Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 07-08-2022] Đầu năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hồi tưởng lại con đường tu luyện đã qua hơn 20 năm, tôi thật sự cảm khái vô cùng. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy có may mắn tu Đại Pháp thật quá hạnh phúc! Có Sư phụ thật quá hạnh phúc! Chỉ có học Pháp thật tốt, kiên định tín Sư tín Pháp, dĩ Pháp vi Sư thì mới có thể đi tốt con đường tu luyện.

1. Khởi tố ma đầu Giang Trạch Dân

Khi đó, tôi thấy đồng tu thiếu thốn tài liệu, mong ngóng tài liệu để cứu người, tôi đã vì nghĩa không lùi, bèn đi học làm tài liệu. Tôi khắc phục rất nhiều khó khăn, nhờ đồng tu giúp đỡ, tôi đã có thể độc lập làm tài liệu cung cấp cho các đồng tu. Đồng thời, tôi cũng tổ chức cho các đồng tu cùng học Pháp và giao lưu chia sẻ, chúng tôi bình ổn đi tới hôm nay.

Năm 2015, bắt đầu cao trào khởi tố ma đầu Giang Trạch Dân. Khi nhớ đến ông ta đã bức hại Đại Pháp, đệ tử Đại Pháp và bôi nhọ Sư tôn, lẽ nào tôi không thể khởi tố ông ta? Tôi không chút do dự, lập tức gửi đơn kiện ông ta vào đầu tháng 6. Sau khi Tòa án và Viện kiểm sát tối cao trả đơn kiện về địa phương, bốn nhân viên ở Ủy ban Chính trị Pháp luật địa phương đã hung hăng gõ cửa nhà tôi. Khi đó, tôi đang làm tài liệu chân tướng, không biết họ đến có chuyện gì, tôi đã vội đóng cửa phòng ngủ và đi ra mở cổng lớn. Tôi mời họ vào nhà uống nước, nhưng họ không chịu, ngoài ra còn hung dữ hỏi tôi rốt cuộc đã làm gì. Tôi bèn nói: “Làm gì à? Tôi đã khởi tố Giang Trạch Dân đó. Ông ta là công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tôi cũng là công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Ông ta đã nghỉ hưu, tôi cũng đã nghỉ hưu. Tôi không thể khởi tố ông ta à? Hơn nữa, tôi còn đường đường chính chính kiện ông ta đó, không được sao?” Ai ngờ sau khi họ nghe xong, một người trông như lãnh đạo liền nói với ba người kia: “Chúng ta đi thôi!” Họ bỏ đi mà chẳng nói câu nào.

Khi đó, tôi cảm thấy thật kỳ lạ, tôi còn đuổi theo họ ra ngoài, kêu họ cho tôi một lời giải thích. Sau việc đó, tôi thầm nghĩ: Lúc đó, nhờ niệm đầu rất chính đã giải thể tà ác ở đằng sau những người này, cho nên họ mới không hung hăng nổi; tuy nhiên thái độ của mình quả thực chưa tốt, mình đã nổi tâm tranh đấu, không có thiện tâm.

Sau lần đó, tôi có việc đến cơ quan chính quyền địa phương, người lãnh đạo kia đã đích thân ra tay xử lý. Trong lúc xử lý công việc, ông cho tôi biết là hôm đó họ không đến làm loạn, chỉ làm theo lệnh cấp trên ép xuống. Tôi cũng thiện ý nói xin lỗi ông ấy, rằng thái độ của tôi hôm đó không được tốt.

Sau khi đơn kiện của tôi gửi đến Tòa án và Viện kiểm sát tối cao được duyệt, tôi cũng giao lưu với đồng tu về hình thế Chính Pháp và vì sao tôi phải kiện Giang Trạch Dân. Đơn kiện của tôi được gửi đi, Tòa án và Viện kiểm sát tối cao đã duyệt. Các đồng tu cũng lần lượt viết và gửi đơn kiện, tất cả đều được Tòa án và Viện kiểm sát tối cao chấp nhận.

2. Tu bản thân trong cuộc sống hàng ngày

Khi đó, bố mẹ đã lớn tuổi, tôi thường mua đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt cho họ. Bố mẹ bị ốm, hễ gọi điện thì tôi lập tức lái xe về quê chăm nom. Trong bệnh viện vừa mệt vừa đói, tôi đã ngất xỉu ở đó, nhưng tôi chưa từng oán trách hai anh trai.

Sau khi bố mẹ chúng tôi qua đời, hai anh tranh giành nhà cửa, tiền bạc và của cải bố mẹ để lại. Trong tâm tôi rất bình thản. Hai anh đã kéo nhau ra tòa. Tòa án phán quyết ba anh em chúng tôi mỗi người một phần. Tôi đã nhường phần của mình cho cháu trai. Bởi vì lúc còn sống, bố mẹ từng nói để lại nhà cửa cho cháu trai. Tôi là người tu luyện cũng nên làm vậy.

Hoàn cảnh đã buộc tôi phải sang nhà con gái để trông cháu ngoại. Con rể không hiểu rằng tôi tu luyện Đại Pháp. Con rể sợ tôi sẽ làm ảnh hưởng tương lai sự nghiệp của mình. Đôi lúc, con rể còn đánh đập tôi, bà sui gia không cho tôi ăn cơm, nhưng tôi vẫn phải làm việc. Tôi vốn sinh ra trong một gia đình cán bộ cấp cao, điều kiện khá giả, chưa từng phải chịu khổ, lại càng không có chuyện bị con cái đánh và không được ăn cơm.

