn, thế thôi, khiến ai không xứng làm đệ tử Đại Pháp bị lọc ra, cũng chỉ bất quá là quá trình ấy mà thôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010–Giảng Pháp các nơi XI)
Tinh thần của tôi đột nhiên được nâng lên. Đúng thế! Sư phụ quyết định mọi thứ! Vậy thì tại sao tôi không thể quên đi cuộc bức hại?
Khi tôi học đi học lại bài giảng Pháp này, Sư phụ đã chỉ cho tôi nhiều Pháp lý. Tôi cảm thấy một luồng sức mạnh từ bi ấm áp tuôn ra từ trái tim minh. Tôi rưng rưng nước mắt tự nhủ: “Chúng sinh thật đáng thương! Họ đang làm việc này là để mình tu luyện. Mình phải tu luyện cho tốt. Mình không thể để họ rơi xuống vực sâu vì mình.”
Suy nghĩ của tôi rất rõ ràng và đơn giản. Bất kể cảnh sát nào đến hay cấp bậc của anh ta là gì, tôi chỉ tự hỏi bản thân một câu: “Sư phụ muốn chúng ta làm gì?” Câu trả lời là: “Sư phụ muốn chúng ta cứu người!”
Ba nhóm cán bộ thay nhau đến thăm tôi. Một nhóm từ ủy ban khu phố, một nhóm từ ủy ban đường phố, và một nhóm từ đồn cảnh sát. Tôi chào đón tất cả họ một cách nồng nhiệt. Sau khi nghe họ giải thích ý định, tôi cười và hỏi: “Các vị thực sự muốn buộc tôi phải vô ơn với người có ân với mình sao? Ai yêu cầu các vị làm như vậy/ Chẳng phải là kỳ lạ sao? Như vậy, ai cũng trở thành người xấu đúng không? Các vị đều còn trẻ và có hoài bão. Các vị không nên rơi vào một cái bẫy khó nhận biết được tô điểm bởi hoa và tiền.”
Tôi kể họ nghe về những câu chuyện và giá trị truyền thống Trung Quốc, về cách tôi giải quyết xung đột và bất công sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, việc Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới như thế nào, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã nắm quyền như thế nào, ĐCSTQ đã gây ra quá nhiều bất hạnh cho xã hội như thế nào, và việc tu luyện Đại Pháp được Hiến pháp bảo vệ như thế nào. Tôi đã dành thời gian để nói chuyện thực sự với mọi cán bộ đến nhà mình.
Một nhân viên từ nhóm đầu tiên đã hỏi tôi: “Sao chị biết nhiều vậy?” Có người trong nhóm thứ hai đã nói trước khi rời đi: “Nói chuyện với chị tối này thực sự rất đáng giá.” Còn có người trong nhóm thứ ba lo lắng nói: “Hãy cẩn thận và đừng tùy tiện nói chuyện này với người khác.” Sau đó, không ai trong số họ đề cập đến việc ký bất cứ thứ gì.
Tôi đã vấp ngã nhiều lần trong tu luyện. Tuy nhiên tôi chắc chắn rằng mình chỉ có thể tồn tại đến hôm nay là nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi không có cách nào để trả ơn Ngài. Tôi chỉ có thể sử dụng thời gian hữu hạn còn lại để làm tốt ba việc, tinh tấn tu luyện bản thân và cứu chúng sinh.
Nếu bất cứ điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ ra.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/15/204753.html
Đăng ngày 22-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.