Hơn 5 giờ sáng, tôi thức dậy nấu bữa sáng cho cả nhà, lúc đó bà sui gia vẫn còn ngủ. Sau khi sui gia thức dậy, bà phải ra quảng trường tập thể dục. Ăn sáng xong, tôi phải dọn bàn, rửa chén, sau đó còn phải giặt giũ. Bà sui gia chỉ ngồi im ở đó, không làm gì cả. Buổi chiều, bà sui gia đi bệnh viện làm vật lý trị liệu, tối đến thì đi tản bộ. Lúc mua đồ ăn vặt, bà sui gia chỉ lo ngồi ăn một mình, ăn xong còn đem giấu. Tôi làm việc xong, còn phải chăm cháu ngoại 8 tháng tuổi, ngày nào cũng rất bận rộn.

Một hôm, nhìn thấy bà sui gia sửa soạn quần áo thật đẹp ra khỏi nhà, trong lòng tôi tức giận ngùn ngụt: Bà nghĩ bà là ai chứ! Một phụ nữ nông thôn nhỏ hơn tôi 11 tuổi, thân hình thô kệch, hút thuốc, chỉ giỏi ăn một mình, còn lười biếng nữa. Tôi thật sự căm phẫn bất bình. Lúc ấy, đột nhiên có một niệm đầu xuất hiện: Mình là người tu luyện! Tu Chân-Thiện-Nhẫn. Đây chẳng phải là tâm tật đố sao? Tâm tật đố không phải là mình, không phải là thứ của Đại Pháp, mình không cần nó! Làm người tu luyện, Sư phụ chẳng phải đã từng giảng không có việc ngẫu nhiên sao? Phải chăng trong lịch sử mình đã từng thiếu bà ấy thứ gì, đời này mình phải trả cho bà ấy. Sau đó, tâm tôi đã bình tĩnh trở lại. Kể từ đó, dù gặp bất cứ chuyện gì, tôi cũng không so đo tính toán với bà ấy, tôi ghi nhớ mình là người tu luyện, họ có thể đối xử với tôi như thế, nhưng tôi không thể giống như họ. Khi bà sui gia nảy sinh mâu thuẫn với con trai và bật khóc, tôi không xem như chuyện đùa, tôi liền an ủi bà ấy. Khi bà hút rất nhiều thuốc, tôi sẽ khuyên bà nhớ giữ gìn sức khỏe. Lúc bà sui gia bị đụng xe, tôi đã vào viện thăm nom, an ủi và cho bà tiền. Bà sui gia rất cảm động, con gái tôi một lòng đi theo mẹ chồng năm xưa cũng rất cảm động.

Tôi ở nhà trông hai đứa cháu ngoại, chăm sóc cho cuộc sống và sức khỏe của bọn trẻ. Tôi cũng chú ý giáo dục bọn trẻ thật tốt về phương diện học hành và phẩm cách đạo đức. So với các bạn đồng trang lứa, hai đứa cháu ngoại của tôi khá nổi bật xuất chúng. Lúc bình thường, tôi quét dọn nhà cửa sạch sẽ, đồng thời quan tâm đến con gái và con rể, để hai con có thể an tâm đi làm và học tập.

Ở công ty của con rể, tôi được mọi người nhận xét khá tốt. Nhân viên và gia quyến chỉ trích sau lưng hai mẹ con nhà con rể. Về sau, con rể đi quá trớn, nghĩ tôi luyện Pháp Luân Công ảnh hưởng cháu thăng chức, do đó cháu đòi ly hôn với con gái tôi. Đối diện tình huống này, tôi bình tĩnh lấy tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu bản thân xử lý tốt việc này. Đầu tiên, tôi yêu cầu con gái, dù gặp chuyện gì, cũng cố gắng đừng nổi nóng, hãy chăm sóc gia đình và con cái cho tốt. Việc này đã khiến con rể cảm động.

Khi con rể không được thăng chức, cháu nghĩ tôi đã nói xấu về cháu, cháu nghĩ do tôi tu luyện Pháp Luân Công nên ảnh hưởng đến cháu, vậy là cháu đánh tôi. Tôi dùng tâm thái bình hòa nói chuyện với cháu: “Con đối đãi không tốt với mẹ, con làm mà không biết xấu hổ, nhưng mẹ cảm thấy xấu hổ. Hai đứa con của con đã lớn thế, bọn trẻ sẽ nghĩ thế nào về con? Hơn nữa, con người đang làm, ông Trời đang nhìn. Ở thế giới con người có pháp luật và lương tâm, còn có Thiên lý ─ Thiên lý là Chân-Thiện-Nhẫn. Pháp Luân Công chính là Chân-Thiện-Nhẫn. Mẹ tu Chân-Thiện-Nhẫn sai chỗ nào?!” Lúc bình thường, tôi chú ý phát chính niệm và giảng chân tướng cho con rể, khuyên cháu làm tam thoái. Khi trong đầu não có tư tưởng bất hảo, ví như tâm oán hận; tôi lập tức phân biệt rõ nó không phải là mình, cũng không phải là thứ gì của Đại Pháp, lại càng không phải là thứ Sư tôn cần, tôi phát chính niệm trừ bỏ nó ngay.

Tôi dùng lời nói hành vi của mình để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đệ tử Đại Pháp là người tốt. Con rể cuối cùng đã minh bạch chân tướng, chuyển biến quan niệm, đồng thời cũng được thăng chức, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ cũng tăng lên, cháu đã đắc phúc báo.

Con gái vẫn luôn ủng hộ tôi tu luyện nên cũng đắc phúc báo. Trong hoàn cảnh kiếm việc khó khăn vào thời dịch bệnh, con gái tôi lại có công việc ổn định và được tăng lương, cả nhà hạnh phúc hòa thuận.

Đệ tử cảm ân Sư tôn và Đại Pháp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/8/7/走在修煉的路上真幸福-447273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/25/204898.html

Đăng ngày 23-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share